Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 222
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:47
Lượt xem: 72
Sở Tu Viễn không động đậy: “Thật không được! Cô nương đại nghĩa, ta cũng không gạt ngươi, tướng sĩ trong quân không dùng được đồ bên ngoài. Hôm nay đừng nói là mấy xe lương thực, cho dù là mấy xe thịt dê, đại chiến sắp tới, ta cũng không dám thu.”
Nữ tử kia hiểu rõ ý tứ của Sở Tu Viễn, lo lắng người ngoài hạ độc.
“Dân nữ hiểu rồi. Đã quấy rầy, đại tướng quân đừng trách.” Nữ tử kia nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn vội vàng trốn sau lưng Sở Tu Viễn.
Nữ tử kia vô cùng thất vọng, thở dài một hơi, liền mang theo lương thực trở về.
Sở Tu Viễn thấy thế, cố ý hỏi: “Tái Bắc Hầu không đi tiễn à?”
Lâm Hàn đã có rất nhiều năm không biết thẹn thùng là như thế nào, nghe vậy trong nháy mắt đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Đại tướng quân nói đùa, ta cũng không biết nàng ấy họ gì tên gì, làm sao mà tiễn đây.”
Sở Tu Viễn: “Cái này đơn giản, ta đi giúp ngươi hỏi một chút. Trái ôm phải ấp, vẹn toàn hai bên, chẳng phải là sung sướng sao?”
Lâm Hàn cuống quít nói: “Không vui, không vui.” Lập tức nói với chúng tướng sĩ: “Đại tướng quân một đường mệt nhọc, ta mang đại tướng quân đi nghỉ ngơi.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, túm lấy cánh tay hắn đi vào trong quân trướng.
Tả hữu tướng sĩ đều lộ ra nụ cười “Không cần giải thích, chúng ta hiểu hết”.
Mặt Lâm Hàn càng đỏ hơn.
Nhưng mà, những người này không bao gồm Triệu Phi, Viên Hạo cùng với rất ít người đoán ra thân phận thật sự của Lâm Hàn.
Võ công của “Tái Bắc Hầu” bọn họ đã được chứng kiến, thân thủ của Đại tướng quân hình như so với năm xưa càng tinh xảo hơn, hai người sẽ không đánh nhau chứ.
Triệu Phi nhìn về phía Viên Hạo, vẻ lo lắng trên mặt không giấu được.
Viên Hạo cũng không đoán được, thăm dò nói: “Nếu không chúng ta đi qua xem một chút?”
Triệu Phi: “Nếu bị phát hiện, hai vị bọn họ có thể chuyển mũi nhọn về phía ngài và ty chức hay không?”
Điểm này Viên Hạo càng không chắc: “Ngươi nói làm sao bây giờ?”
Triệu Phi suy nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói: “Nương ta nói thanh quan khó đoạn việc nhà, nương ta còn nói phu thê không có thù qua đêm.”
Viên Hạo: “Cho nên?”
“Cho nên người ngoài không thể xen vào a.” Triệu Phi cũng rất lo lắng, lại không định đi qua: “Viên tướng quân có lẽ không giống, nghe nói ngài cùng Đại tướng quân quan hệ rất tốt.”
Viên Hạo đồng ý lý do thoái thác của hắn, cũng định đi qua, chợt nghĩ nếu như thấy cái gì không nên thấy, cho dù Đại tướng quân không so đo với hắn, không có nghĩa là phu nhân không quan tâm.
Do dự một lát, Viên Hạo dừng lại, hỏi Triệu Phi: “Bên này sao lại có nhiều thỏ như vậy?”
Triệu Phi sửng sốt trong chớp mắt, lập tức liền hỏi: “Ngài không đi xem một chút sao?”
Viên Hạo lắc đầu, lại hỏi: “Thỏ là từ đâu tới?”
