Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:33
Lượt xem: 85
Đại Bảo Bảo lau nước mắt, ngửa đầu nhìn nhị ca nó, mau làm cho đệ đi.
Sở Ngọc vẫy vẫy tay với nha hoàn, rửa mặt sạch sẽ cho Đại Bảo Bảo xong liền dẫn nó đi tới phòng bếp.
Ba huynh đệ ăn trứng ủ rượu nóng hổi ngọt ngào, trong lòng dễ chịu hơn, còn Lâm Hàn ở cách đó hơn mười dặm lại lo lắng không thôi, kẹp chặt bụng ngựa, đến bên người Sở Tu Viễn hỏi: “Chàng nói Sở Mộc có thể quản được Đại Bảo Bảo không?”
Sở Tu Viễn: “Giờ mới bắt đầu lo lắng à? Trễ rồi.”
“Cũng không phải là ta muốn quay về, trễ gì mà trễ.” Lâm Hàn nói xong, lườm hắn một cái, quay đầu ngựa định đi về phía sau.
Sở Tu Viễn đưa tay bắt lấy cánh tay nàng.
Lâm Hàn giật mình, thấp giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
“Có việc phải nói với nàng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Đi theo ta tới phía trước.”
Lâm Hàn dò xét hắn một phen, thấy thần sắc hắn nghiêm túc liền đi theo hắn đi về phía trước.
Viên Hạo tụt lại phía sau Sở Tu Viễn hai trượng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bên người có thêm một người. Viên Hạo quay đầu nhìn lại, là quân tiên phong Triệu Phi.
Viên Hạo không khỏi hỏi: “Có việc gì?”
Nam tử kia tên là Triệu Phi, thân thể nam tử hai mươi tuổi hơi nghiêng về phía Viên Hạo, nhỏ giọng hỏi: “Viên tướng quân, tiểu tướng lòe loẹt bên cạnh Đại tướng quân là ai thế? Ngài đừng nói với ty chức là tiểu Hầu gia nhé. Ty chức lần trước xuất chinh ngay dưới trướng tiểu Hầu gia, hắn có hóa thành tro ty chức cũng có thể nhận ra.”
Viên Hạo thầm nghĩ, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây. Ta vẫn còn tự hỏi đây này.
“Không phải Tái Bắc Hầu thì còn có thể là ai?” Viên Hạo hỏi ngược lại.
Triệu Phi kia lắc đầu: “Là ai cũng không thể là Tái Bắc Hầu được. Có phải là thân thích nhà nào đó của Đại tướng quân không, biết Đại tướng quân đánh trận nào thắng trận đó nên lần này đi theo đuôi kiếm lợi, trở về danh chính ngôn thuận phong hầu bái tướng.”
Viên Hạo: “Đại tướng quân là người như vậy sao?”
Triệu Phi lần nữa lắc đầu: “Chính là bởi vì không phải nên ty chức mới thấy kỳ quái, người nào mà lại có thể làm cho Đại tướng quân phá lệ chứ. Ngài nhìn xem, vừa rồi hắn định trở về mà Đại tướng quân còn kéo hắn lại. Còn kéo hắn lên phía trước thì thầm to nhỏ nữa. Viên tướng quân, Tái Bắc Hầu không có huynh đệ phải không?”
Viên Hạo trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi là nam nhân mà sao lại thích lải nhải như nữ nhân vậy hả?”
“Lời này ty chức không thích nghe đâu. Cái gì gọi là lải nhải như nữ nhân? Có phải ngài có thành kiến với nữ nhân không? Chẳng lẽ ta là nam nhân mà không thể lải nhải được à?” Triệu Phi trừng mắt nói.
Viên Hạo tức khắc cảm thấy sắp bị nhồi m.á.u cơ tim, muốn một cước đá bay hắn: “Ta không phải có ý đó.”
“Vậy ngài liền nói cho ty chức đi, tiểu tử kia là thần thánh phương nào.” Triệu Phi hất cằm về phía trước đại quân, bĩu môi.
Viên Hạo lạnh lùng nói: “Không biết!” Thúc ngựa đi về phía trước.
Triệu Phi thúc ngựa đuổi theo.
Viên Hạo nhíu mày: “Có biết mèo c.h.ế.t thế nào không?”
Triệu Phi ngẩn người, phản ứng lại liền nói: “Lòng hiếu kỳ hại chết. Nhưng ta không phải là một con mèo, ta là con người. Đại tướng quân cũng không ăn thịt người.”
