Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:29:00
Lượt xem: 101
Thương Diệu hừ một tiếng: “Trẫm là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Nếu Tây Nam di bên kia có thể tự cấp tự túc, cho dù trẫm biết là chủ ý của người khác thì cũng không cắt xén phần thưởng của ngươi —— trăm lượng hoàng kim!” Nói xong lại không nhịn được cảm thấy may mắn, may là kịp nuốt lời trở về, bằng không lại thành ngàn lượng mất.
Cũng may Lâm Hàn không nhìn ra, tiếp tục nói: “Bệ hạ có thể để quan lại Giang Nam thử trước, xem ruộng lúa có thể nuôi cá được không, sau đó mới mở rộng đến Tây Nam di. Miễn cho bá tánh nuôi rồi lại chết, ngược lại trách vị hoàng đế như ngài mù quáng không biết bá tánh cực khổ thế nào.”
Thương Diệu quả thật không nghĩ tới điều này. Đang chuẩn bị mở miệng, liếc ra cửa lại thấy xuất hiện một nha hoàn, nhìn kỹ lại thì thấy đó là đại nha hoàn Hồng Lăng của Lâm Hàn: “Chuyện gì?”
“Khởi bẩm bệ hạ, đồ ăn đã xong rồi, dọn cơm bây giờ luôn hay đợi một lát nữa?” Hồng Lăng nói, nhìn về phía Lâm Hàn.
Thương Diệu là hoàng đế lại là tỷ phu, Lâm Hàn tất nhiên không dám chuyên quyền nên cũng chờ y phân phó.
Lâm Hàn không chưa từng trồng lúa, Sở Tu Viễn cũng chỉ từng trồng qua lúa mì, Thương Diệu ngẫm lại, cảm thấy đàm luận chuyện “ruộng lúa nuôi cá” nuôi cá với bọn họ còn không bằng trở về tìm Đại tư nông và quan lại của y nói chuyện còn hơn.
“Trẫm đói bụng, dọn cơm đi.” Thương Diệu nói, đứng dậy kêu Thái tử: “Dịch nhi, đừng chơi nữa, lại đây rửa tay.”
Tiểu Thái tử đưa “khế ước bán mình” của Đại Bảo Bảo cho Lâm Hàn, sau đó vẫy tay gọi Đại Bảo Bảo: “Đi rửa tay với ca ca nào.”
“Huynh có biết chỗ đâu.” Đại Bảo Bảo chạy tới: “Nơi này là nhà đệ.”
Thái tử: “Nhà đệ ta cũng biết. Ta còn biết nhà đệ có bao nhiêu cây ăn quả nữa.” Nói, dừng lại.
Đại Bảo Bảo nghi hoặc khó hiểu: “Làm gì a?”
“Sở Bạch Bạch, nhà đệ có quả hồng và hạt dẻ không?” Thái tử tò mò hỏi.
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Hình như là có.” Quay đầu gọi: “Nương, hạt dẻ nhà ta để đâu rồi?”
“Ở nhà bếp. Dịch nhi muốn ăn?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu không đợi nó mở miệng đã nói: “Dùng bữa!”
Tiểu Thái tử lập tức không nói nữa, cũng không dám hỏi thêm.
Lâm Hàn cũng không nói thêm gì nữa.
Khoảng giờ Mùi, bốn hài tử theo Sở Mộc về sương phòng phía tây ngủ trưa, Lâm Hàn sai đầu bếp làm cho hài tử một mâm hồ lô ngào đường và hai đĩa hạt dẻ rang.
Trong phủ có hai cây hạt dẻ, cuối mùa thu đông mỗi năm Lâm Hàn đều sẽ sai nô bộc rang hạt dẻ, cho nên trong phủ chẳng những có riêng một cái chảo sắt để rang hạt dẻ mà còn có một túi đá sạch.
Lâm Hàn dặn dò xong xuôi, nửa canh giờ sau, mấy hài tử thức dậy, mùi thơm của hạt dẻ rang đã bay tới chủ viện. Bọn nhỏ đang muốn ngủ nướng lập tức không buồn ngủ nữa, xỏ giày chạy tới trung đường.
