Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:17
Lượt xem: 418
Tiếng hét vang lên từ bên cạnh Lâm Hàn. Lâm Hàn mặt không đổi sắc, xoay người nhìn thấy một nữ tử da ngăm đen, không phải muội muội ruột thịt cùng cha cùng nương Lâm Vũ của nàng thì còn là ai nữa.
Tiểu Sở Dương chạy tới một bước chắn trước người Lâm Hàn, giống như gà con hộ diều hâu trừng mắt nhìn Lâm Vũ.
Lâm Hàn đẩy cậu nhóc cho Thẩm Xích Tiêu: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là muội muội a." Đôi mắt hạnh sáng ngời cười mà như không cười đánh giá khuôn mặt vuông vức cực kỳ giống Lâm Trường Quân kia, lại thấy nàng ta mặc một bộ y phục trắng tinh thêu hoa hồng, càng làm nổi bật khuôn mặt đen như than: "Cũng tại trời quá tối, ngươi lại không nói lời nào nên ta mới không nhìn thấy ngươi."
"Khụ!" Thẩm Xích Tiêu đang che chở Tiểu Sở Dương cuống quít quay mặt sang chỗ khác.
Trực giác Lâm Vũ thấy không tốt lắm: "Nàng, nàng ta nói gì thế?"
"Đại tiểu thư nói ngài đen."
Nha hoàn đứng ở phía sau Lâm Vũ nhỏ giọng giải thích.
Sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên biến đổi, xoay người giận dữ nói: "Ngươi mới đen! Cả nhà ngươi mới đen."
Nha hoàn bị rống khẽ sửng sốt, đến lúc lấy lại tinh thần lại thấy mình quá oan ức, cũng không phải là nàng ta nói mà.
Lâm Vũ nói ra rồi mới ý thức được mình rống nhầm người, nàng ta chỉ vào Lâm Hàn khinh bỉ nói: "Ngươi trắng, trắng thế mà cũng làm kế thất cho người ta đấy thôi."
"Ta vui là được, ngươi quản được sao?" Lâm Hàn thấy nàng ta giống như một tên hề nhảy nhót, cố gắng lắm mới không tung một cước đạp bay nàng ta: "Chỉ bằng cái đức hạnh này của ngươi, đừng nói là làm kế thất cho người ta, ngay cả làm kế thất cho heo, buổi tối không thắp đèn heo cũng không tìm được ngươi đâu."
"Khụ!" Khương Thuần Quân vừa rồi vẫn cố nhịn, thật sự nhịn không được nữa liền không thể không học theo Thẩm Xích Tiêu quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Vũ nhìn hai người Khương, Thẩm, lại nhìn Lâm Hàn, thấy vẻ trào phúng không thèm che dấu trên khuôn mặt nàng, miệng nàng ta giật giật rồi "Oa" một tiếng khóc toáng lên.
Lâm Hàn không khỏi lui về phía sau một bước, lại giương mắt nhìn, Lâm Vũ xoay người chạy đi.
"Cái này... Có chuyện gì vậy?" Lâm Hàn há miệng: "Sao một người hai người đều có đức hạnh này thế?"
Khương Thuần Quân nghe vậy không biết nên trả lời thế nào: "Phu nhân, ngài nói chuyện hơi không dễ nghe một chút." Kỳ thật hắn muốn nói hai chữ "khắc nghiệt", đáng tiếc hắn không dám: "Ngoại trừ ngài, sợ là không ai dám nói chuyện với cha và muội muội ngài như vậy."
"Bọn họ một người trong lòng không có nữ nhi như ta, một người không coi ta là tỷ tỷ, vì sao ta phải nhượng bộ?" Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: "Nếu phu quân ta chỉ là một tiểu lại, ta thấy nàng ta còn phải đi đường vòng. Nhưng phu quân ta không phải. Ta giữ lại mặt mũi cho nàng ta cũng là làm mất mặt phu quân ta." Trên đường người đến người đi không ít, Lâm Hàn nói đến đây liền hạ giọng nói khẽ hơn: "Người ngoài còn coi Đại tướng quân phu nhân như ta cái gì cũng không hiểu, làm người ta xấu hổ, không lên được nơi thanh nhã."
Khương Thuần Quân muốn nói không phải như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng lại giật mình thấy thật sự là cái lý này.
Nếu như Lâm Hàn chỉ khúm núm vâng vâng dạ dạ thì cũng không dám đuổi quản gia ra ngoài. Hắn cũng sẽ khinh bỉ nàng không xứng với Đại tướng quân quân công hiển hách.