Viên Hạo nhất thời muốn làm thịt hắn: “Ngươi thật sự muốn biết sao?” Quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn rồi hỏi.
Triệu Phi liên tục gật đầu.
Viên Hạo: “Ta không muốn nói đấy.”
Lần này đến phiên Triệu Phi nghẹn đến n.g.ự.c đau: “...Khổng lão phu tử từng nói, biết thì cứ nói là biết, không biết thì nói là không biết, đấy mới là biết. Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, uổng cho ngài còn là một Hầu gia.” Hừ một tiếng, muốn tránh xa hắn một chút.
Viên Hạo cười lạnh: “Phép khích tướng đối với ta vô dụng.”
“Với ngài mà còn phải dùng đến phép khích tướng à?” Triệu Phi nhếch miệng nói.
Viên Hạo nhất thời tức giận, lại không thể làm gì được hắn ta, bởi vì Triệu Phi không phải là binh sĩ dưới tay hắn.
Triệu Phi vốn là người của Sở Mộc, Lâm Hàn thay Sở Mộc, đương nhiên hắn được quy về dưới trướng Lâm Hàn. Triệu Phi giống như Sở Tu Viễn, cũng xuất thân từ nhà dân chúng bình thường, vẫn coi Sở Tu Viễn là tấm gương, cũng hy vọng một ngày nào đó có thể phong hầu bái tướng vinh quang cửa nhà.
Trước khi đến đây Triệu Phi đã khoe khoang khoác lác với người nhà, lần này mặc dù không thể phong tướng, cũng phải g.i.ế.c thêm mấy người Hung Nô, kiếm được một khoản tiền thưởng lớn, an bài gia đình trong thành Trường An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-216.html.]
Nhưng mà, hôm nay vừa thấy chủ tướng, Triệu Phi trợn tròn mắt, là một tiểu bạch kiểm. Thoạt nhìn vai không thể gánh, tay không thể xách, còn không bằng cả vị tướng quân Phí Tiến đánh Hung Nô cực kỳ tốn sức kia, như thế này thì làm sao mà g.i.ế.c Hung Nô kiếm tiền thưởng đây.
Chính vì vậy, Triệu Phi mới khăng khăng muốn biết rõ lai lịch của Lâm Hàn.
Triệu Phi thấy Viên Hạo còn không trúng kế, lại hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Viên Hạo giơ nắm đ.ấ.m lên, nghĩ đến cái gì lại buông xuống, vẫy vẫy tay với hắn: “Lại đây, ta nói cho ngươi biết.”
“Viên tướng quân, ta là quan tiên phong của Tái Bắc Hầu.” Triệu Phi sợ Viên Hạo đánh hắn, không thể không nói thêm một câu.
Viên Hạo: “Ngươi yên tâm, bởi vì cho ta thêm một lá gan ta cũng không dám.”
Triệu Phi trợn mắt.
Viên Hạo hạ thấp giọng nói: “Thân nhân của Đại tướng quân, Tái Bắc Hầu cũng phải xếp phía sau người này.”
“Nhi tử của Đại tướng quân?” Triệu Phi lắc đầu: “Nghe tiểu Hầu gia nói đại công tử hình như mới mười hai mười ba tuổi. Vậy còn ai nữa? Đệ đệ sao? Không nghe nói đại tướng quân có huynh đệ mà.”
Viên Hạo: “Ở cùng một nhà với Đại tướng quân.”
Triệu Phi suy nghĩ một chút: “Người nhà đại tướng quân, không có khả năng! Viên tướng quân không muốn nói thì cứ nói thẳng, cần gì phải như thế. Ty chức cũng không phải một hai phải biết.”
Viên Hạo cười lạnh: “Ta đã nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn đoán không ra, không biết xấu hổ còn trách ta nữa à?” Học theo bộ dáng vừa rồi của hắn, cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ.
Triệu Phi: “Người nhà của Đại tướng quân, ngoại trừ nhi tử của Đại tướng quân thì chính là phu nhân Đại tướng quân. Ba vị công tử rõ ràng không có khả năng. Vậy thì chỉ còn lại phu nhân tướng quân. Ngài nói vị kia là Hầu phu nhân sao?” Liếc hắn một cái: “Ngài cố ý dựng chuyện, còn trả đũa ta, ngầm trào phúng ty chức ngu xuẩn, thật không biết xấu hổ.”