“Ngài hoài nghi Hung Nô? Không phải! Là năng lực sinh sản của loài thỏ rất mạnh. Thỏ con lớn lên được sáu tháng là có thể sinh được rồi, hơn nữa mỗi lần sinh cả một ổ, một ổ chỉ nuôi chừng một tháng. Tính cho hai tháng thì mỗi năm cũng có thể sinh được sáu ổ. Một ổ ước tính ít nhất là ba con, một năm chính là mười tám con.” Triệu Phi vươn tay khoa tay múa chân một chút: “Mười tám con năm thứ hai lại sinh sáu ổ, chính là mười tám nhân với mười tám a. Thực tế sẽ chỉ nhiều hơn con số này.”
“Con thỏ kia chạy nhanh, sói đuổi theo nó, nó trèo lên cây, sói cũng không có biện pháp. Chỉ có đại bàng mới có thể bắt được nó. Nhưng đại bàng nghe nói một lần có thể đẻ vài quả trứng, nhưng chỉ có thể sống được một con, đại bàng một ngày ăn một con thỏ, cũng không bằng tốc độ sinh của thỏ.”
Viên Hạo: “Nếu theo như người nói thì không qua mấy năm bên này sẽ có tai họa thỏ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-222.html.]
“Có khả năng. Nếu hạn hán xảy ra, cỏ khô c.h.ế.t hết, không thể không sinh họa.” Triệu Phi suy nghĩ một chút.
Viên Hạo ngẫm lại: “Hạn hán dân chúng lầm than, còn có thêm tai họa thỏ. Nếu hôm nay chúng ta không đến, có phải ngày mai các ngươi còn đi bắt thỏ không?”
Triệu Phi lắc đầu, lại không biết trong quân trướng cách đó mười trượng Sở Tu Viễn cũng hỏi Lâm Hàn như vậy.
Lâm Hàn xua tay lắc đầu: “Không có, không có, hôm nay chàng không đến, ta —— ngày mai ta sẽ mang binh, mang binh đi ra ngoài dạo chơi, ở bốn phía này, sẽ không đi quá xa.”
Sở Tu Viễn: “Nhìn xem ngoại trừ thỏ còn có cái gì có thể ăn à?”
Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Kiếp trước chàng là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai à? Ngoại trừ ăn ra cũng chỉ có ăn!”
“Nàng cho rằng nói như vậy ta sẽ tức giận à?” Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Phu nhân, nàng quá coi thường ta, cũng quá coi thường chính nàng.”
Lâm Hàn học Đại Bảo Bảo đùa giỡn vô lại: “Ta nghe không hiểu chàng nói cái gì. Không có việc gì thì ta đi ra ngoài trước, bằng không các tướng sĩ còn tưởng rằng ta với chàng ở trong phòng luận bàn.”
“Nàng yên tâm, cho dù ta đặt nàng trên mặt đất đánh mông, bọn họ cũng không dám nhìn, càng không dám dựng thẳng lỗ tai lên nghe.” Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng, Lâm Hàn dừng lại, làm bộ muốn cắn tay hắn.
Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nhìn nàng, chờ nàng cắn xuống, Lâm Hàn không hạ miệng được, còn có chút không được tự nhiên. Ý cười trên mặt Sở Tu Viễn càng ngày càng đậm, thẳng đến khi ánh mắt híp lại thành một đường: “Nói chính sự.”
“Xuất kích Hung Nô?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.
Lâm Hàn lập tức đi tìm tay nải của nàng, giả vờ lục lọi ở bên trong rồi từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ: “Ngày đầu tiên ta đến đã sai người tra xét một lượt, bốn phía quanh đây không có tung tích Hung Nô. Nếu muốn tìm tung tích bọn họ lưu lại năm ngoái, phỏng chừng phải tiến thêm hai ba trăm dặm về phía bắc.”
Sở Tu Viễn: “Nàng điều tra như thế nào?”
“Nhìn xem có phân ngựa không, hoặc vết tích con người sinh sống, chẳng lẽ không đúng à? Không thể nào.
Sở Tu Viễn cười: “Có xem qua độ cao của cỏ không?”
“Cỏ?”
