Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:35
Lượt xem: 78

Sở Tu Viễn tính toán lộ trình, trước khi trời tối Lâm Hàn có thể chạy tới huyện thành tiếp theo.

Cho dù là thôn xóm hay là huyện thành đều dựa vào nước mà xây, Lâm Hàn có thể ở ngoài thành dựng trại chuẩn bị cơm tối. Sở Tu Viễn mới gật đầu: “Đến bên ngoài Nhạn Môn Quan cho dù phát hiện tung tích Hung Nô cũng không thể tùy tiện xuất binh. Ta sẽ đến đó trong vòng hai mươi ngày nữa.”

“Nếu như là một toán nhỏ Hung Nô thì sao? Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn: “Nếu nàng có thể cam đoan trước ngày mùng tám tháng tư trở về, liền có thể truy kích. Nếu không xử lý theo quân quy.”

Lâm Hàn không khỏi bĩu môi: “Ta vẫn là phu nhân chàng đấy.”

“Bây giờ nàng là Tái Bắc Hầu, ta là Đại tướng quân.” Sở Tu Viễn lo lắng Lâm Hàn ỷ vào thuật dẫn lôi coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai: “Nếu nàng dám không nghe, đợi ta chạy tới, cho dù ta có trói cũng phải đưa nàng trở về.”

Lâm Hàn không khỏi lườm hắn một cái.

Sở Tu Viễn nhíu mày.

Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng liền nói: “Chàng nghĩ ta ngốc à? Khó lắm mới đi ra được, ai lại bỏ dở giữa chừng.”

Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, lại còn không yên tâm, thấp giọng nói: “Phu nhân, đừng để ta thất vọng.”

Không nói Sở Tu Viễn là phu quân của nàng, cho dù không phải, Lâm Hàn cũng sẽ không chống lại quân lệnh như sơn. Vừa rồi nàng hỏi như vậy, là lo lắng gặp phải tình huống bất ngờ, ví dụ như Hung Nô phái binh đến xem xét dân chúng biên quan trồng lúa mì còn phải mất bao lâu mới có thể thu hoạch vân vân.

“Mấy thứ ta mang theo là trồng ở quan nội hay là quan ngoại?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn: “Mọi người đến quan ngoại dựng trại, còn mấy thứ kia trồng ở quan nội. Ngoại trừ những người hỗ trợ dân chúng trồng trọt ra, những người còn lại không được phép tự tiện đi lại. Điểm này phải nhớ cho kỹ.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta cũng là người từng làm tướng quân, không cần chàng phải dạy ta giống như dạy Đại Bảo Bảo. Nhưng nàng vừa nghĩ Sở Tu Viễn không biết chuyện này, liền liên tục gật đầu: “Ta biết bên kia núi nhiều người ít dã thú khắp nơi, chỉ cần không để ý là có thể bị sói tha đi. Nhưng cái ta muốn nói không phải cái này.”

Sở Tu Viễn nhìn nàng một chút, muốn nói gì cứ nói.

Lâm Hàn vỗ vỗ ngựa, lại dời thêm một chút đến bên cạnh hắn: “Ta từ hôm nay trở đi bắt đầu nghĩ đến chuyện nằm mơ, đến bên ngoài Nhạn Môn quan đại khái có thể mơ thấy cây giống khoai đỏ, nếu nơi đó có dư thừa, ta sẽ mang ra ở đó hay là mang ra ở đây?”

Sở Tu Viễn đang muốn nói không, ý thức được trong lời nói của nàng không có chữ “Không”, nhất thời bật cười: “Phu nhân định giải thích với binh lính của nàng như thế nào?”

Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Chưa nghĩ ra.” Nói xong, dừng lại một chút: “Ta vốn định đến bên kia tìm một cái chợ, giả bộ như phụ nhân cần tiền gấp đem cây giống khoai đỏ đi bán. Nhưng ta bây giờ là Sở Mộc, những binh lính kia nhất định không dám để một mình ta tùy ý đi lại.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút, biện pháp mà Lâm Hàn nói tính ra cũng có thể. Binh lính cũng sẽ không đi theo nàng suốt ngày. Vấn đề là nếu bị nhận ra, tin tức Sở Mộc kỳ thật là một nữ tử sẽ truyền khắp thiên hạ.