Thương Diệu đang chơi cờ với Sở Tu Viễn, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu, phát hiện tiểu Thái tử y phục lộn xộn, cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hạt dẻ đâu?” Tiểu Thái tử nhìn lên bàn, một bàn cờ, hai hộp cờ và một đống quân cờ, chỉ có hạt dẻ thơm lừng là không thấy đâu, không nhịn được chun mũi: “Hài nhi không ngửi sai đâu.”
Thương Diệu tức cười: “Vườn Phù Dung vừa đưa hạt dẻ tới, trẫm đã sai người mang qua cho con một túi, còn chưa đủ ăn sao?”
“Nhưng mà bọn họ không biết làm hạt dẻ rang. Hài nhi muốn ăn hạt dẻ rang.” Tiểu Thái tử mang giày, đi đến bên cạnh Thương Diệu: “Phụ hoàng, ngài đại phát từ bi nói cho hài nhi, chỗ hạt dẻ đó bị ngài giống ở chỗ nào rồi.”
Thương Diệu muốn chọc vào mắt nó một cái.
Tiểu Thái tử sợ tới mức nhắm mắt lại, phát hiện người cha hoàng đế không đánh nó, lớn mật mở mắt ra, nhìn thấy trên tay cha nó xuất hiện một cục ghèn. Khuôn mặt nhỏ của tiểu Thái đỏ bừng, y như quả hồng Phú Sĩ Lâm Hàn trồng.
Thương Diệu thấy nhi tử thú vị như vậy, cũng không còn giận nữa: “Còn chưa rang xong, ở nhà bếp đó.”
“Thái tử, Thái tử ca, ca ở đó làm gì? Hạt dẻ ở nhà bếp mà.”
Âm thanh của Đại Bảo Bảo vọng vào.
Thái tử vui vẻ, vội vàng tụ tập với đám đệ đệ: “Ai nói cho đệ?”
“Mùi hương bay tới từ hướng kia mà.” Tiểu hài tử giơ tay chỉ về phía đông: “Ca không ngửi được sao?”
Thái tử thường xuyên tới đây nhưng rốt cuộc nó cũng không ở mãi trong phủ, vừa ngủ dậy đầu óc vẫn còn mụ mị, nào biết mùi hương bay ra từ chỗ nào.
“Chúng ta đi sao?” Tiểu Thái tử hỏi.
Sở Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu: “Đi nha. Đại ca cùng nhị ca đều đi.”
“Vậy chúng ta mau đi.” Tiểu Thái tử nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-207.html.]
Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu, quan sát khắp nơi: “Không vội, không vội. Đại ca và nhị ca không dám tranh của đệ.”
Tiểu Thái tử ngẫm lại: “Đúng vậy. Cữu mẫu không ở trung đường, nhất định là ở nhà bếp.”
Đại Bảo Bảo lại lần nữa lắc đầu: “Không phải. Ca quên rồi sao? Buổi trưa ta đã ký cái kia, ta không thể nói mẫu thân bất công, mẫu thân cũng không thể thiên vị cha, đại ca cùng nhị ca.”
Tiểu Thái tử bừng tỉnh đại ngộ, hai huynh đệ chậm rãi đi về phía đông.
Thương Diệu nghe vậy không nhịn được hỏi: “Còn có điều kiện này sao?”
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ thở dài: “Không có thì tiểu tử đó không chịu ký vào đâu.”
“Bảo Bảo nhà ngươi không phải thông minh bình thường đâu.” Thương Diệu nhìn ra ngoài, hai đứa nhỏ đã sớm đi mất, ngoài cửa rỗng tuếch: “Khi nào thì đưa bọn nó đến Thái Học?”
Sở Tu Viễn: “Học sinh nhỏ tuổi nhất ở Thái Học cũng đã mười bốn tuổi, thần muốn đợi cho bọn chúng đủ mười bốn đã. Nếu không vừa vào đó đã trở thành trường hợp hy hữu, bị người ta tranh nhau chặn đường vây xem, với tính tình của Đại Bảo Bảo, không chừng mỗi ngày nó đều lật tung Thái Học.”
Thương Diệu nghĩ tới chuyện đó, không dám tưởng tượng Đại Bảo Bảo sẽ khiến cho đám tiến sĩ ở Thái Học tức thành cái dạng gì: “Cũng đúng.” Dừng một chút: “Cũng may Thái tử thấy nó chơi xấu chỉ cảm thấy buồn cười, không cảm thấy nó lợi hại muốn học theo.”