Sở Tu Viễn nghe vậy liền biết không có: “Hung Nô lấy chăn thả làm chủ, bọn họ mỗi khi đến một chỗ, đàn ngựa cùng dê có thể ăn trụi cỏ ở nơi đó. Mùa thu năm ngoái ở Quan Đông, vậy nên năm nay bọn họ không thể tới đó nữa. Cho dù binh lính Hung Nô ở đó, người chăn gia súc cũng phải di chuyển về phía tây, cũng chính là phía bắc Nhạn Môn Quan.”
“Khó trách không phải là trực tiếp đi Quan Đông, mà là tới bên này.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Sẽ không có khả năng đi về phía bắc nữa chứ?”
Sở Tu Viễn: “Phía bắc lạnh lẽo. Bên này cỏ mọc én bay, bên kia vẫn là băng thiên tuyết địa. Hơn nữa, bên kia dân cư thưa thớt, hổ chạy thành đàn, hướng bắc cũng không cần nàng và ta động thủ, hổ ở Quan Đông có thể thay chúng ta giải quyết bọn họ.”
Lâm Hàn: “Không thể đi về phía bắc, còn có thể đi về phía tây a. Không nhất thiết phải ở đây.”
Điểm này Sở Tu Viễn đã suy nghĩ qua, chỉ vào địa phương năm ngoái bị Hung Nô cướp: “Nếu như cướp lương thực liền đi, từ nơi này đến phía bắc Nhạn Môn Quan, vừa lúc bắt kịp tuyết rơi dày. Tại sao người Hung Nô thích cướp bóc đốt giết? Ngoại trừ không giỏi canh tác, đó là bản chất lười biếng trời sinh. Trời lạnh như vậy, phía sau lại không có truy binh, cũng không thiếu đồ ăn, Tả Hiền vương của bọn họ lệnh cho bọn họ dời về phía tây, bọn họ cũng không vui vẻ đi về phía tây.”
“Bệ hạ chưa bao giờ là người tốt. Bọn họ cướp hết lương thực mà binh lính của chúng ta cực khổ trồng ra được, năm nay tất nhiên sẽ phái ta hoặc Sở Mộc đi chinh phạt Hung Nô. Người Hung Nô cũng không dám ngồi chờ chết, chỉ biết di chuyển về phía tây. Nhưng lúc này là đầu xuân, bọn họ có dê có bò, ngày đi trăm dặm, lúc này cũng nhiều lắm cũng chỉ đến phía bắc Nhạn Môn Quan.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Nếu như bọn họ đầu tháng ba đã bắt đầu dời về phía tây, chúng ta đi thẳng về phía bắc, vẫn sẽ bị vồ hụt.”
“Đầu tháng Ba, hầu hết các khu vực ở Quan Đông vẫn còn tuyết rơi dày. Hơn nữa, ta là hướng bắc, nàng hướng đông, Viên Hạo truy kích về phía tây, hai mươi ngày sau ở chỗ này hội hợp.” Sở Tu Viễn dùng ngón tay vẽ một vòng trên bản đồ: “Nhưng cũng có một điều kiện tiên quyết - phía bắc cỏ cây xanh tốt. Nếu cỏ bên kia chỉ có nửa tấc, mặt trận của chúng ta sẽ càng kéo dài hơn.”
Lâm Hàn: “Ta mang theo một vạn kỵ binh đi về phía đông, sau đó lại tới hội hợp với chàng, sau khi nhận được lương thảo tiếp theo chúng ta tiến về phía tây.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Năm ngoái bọn họ đi Quan Đông cướp lương thực, nói rõ là thiếu lương thực. Tính từ số lương thực bị cướp, nhiều lắm cũng đủ cho bọn họ ăn đến mùa hè. Phía tây có Phí Tiến, bọn họ đến phía tây không lấy được gì, chỉ có thể tới bên này hoặc lại đi Quan Đông.”
“Cỏ ở Quan Đông bị đàn dê và ngựa của bọn họ gặm, kỵ binh Hung Nô đi qua, dân chúng cũng sẽ không đi về phía Quan Đông nữa.” Chỉ vào hướng tây bắc Nhạn Môn Quan: “Dân chúng nhất định là ở chỗ này. Ta nói mặt trận kéo dài hơn, là từ nơi này kéo đến Quan Đông. Phu nhân có hiểu không?”