Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:27
Lượt xem: 75

Sở Tu Viễn không thể hiểu được: “Ta có nói gì đâu, ngươi trừng ta làm gì?”

“Bởi vì cha là thúc phụ của huynh ấy, mẫu thân là phu nhân của cha.” Sở Dương mở miệng nói.

Sở Tu Viễn cạn lời: “Vẫn là ta sai sao?”

Sở Dương không dám nói tiếp, bởi vì một khi nói phải thì nương sẽ thu thập nó mất. Nói không phải thì cha sẽ xử lý nó. Dứt khoát quay sang lắc Sở Mộc, chúng ta đi, cách đôi phu thê này thật xa.

Sở Mộc đang có ý này, lập tức theo Sở Dương về nội viện xem Đại Bảo Bảo vẽ tranh.

Sở Tu Viễn thấy vậy thì nói: “Phu nhân thật muốn đi cùng vi phu sao?”

Lâm Hàn lui về sau hai bước, nhường đường cho gia đinh: “Làm sao vậy?”

Sở Tu Viễn nhìn về phía chủ viện: “Chờ nàng quay về, nhà ta lại nhiều thêm hai Đại Bảo Bảo.”

“Chàng nói Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ trở nên nghịch ngợm giống Đại Bảo Bảo sao?” Lâm Hàn hỏi xong, lắc đầu nói tiếp: “Sẽ không. Chúng ta đi rồi thì Đại Bảo phải làm chủ mọi việc trong nhà, nó sẽ ổn trọng hơn bây giờ.” Dừng một chút: “Đại Bảo Bảo cũng thế. Nhưng chúng ta cũng không thể đi quá lâu. Nếu không bọn chúng sẽ cảm thấy xa cách chúng ta.”

Sở Tu Viễn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy còn có nô bộc ở đây nên đã nuốt lại lời muốn nói. Mãi đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Sở Tu Viễn mới nói cho Lâm Hàn: “Nếu đến biên quan có thể phát hiện được tung tích của Hung Nô thì có thể gấp rút quay về trước khi trời nóng.”

Tuần giữa tháng ba sẽ xuất binh, giữa tháng sáu vội vã quay về, Lâm Hàn nghĩ thế nào cũng thấy không ổn. Nhưng mà Sở Tu Viễn hiểu tình hình phương bắc hơn nàng nên nàng cũng nuốt lại lời muốn nói: “Chỉ mong là vậy. Ngủ đi, hôm nay ta bị Đại Bảo Bảo nháo đến đau đầu.” Sau đó lại nhắm mắt lẻn vào không gian, nhìn xem trong không gian của nàng có bao nhiêu lương thực.

Sau khi Lâm Hàn gả cho Sở Tu Viễn, không lo ăn không lo uống, cũng không có thời gian nhàn rỗi. Thu hoạch lúa mì và lúa nước rất hao tổn tinh lực nên Lâm Hàn đã trồng những loại không cần tốn nhiều công sức như bắp, đậu nành, đậu đỏ, đều đang chờ thu hoạch.

Trong không gian của Lâm Hàn có tới mấy phòng chứa lương thực, nhưng đa số lương thực đều đã bị Lâm Hàn lén đưa cho căn cứ vào kiếp trước cho nên những cái kho lương thực đó đã được Lâm Hàn dùng để đựng bắp ngô mà nàng tích góp được trong mấy năm nay.

Lâm Hàn mở cửa, nhìn thấy từng đống cao ngất ngưỡng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự thỏa mãn.

Đã kiểm tra một lượt những thùng đựng vật tư, đánh giá đủ đại quân lót dạ trong vòng mấy ngày, lại đi gieo khoai tây và khoai lang, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu mới đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, Lâm Hàn tất nhiên dậy muộn.

Đại Bảo Bảo ngủ dậy không tìm thấy nàng, cho rằng nàng lén đi mất rồi. Đẩy cửa ra lại nhìn thấy giày của mẫu thân, tiểu hài tử mới yên tâm đi chơi.

Lâm Hàn sau khi thức dậy biết được chuyện này từ miệng nha hoàn, vừa buồn cười lại vừa cảm động. Hôm sau dứt khoát thức giấc cùng với Sở Tu Viễn, lại luận bàn với Sở Tu Viễn một hồi, Sở Tu Viễn tiếp tục “giảm béo”, Lâm Hàn đi gọi mấy hài tử dậy.

Đại Bảo Bảo mở mắt ra sửng sốt trong chốc lát rồi tiếp tục nhắm mắt lại.

Lâm Hàn kinh ngạc: “Tối qua mấy giờ con mới ngủ?”

Tiểu hài tử nhanh chóng mở mắt ra, đột nhiên ngồi dậy.

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng: “Làm gì?”