Sở Tu Viễn nhớ tới lúc trước Thái tử che miệng cười trộm, gật đầu: “Bệ hạ ——”
“Bệ hạ, Đại tướng quân, biên quan cấp báo!”
Âm thanh đột ngột truyền vào tai quân thần bọn họ, hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, một người mặc giáp trụ theo phía sau người gác cổng, chính là người vừa lên tiếng, Sở Tu Viễn cuống quýt đứng dậy.
Thương Diệu nhanh chóng bước sang, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sáu trăm dặm cấp báo.” Người mặc giáp trụ tiến lên hai bước, trình lên một phong thư được niêm phong kín mít.
Thương Diệu vội vàng nhận lấy, chần chờ một lát rồi ném cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn gấp gáp mở ra.
Quân thần hai người đồng thời mở miệng: “Hung Nô?!”
Người gác cổng cùng người đưa tin đồng thời ngẩng đầu, không dám tin tưởng —— mới được bao lâu đâu mà Hung Nô lại tới rồi, còn có để dân chúng ở biên quan sống không.
Sở Mộc thấy hạt dẻ đã gần chín, chậm rãi bước ra lại nghe được hai từ vô cùng quen thuộc, rồi lại cảm thấy không có khả năng, bèn hỏi: “Ai?”
“Hung Nô.” Sở Tu Viễn đưa phong thư cấp báo kia cho hắn.
Sở Mộc nhìn thấy nơi bị đánh cướp lại là Đông Bắc, cả kinh trừng lớn hai mắt: “Bọn họ —— sao lại biết được bên đó có lương thực?”
Thương Diệu cười lạnh: “Đại tư nông cũng không biết ngươi qua bên kia trồng lúa nước, mãi đến lúc ngươi trở về còn tưởng rằng ngươi đi cứu tế, ngươi nói người Hung Nô làm sao mà biết được.”
“Nội gián?” Sở Mộc lắc đầu: “Không có khả năng.”
Sở Tu Viễn thấy hắn như vậy thì biết hắn đã nghĩ sai rồi: “Không phải binh lính của ngươi, mười người đã có chín người là dân bản xứ. Từ từ, ngươi qua đó có bãi miễn hay xử quyết quan viên nào không?”
Sở mộc ngẫm lại: “Quan thì không, nhưng thật ra có diệt trừ hai nhóm thổ phỉ có ý đồ trộm lương. Chẳng lẽ là bọn họ?”
Thương Diệu giơ tay ngăn hắn nói tiếp: “Chính là bọn họ! Ngươi đến đó ngay vào thời kì giáp hạt, bá tánh ở đó đều ăn cỏ dại lá cây, e là cuộc sống của đám người đó cũng không quá tốt.”
“Nhưng bá tánh không có lương thực, kho lương của phủ nha lại trống không, bọn chúng chỉ có thể thắt lưng buột bụng. Đúng lúc con dê béo là ngươi tìm tới, bọn họ vốn tưởng rằng có thể ăn no nê, kết quả không cướp được mà còn bị ngươi dồn vào đường cùng, rồi lại không dám trả thù, chỉ có thể mượn sức người ngoài.”
Sở Mộc: “Hung Nô từ trước tới nay không tới bên đó, bọn họ muốn tìm Hung Nô cũng không dễ đâu.”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Tây Bắc có Phí Tiến, Hung nô không dám liều lĩnh, phía tây là núi cao, phía bắc rét lạnh nhiều sa mạc, bọn họ chỉ có thể tới Đông Bắc, bởi vì bên kia có từng mảng từng mảng thảo nguyên rộng lớn, còn không có danh tướng trấn thủ.”
Sở Mộc nhìn Thương Diệu: “Đánh sao?”
Thương Diệu cười lạnh: “Trẫm mới vừa tìm được biện pháp cải thiện sinh hoạt của bá tánh Quan Đông, Hung Nô đã gấp gáp muốn phá hư, trẫm chẳng những muốn đánh, mà còn phải đánh cho bọn họ không dám mò tới lúc trẫm còn tại thế!”
“Như vậy có hơi khó.” Sở Mộc không nhịn được nói.
“Không khó!”
Ba người đồng thời xoay người.
Lâm Hàn từ sương phòng phía đông đi ra, cười nói: “Rất đơn giản, nhưng có một điều kiện, chỉ sợ bệ hạ không dám đáp ứng.”