"Nàng ta trở về có nói cho phụ mẫu ngài biết không?" Khương Thuần Quân thoáng lo lắng: "Nếu lệnh đường tìm tới cửa, ngài có dùng biện pháp như đối phó với lệnh tôn không?"
Tiểu Sở Ngọc khẽ kéo ống tay áo Lâm Hàn.
Lâm Hàn quay đầu nhìn lại: "Làm sao vậy? "
Tiểu hài tử nói: "Đi tìm Hoàng ——"
Khương Thuần Quân vội vàng che miệng cậu bé lại: "Ở bên ngoài không được nói hai chữ kia."
Tiểu hài tử gật đầu một cái, Khương Thuần Quân mới buông cậu bé ra.
"Ta đi tìm cô mẫu." Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn: "nương đừng lo lắng, cô mẫu sẽ giúp chúng ta."
Lâm Hàn cảm thấy vui mừng gấp bội, xoa đầu cậu bé: "Chỉ là mấy lão phụ và hài tử thì không cần cô mẫu ngươi ra mặt đâu. Ngươi đã quên ngay cả quản gia cũng bị ta đuổi ra ngoài à?"
Trong nháy mắt trong đầu tiểu hài tử hiện ra một màn quản gia bị Lâm Hàn đá bay ra ngoài, nha hoàn miệng phun m.á.u tươi, không khỏi run rẩy, lắc đầu thật mạnh, lại liên tục gật đầu.
Lâm Hàn bị cậu bé làm cho choáng váng, nhưng cũng biết cậu bé muốn biểu đạt cái gì: "Lại tiếp tục đi dạo nhé?" Nàng nhìn về phía Tiểu Sở Dương.
Gặp phải một người làm cho mình ngột ngạt, hứng thú của đại công tử giảm đi rất nhiều: "Ta muốn về nhà."
"Vậy chúng ta quay về." Lâm Hàn nháy mắt với hai người Khương, Thẩm. Hai người ôm lấy hai hài tử, đoàn người đi thẳng đến chỗ gửi xe ngựa.
Leo lên xe ngựa hồi phủ, cửa xe đóng lại, rèm xe buông xuống, không có người ngoài, Tiểu Sở Ngọc không khỏi hỏi: "Nqương ngài sẽ đánh ngài sao?" Cậu bé nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn, trong mắt mơ hồ toát ra vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-24.html.]
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, người nên lo lắng là bà ta mới phải: "Bà ta không dám đâu, bởi vì hôm nay ta không phải là nữ nhi Lâm gia mà là Sở phu nhân. Đánh ta cũng chính là đánh vào mặt cha con."
"Nhưng, nhưng mà bà ta lại xấu như vậy." Sở Dương nhịn không được chen vào một câu: "Hồng Ngẫu nói lần trước cha ngài muốn đánh ngài."
Lâm Hàn: "Hắn có đánh không? Không. Cuối cùng còn bị ta làm cho tức giận phải bỏ đi đấy thôi. Cho nên hai người các con cũng đừng lo lắng, nương ta cùng muội muội ta có đi cùng nhau cũng đánh không lại ta. Các nàng không cao bằng ta, còn không biết võ công, ta tung một cước là có thể đánh bay cả hai người bọn họ. Mặt ngoài thì cứ nói là bọn họ tự ngã, Đình úy có tới đây cũng không thể làm gì được."
Hai huynh đệ mở to hai mắt, đây không phải là lừa gạt người khác sao.
"Chúng ta phải làm người lương thiện, nhưng đối với ác nhân, lương thiện chính là trợ trụ vi ngược." Lâm Hàn thấy hai hài tử nghe rất nghiêm túc: "Các con đều là đại hài tử rồi, phải học cách phân biệt người tốt người xấu. Phương pháp rất đơn giản, đừng nghe hắn nói cái gì mà phải xem hắn làm cái gì."
Hai hài tử nghe mà hoang mang.
Lâm Hàn cũng không quá bất ngờ, dù sao cũng không có ai dạy bọn họ cả. Cũng có lẽ có, nhưng hai hài tử, một đứa bảy tuổi, một đứa sáu tuổi, chưa chắc đã có thể nhớ rõ được.
"Chẳng hạn như quản gia, ngoài miệng thì khen cha con lên đến tận trời, thề trung thành và tận tâm với cha con, kì thực lại móc sạch phủ tướng quân không còn gì hết." Lâm Hàn dừng lại một chút, để cho hai huynh đệ tiêu hóa lời nàng nói: "Đã hiểu chưa?"