Viên Hạo bỏ lại một câu: “Có tin hay không thì tùy!” Giơ roi thúc ngựa chạy lên phía trước.
Triệu Phi theo bản năng muốn hỏi, ta tin cái gì.
Chợt nghe gầm gừ một tiếng, ngựa hoảng sợ không bước lên nổi, thân thể Lâm Hàn nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã xuống ngựa.
Sở Tu Viễn cuống quýt bắt lấy cánh tay nàng: “Cẩn thận!”
“Hổ à?” Lâm Hàn khó có thể tin hỏi ra, lại nghe được một tiếng gào thét: “Thật, thật sự là hổ à?”
Sở Tu Viễn gật đầu, thấy sắc mặt nàng trắng bệch: “Phu nhân sợ hổ?”
“Tại sao lại có hổ được?” Lâm Hàn vội vàng nhìn bốn phía: “Nơi này cách Trường An bao xa? Cỡ hai mươi dặm không?”
Sở Tu Viễn: “Khoảng chừng đó.”
“Vậy hổ kia có ăn thịt người không?” Lâm Hàn lại hỏi.
Sở Tu Viễn bật cười: “Nào có hổ không ăn thịt người.”
Lâm Hàn há miệng định nói cái gì, lại nhìn thấy thôn xóm xa xa: “Hổ kia nếu vào thôn, thôn dân phải làm sao bây giờ?”
Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn lại, cũng nhìn thấy phòng ốc thấp thoáng: “Đánh thôi.” Phát hiện Lâm Hàn kinh ngạc há hốc mồm: “Trước kia vi phu đã nói với nàng rồi, vùng hoang dã đều có sói hoang hổ báo, nàng đã quên rồi à?”
Lâm Hàn không quên: “Ta cho rằng chỉ có ở vùng đất phạm vi mấy chục dặm không có người thôi.”
“Ở đó lại càng nhiều hơn. Đại khái không có ai quấy rầy chúng nó, ví dụ như heo rừng, hai năm sinh ba lứa, mỗi lứa mười mấy con, không quá năm năm một con heo mẹ và heo đực có thể sinh ra hơn trăm con heo rừng. Sau này mà gặp được tuyệt đối không được nhân từ nương tay, nếu không không riêng gì ngựa sợ hãi, người cũng sẽ bị thương.” Sở Tu Viễn nói: “Heo rừng thích kéo đàn kết đội, nếu như đụng phải bốn con đầu lĩnh, mặc dù chỉ nhìn thấy mấy chục con, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để đối phó mấy trăm con.”
Lâm Hàn tưởng tượng một chút, mấy trăm con heo rừng đen sì chen chúc xông về phía ngươi, không khỏi rùng mình một cái: “Vậy cũng quá đáng sợ rồi.”
“Nếu không thì nàng bảo vì sao vi phu lại không muốn nàng đi chứ?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Ngoại trừ Hung Nô, dọc theo đường đi còn có rất nhiều dã thú. May mắn là hổ thích sống một mình, nếu giống như heo rừng, buổi tối tuần tra đêm phải có mấy chục người đi cùng nhau.”
Nếu không, ngày hôm sau thức dậy, người và ngựa ít hơn một nửa.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ tiềm ẩn của hắn, âm thầm nhắc nhở chính mình, nơi này không phải trước tận thế, một trấn một thành cũng khó nhìn thấy một con hổ. Động vật hoang dã nơi này cũng nhiều như ở mạt thế, đã uy h.i.ế.p đến sự sinh tồn của nhân loại, nhìn thấy phải xuống tay trước, bằng không sẽ chỉ gặp nạn.
Sau đó Lâm Hàn hỏi: “Trước kia chàng đã từng gặp heo rừng rồi à?”
“Cũng đã gặp sói hoang nữa.” Sở Tu Viễn hồi tưởng một chút: “Sở Mộc lần trước là đi Tây Bắc, lần này chúng ta hướng Đông Bắc, đại quân chưa từng đi qua bên kia lần nào. Dân cư quan ngoại thưa thớt, sói hoang và heo rừng dọc theo đường đi không ai dọn dẹp, nếu nàng gặp heo rừng trên đường phải xuống ngựa trước rồi mới giết, nếu không mấy con ngựa này cũng không đủ cho một con heo ủi đâu.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta nhớ rồi. Đi thêm mười dặm nữa, ta dẫn người đi trước một bước nhé?”