Sở Mộc còn chưa cưới vợ, việc này nếu xảy ra, cho dù Lục Thái Thường nhìn Sở Mộc lớn lên cũng phải hoài nghi hắn là nữ kiều nga.

Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn nói: “Nàng bán khoai đỏ còn chẳng bằng dạy dân chúng biên quan làm vài thứ. Hoặc là dùng bắp ngô đổi lấy ngũ cốc hoa màu của bọn họ.”

Lâm Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra chứ?” Đánh một cái lên vai Sở Tu Viễn: “Tạ ơn, Đại tướng quân.”

Sở Tu Viễn nhất thời muốn đạp nàng xuống ngựa: “Ta là phu quân nàng chứ không phải huynh đệ nàng!”

Lâm Hàn vội vàng thu tay về, nhìn bốn phía, thấy đại quân bị hai người bọn họ bỏ lại phía sau, thở phào nhẹ nhõm: “Không phải nam nhân các ngươi thường nói huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục sao? So với làm nữ nhân, ta kỳ thật càng muốn làm huynh đệ của chàng hơn đấy.”

Sở Tu Viễn há miệng, muốn nói nàng lấy đâu ra nhiều lời ngụy biện như vậy. Trong lòng bỗng nhiên khẽ động: “Đúng vậy. Bởi vì con người có thể không có huynh đệ nhưng không thể không mặc xiêm y.”

Lâm Hàn: “Chàng…”

“Ta cái gì?” Sở Tu Viễn bật cười: “Không có lời gì để nói thì bớt nói vài câu lại. Lương thực chỉ đủ cho các ngươi ăn mười lăm ngày, đừng làm bậy.”

Lâm Hàn nhíu mày: “Nửa tháng?”

“Một ngày ba bữa thì nửa tháng. Một ngày hai bữa hơn hai mươi ngày.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Trước kia đều là một ngày hai bữa.”

“Bữa sớm bữa tối ăn nóng à? Còn nghỉ ngơi giữa buổi gặm bánh ngũ cốc uống nước lạnh sao?” Lâm Hàn rất hoài nghi: “Cứ tiếp tục như vậy ban đêm gặp phải địch tập kích, binh lính có thể cầm được kiếm, kéo được cung sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-217.html.]

Sở Tu Viễn gật đầu: “Có thể. Họ ở nhà đều ăn như thế này. Chỉ có nhà chúng ta ba bữa một ngày.”

“Hoàng gia một ngày bốn bữa.” Lâm Hàn nói: “Đừng hòng lừa gạt ta, Thái tử nói cho ta biết rồi.”

Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Bệ hạ phải bận rộn đến khuya, đến giờ Hợi mà không ăn chút gì thân thể nào chịu đựng được. Đừng có lải nhải với ta nữa. Lương thảo của chúng ta chỉ đủ dùng hai mươi ngày. Nhưng trước khi chúng ta rời khỏi Nhạn Môn Quan, lương thảo tiếp theo cũng sẽ được đưa tới.”

Lâm Hàn khoát tay: “Ta sẽ tranh thủ để đủ ăn một tháng.”

Sở Tu Viễn vội vàng bắt lấy cánh tay nàng: “Phu nhân, hoàng kim của nàng đều ở trong nhà. Không nói mà lấy coi là trộm cắp, lời này chính là do nàng nói.”

“Ai nói ta muốn tìm cao nhân thần bí kia mượn lương thực thế?” Lâm Hàn vẫy vẫy tay với hắn, Sở Tu Viễn ghé tai qua.

Lâm Hàn đem tính toán của nàng nói ra, Sở Tu Viễn bật cười, không khỏi nói: “Cũng mệt nàng nghĩ ra được.”

“Ai bảo ta là phu nhân của chàng chứ.” Lâm Hàn rất đắc ý nâng cằm lên: “Còn chưa ra khỏi địa giới Trường An à?”

Sở Tu Viễn nhìn bốn phía: “Sắp rồi. Bản đồ ta đưa cho nàng phải cất cho kỹ đấy.”