Hai hài tử liên tục gật đầu, hiểu, hiểu rồi.
"Lại ví dụ như lão Hà, chính là cha nương Hà An, không giỏi ăn nói, nhưng công việc trong phủ đều có biết một chút. Nuôi ngựa rất tốt, nhưng chưa bao giờ tranh công." Lâm Hàn nghĩ một chút: "Còn có hai con heo con cùng hai mươi con gà con nữa, cũng là bọn họ cho ăn. Con có nghe phu thê bọn họ nhắc tới heo và gà trước mặt ta không?"
Tiểu Sở Ngọc tò mò hỏi: "Nhắc tới chính là tranh công ạ?"
"Nếu heo bị bệnh, hoặc thức ăn cho heo bị mất, họ nhắc tới thì không phải là tranh công. Nhưng nếu như thấy ta liền kể heo con đã lớn rồi, tết có thể mổ được. Hoặc ví dụ như gà con đến lúc nào là có thể mỗi ngày đẻ một quả trứng vân vân, ta mà nghe được có phải là sẽ cảm thấy hắn làm việc rất tốt không?" Lâm Hàn sợ hai hài tử không rõ: "Nếu các con là ta, sẽ nghĩ như thế nào?"
Sở Dương nói luôn không cần suy nghĩ: "Lão Hà thật lợi hại!" Nói xong đột nhiên há hốc mồm.
Lâm Hàn cười xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Phân biệt rõ đúng sai là một môn học vấn. Có người mất cả đời mà vẫn không thể học được cách nhìn người. Cho nên chúng ta không cần phải quá vội vàng, cứ học từ từ là được rồi."
"Vậy nương sẽ dạy chúng ta sao?" Tiểu Sở Ngọc không khỏi hỏi.
Lâm Hàn: "Con đã gọi ta là nương rồi, ta không dạy các con thì dạy ai đây? Cũng không thể dạy Lâm Vũ được, nàng ta cũng không cho ta dạy."
Trong nháy mắt đôi mắt hoa đào của Sở Nhị công tử cười thành trăng hình lưỡi liềm.
Nếu như Lâm Hàn chưa từng trải qua mạt thế, không phải nương của ba hài tử mà chỉ là lão sư, nhất định sẽ nhân cơ hội này khuyên bảo học hành.
Trùng hợp Lâm Hàn ở mạt thế ngây người mười mấy năm, người thường hy vọng hôn phu phong hầu bái tướng, hy vọng hài tử thành rồng thành phượng. Còn Lâm Hàn chỉ muốn sống, sống thật tốt, sống thoải mái tự tại là được rồi.
Dục vọng rất ít, Lâm Hàn phảng phất như một người ngoài cuộc đứng xem, chỉ khi nào giáo dục vãn bối mới có thể ra tay một chút.
Nhưng nếu Lâm Hàn có thể lựa chọn, nàng ngược lại hy vọng mạt thế là do nàng tưởng tượng ra.
"nương..."
Lâm Hàn thu hồi ý thức, quay đầu nhìn lại, Đại Bảo Bảo đáng thương đang nhìn nàng: "Làm sao vậy? "
"Đói bụng..." Cậu bé xoa bụng.
Lâm Hàn vén rèm xe lên: "Còn bao lâu nữa? "
"Bẩm phu nhân, sắp rồi." Người đánh xe vội vàng nói.
Hai tay Lâm Hàn ôm lấy tiểu hài tử: "Về nhà rồi ăn một quả trứng gà chiên trước, đến buổi chiều nương làm đồ ăn ngon cho các con."
"Món ngon gì ạ?" Sở Ngọc tiếp lời.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: "Đã từng ăn đậu tằm chiên giòn chưa?"
"Chỉ mới ăn đậu tằm luộc." Sở Dương nói xong không khỏi hỏi: "Đậu tằm đã ăn được rồi ạ?"
Lâm Hàn: "Còn phải đợi thêm vài ngày nữa. Ta nói đậu tằm chiên là dùng đậu tằm phơi khô năm ngoái để chiên." Nàng dừng một chút: "Các con đã từng ăn mì sợi chiên giòn chưa?"
"Chưa. nương cũng biết làm à?" Sở Ngọc vội vàng hỏi.
Lâm Hàn không biết, nhưng trong không gian có một thùng đựng hàng chứa đầy sách. Nàng cũng không tin không tìm được một quyển công thức nấu ăn nào. Nếu đã tìm được một quyển thì cho dù trong đó không có mì sợi chiên giòn thì cũng có thể dùng món chiên khác thay thế.