Tiểu hài tử duỗi tay ôm cổ Lâm Hàn: “Mẫu thân, thật là nương sao. Con nghĩ là con đang nằm mơ.”

“Con đang nằm mơ đó, mơ mộng hão huyền.” Cổ Lâm Hàn bị nó ôm tới phát đau, cố gắng nhẫn nhịn không vỗ một phát vào m.ô.n.g nó: “Mau đứng lên. Mặt trời cao đến m.ô.n.g rồi.”

Tiểu hài tử buông Lâm Hàn: “Nương mặc y phục giúp con chứ?

Lâm Hàn vốn không định hầu hạ tiểu hài tử, lại nghĩ mấy ngày nữa là phải đi rồi nên cũng đứng dậy lấy y phục cho nó, thuận tiện xốc Sở Dương cùng Sở Ngọc còn đang ngủ nướng dậy.

Sở Ngọc ngồi dậy dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài hỏi: “Sao hôm nay nương dậy sớm thế?”

Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Ta cũng không muốn. Là cha con nói hành quân bên ngoài mỗi ngày chỉ ngủ được ba canh giờ. Ta không sớm làm quen, lỡ sau này ngủ gục trên lưng ngựa, đừng nói ta là nữ nhân, đổi thành cha con thì cũng không thể khiến binh sĩ bên dưới tin phục.”

Sở Dương lập tức nói tiếp: “Mẫu thân đừng đi.”

Đại Bảo Bảo lập tức thanh tỉnh, tròn mắt nhìn Lâm Hàn, chờ Lâm Hàn nói xong.

Lâm Hàn mặc xiêm y cho Đại Bảo Bảo: “Lời đã nói ra thì không thể nuốt lại. Ta và bệ hạ đã lập quân lệnh trạng rồi.”

“A?” Ba hài tử đồng loạt há mồm.

Lâm Hàn gật đầu: “Từ khi triều ta khai quốc tới nay, chưa từng có tiền lệ cho nữ tử lên chiến trường. Nếu để đám Ngự sử biết được chuyện này, bọn họ không bám lấy cha con thì cũng sẽ trào phúng bệ hạ lớn tuổi hồ đồ.” Lại dừng một chút: “Bệ hạ phải chịu áp lực như vậy để ta được tùy quân, nếu ta bất lực trở lại thì làm sao còn có mặt mũi đến gặp bệ hạ.”

Sở Dương không khỏi lộ ra vẻ lo lắng: “Nghe nô bộc trong phủ Mộc ca nói, có lần Phí Tiến tướng quân xuất chinh đánh Hung Nô nhưng lại không tìm được người Hung Nô nào cả. Mẫu thân, nếu ngài không tìm được Hung nô, cũng không tổn thất nhân mã, có phải là thất bại rồi không?”

Lâm Hàn: “Đương nhiên. Nhưng nương ngươi không phải Phí Tiến, sẽ không liều mạng như ông ấy, xuất kích đánh Hung Nô cũng chưa chắc sẽ thắng được.”

Sở Ngọc gật đầu: “Nương nói đúng, đại ca, người lao lực đánh Hung Nô như Phí Tiến cả triều ta cũng chỉ có một người thôi. Hơn nữa nương còn có vũ khí bí mật. Phí Tiến không có. Đúng không? Nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-214.html.]

Lâm Hàn cười gật đầu, vỗ một cái nhẹ vào m.ô.n.g Đại Bảo Bảo: “Tự mang giày đi nào. Sáng nay chúng ta ăn canh.”

“Canh trứng gà sao?” Đại Bảo Bảo thuận miệng hỏi.

Lâm Hàn lắc đầu: “Súp cay Hà Nam.”

Sở Ngọc thử thăm dò hỏi: “Là canh hồ tiêu hay là canh ớt?”

“A?” Đại Bảo Bảo liên tục lắc đầu: “Con không ăn canh ớt cay đâu. Con uống —— con uống nước, mẫu thân, con thích uống nước.”

Lâm Hàn vui vẻ: “Con là đứa lanh lợi nhất nhà đấy.” Lại điểm vào trán nó, bảo ba hài tử đi rửa mặt.

Sở Ngọc không nhận được đáp án, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, vừa thấy nương nó đến tiền viện gọi cha vào dùng bữa là lập tức lôi kéo ca ca đệ đệ chạy ngay vào bếp.

Súp cay Hà Nam không dùng ớt, vị cay trong món súp này chính là cay của hồ tiêu.

Nhưng Sở Ngọc phát hiện ra trong món canh này có mì căn, đậu phộng, rong biển, đậu hủ thái sợi cùng với tào phớ trắng nõn, lập tức mong rằng bản thân chưa từng tới đây —— đây rõ ràng là một món “canh xà bần” a.

Sao lại có món dùng rong biển thái sợi nấu chung với đậu phộng chứ.