Lâm Hàn biết lúc này bản đồ rất quan trọng, cho nên không dám mang theo trên người mà là giấu ở trong không gian: “Ta biết. Phu nhân chàng sẽ không làm chàng mất mặt đâu.”

Về võ công của Lâm Hàn thì Sở Tu Viễn không lo lắng, nhưng hắn vừa nghĩ đến Lâm Hàn lần đầu tiên dẫn binh xuất chinh, lại không khỏi lo lắng.

Lâm Hàn thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, lập tức muốn nói hắn, sao chàng lại dông dài như vậy. Nhưng lại nghĩ trong lòng Sở Tu Viễn có nàng mới có thể lo lắng cho nàng: “Phu quân còn nhớ rõ tình cảnh khi chàng xuất chinh lần đầu tiên không?”

“Ta?” Sở Tu Viễn muốn hỏi, tại sao đột nhiên nói đến hắn. Nhìn thấy ý cười trong mắt Lâm Hàn, Sở Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ: “Phu nhân so với ta lúc đó còn lớn hơn mấy tuổi.”

Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Lúc ấy chàng cũng không lo lắng, hiện giờ sao lại lo lắng rồi? Ta chỉ là đến bên ngoài Nhạn Môn quan thôi mà.”

Sở Tu Viễn không khỏi cảm khái: “Đúng thế. Phu nhân, đi thôi.”

Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại: “Bây giờ luôn à?”

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu.

Lâm Hàn quay đầu ngựa lại, phát hiện bản thân quá sốt ruột, dừng lại quay đầu lại nói: “Ta ở bên ngoài Nhạn Môn Quan đợi chàng.” Lập tức đi tới trong quân, bảo một vạn kỵ binh của nàng theo nàng đi trước một bước.

Triệu Phi vội vàng hỏi Viên Hạo: “Có ý tứ gì thế?”

“Đại tướng quân tự có an bài.” Viên Hạo liếc mắt nhìn Lâm Hàn bên kia: “Ngươi không tin nàng, cũng nên tin đại tướng quân.”

Triệu Phi nghĩ đến trước khi đi Hoàng đế bệ hạ đích thân đưa tiễn Đại tướng quân, tiểu tử tô son trát phấn kia ở bên cạnh Đại tướng quân, bệ hạ không có khả năng nhìn không thấy. Bệ hạ cùng Đại tướng quân đồng thời coi trọng hắn, nhất định hắn có chỗ hơn người.

Nghe nói đại tướng quân lần đầu tiên xuất chinh, cũng giống như một thư sinh văn nhược. Kết quả trong số mấy đạo nhân mã chỉ có đạo nhân mã mà đại tướng quân dẫn dắt một đường khải hoàn.

Nghĩ đến đây, Triệu Phi vỗ ngựa đuổi theo chủ tướng của hắn.

Đại khái hôm nay là ngày đầu tiên, người không thiếu ngựa không mệt, Sở Tu Viễn ước đoán trước khi Lâm Hàn tối có thể đến huyện thành tiếp theo, kì thực giờ Dậu vừa tới, Lâm Hàn đã vượt qua huyện thành chừng năm vạn người.

Lại đi hai khắc, hoàng hôn buông xuống, Lâm Hàn phát hiện càng ngày càng hoang vu, không dám tiến về phía trước nữa, rẽ vào thượng nguồn sông dựng trại.

Lâm Hàn buộc ngựa vào cây, để cho một tiểu tướng trông ngựa cho nàng, liền chui vào trong rừng cây.

Triệu Phi vẫn luôn lưu ý không khỏi hỏi: “Hầu gia đây là muốn đi đâu?”

Lâm Hàn định nói là đi tiểu, quay đầu nhìn đã thấy có người cởi áo giáp tè thẳng vào gốc cây, cuống quít quay mặt đi chỗ khác. Khó trách Sở Tu Viễn không cho nàng tới - những nam nhân thối này chẳng chú ý gì cả.

“Đại tướng quân nói bên này dã thú nhiều, ta đi vào rừng xem một chút.” Lâm Hàn nói bậy nói bạ.

Triệu Phi: “Mạt tướng sẽ đi cùng ngài.”

Loading...