Lần đầu tiên khi Lâm Hàn ăn súp cay Hà Nam vào kiếp trước cũng từng nghĩ như vậy. Lúc ấy là bạn học đã đưa nàng đi, nàng không muốn uống nhưng lại sợ bị bạn học nói bản thân đang ra vẻ. Căng da đầu uống xong mới phát hiện mùi vị thật không tệ, đậu phộng rất thơm, mì căn được làm thủ công vô cùng dẻo dai, tào phớ mềm mềm, ăn một lần là quên mất lối về.

Đáng tiếc, chưa uống được mấy lần thì mạt thế đã tới.

Chiều hôm qua Lâm Hàn đã nghĩ nhân lúc nàng còn đang ở nhà sẽ làm cho hài tử vài món mà bọn chúng chưa từng ăn qua, lập tức nghĩ tới súp cay Hà Nam.

Súp cay Hà Nam đã được bưng lên, một nhà sáu người đã có tới năm người nhíu mày, Lâm Hàn thân là người từng trải, không khí không đúng cũng chẳng thèm chú ý tới bọn họ, tự mình múc nửa muỗng súp cay Hà Nam cùng tào phớ bỏ vào trong miệng, không nhịn được cảm khái, đúng là hương vị trước đây mà.

Sở Tu Viễn thấy thế, không nhịn được đánh giá Lâm Hàn: “Phu nhân, đừng trách vi phu không nhắc nhở nàng, diễn trò quá mức sớm muộn gì cũng bị phản phệ.”

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo của mẫu thân, đây là mẫu thân cố ý làm cho con, con không thử sao?”

Sở Đại Bảo Bảo luôn hy vọng người được mẫu thân đối xử đặc biệt nhất là nó, không dám hất rơi “món canh xà bần” của nương nó, nó xúc lấy một ít tào phớ —— cho mẫu thân một ít thể diện.

Tào phớ vẫn còn là món tào phớ trắng nõn, không có biến thành tào phớ đậu phộng, hay tào phớ rong biển gì đó, mùi vị vẫn thơm ngon như cũ, tiểu hài tử gật đầu: “Uống ngon lắm!”

Sở Mộc thấy thế, cũng múc một muỗng tào phớ: “Không tồi!”

Lâm Hàn tức cười: “Không nếm thử mì căn sao ?”

Sở Mộc gật đầu, sau đó chỉ múc một miếng mì căn: “Ăn ngon.”

Sở Tu Viễn không thể ăn cay giống Sở Mộc, thấy hắn không bị đến mặt mũi đỏ bừng thì nàng mới yên tâm, học theo Lâm Hàn múc nửa muỗng canh và nửa muỗng tào phớ, đưa vào trong miệng, hương vị hơi hỗn loạn nhưng không khó ăn, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó: “Phu nhân, sáng nay chúng ta chỉ húp cái này thôi sao?”

“Đương nhiên không phải!” Lâm Hàn vỗ vỗ tay, nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào.

Đàn ông Sở gia từ lớn tới bé quay đầu nhìn, lại thấy nha hoàn đi đầu đang bưng tới một mâm bánh, hình như là bánh rán chiên dầu, nha hoàn phía sau đang bưng cá hấp, đằng sau nữa là rau xanh, cuối cùng một nồi thịt kho.

Sở Đại Bảo Bảo cười híp mắt: “Nương, của con!”

Sở Dương cố ý nói: “Nương, ngài bất công!”

Lâm Hàn nhìn Đại Bảo Bảo, giả bộ khó xử. Tiểu hài tử quả nhiên mắc mưu, lớn tiếng nói: “Nương không bất công!”

“Cá hấp và thịt kho đều là món hôm qua đệ đòi ăn.” Sở Ngọc nhắc nhở nó.

Sở Đại Bảo Bảo nghiêng đầu nói: “Ta cho huynh một ít. Nhị ca, huynh không thích à?”

Sở Ngọc bị đánh bại.

Tiểu hài tử như đánh thắng trận, hừ một tiếng, quay sang Lâm Hàn: “Mẫu thân, đừng nói lý với nhị ca. Lớn như vậy mà còn không hiểu chuyện.”

Sở Ngọc hơi hơi hé miệng, Sở Tu Viễn giành nói: “Đại Bảo Bảo, có nghĩ tới sau này không?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Nhị ca đánh con, con sẽ nhớ kĩ.”

“Biết được mấy chữ, bản lĩnh lớn lắm sao.” Sở Ngọc nói: “Biết ghi sổ à.”

Tiểu hài tử lại hừ một tiếng: “Đệ học với nương.”

Lâm Hàn: “Ta dạy đại ca các con xem sổ sách.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Súp cay Hà Nam để nguội uống không ngon đâu. Đây là mẫu thân cố ý làm cho các con.”

Loading...