Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:28:49
Lượt xem: 88
“Cha, cha, khoan đụng vào Nhị Bảo, nói chuyện lưng của cha trước đi. Có chuyện gì vậy?” Sở Dương rất tò mò: “Mẫu thân nói chân cha bị chuột rút, tại sao vết thương lại nằm trên lưng vậy?”
Sở Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đúng rồi. Hay là nội thương.”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con còn biết nội thương sao?” Lại nhéo mặt tên tiểu tử này: “Ta không bị thương, trong y thư nói đây là cạo gió. Rảnh rỗi phải đọc sách nhiều hơn, bằng không sẽ như người vô tri.”
Đại Bảo Bảo đẩy tay hắn ra: “Cha biết nhiều lắm sao. Sao cha không nói cha lớn hơn bọn con mấy chục tuổi cơ chứ. Hừ! Con đi tìm nương đây.”
Sắc mặt Sở Tu Viễn đột biến, cuống quýt giữ chặt nó: “Nương con còn chưa dậy, tìm nương làm gì. Mau đi luyện võ với cha.” Lại quay sang Sở Dương cùng Sở Ngọc: “Hai người các con nhanh lên, lề mề nữa là tới giờ ăn sáng mất.”
Sở Ngọc thấy sắc mặt của cha nó đã thay đổi, thật sự không dám rề rà nữa, vội vàng hay y phục rồi xỏ giày chạy theo.
Nhưng mà, bọn họ vừa đến tiền viện, Lâm Hàn đã tỉnh lại.
Hôm qua Lâm Hàn thuận miệng nói Sở Tu Viễn bị chuột rút, không nghĩ tới Sở Tu Viễn lại khiến nàng bị chuột rút. Nơi này không có thuốc bổ sung canxi, Lâm Hàn không dám làm bậy nên đã dặn dò người mua hàng cố gắng một thêm một ít tôm, rong biển và mộc nhĩ.
Giờ Tỵ hai khắc, người mua hàng trở về, mang theo mấy cân tôm sông và mấy cân rong biển khô cùng với mộc nhĩ.
Lâm Hàn đau đầu, bởi vì nàng chưa từng xử lý rong biển khô, dứt khoát để người mua hàng đưa đến nhà bếp, hôm nào đó sẽ ăn sau, hôm nay ăn tôm sông.
Sau khi quản sự rời đi, Lâm Hàn tức tốc chui vào phòng ngủ tìm thực đơn.
Buổi trưa, thức ăn chính của Sở gia chính là hai đĩa tôm sông chiên giòn.
Sở Đại Bảo Bảo nhăn mày: “Mẫu thân, con muốn ăn thịt dê nướng và thịt gà quay, không ăn cái này.”
“Cái này để bồi bổ thân thể.” Tôm sông quá nhỏ, trên đó còn có dầu, Lâm Hàn sợ nó gắp không được nên đã đưa cho nó một cái thìa: “Dùng cái này ăn. Ăn hết vỏ tôm luôn đi.”
Đại Bảo Bảo cau mày: “Xác tôm cũng ăn được sao?”
“Đại Bảo Bảo, vỏ tôm xốp giòn, ăn ngon.” Sở Ngọc thấy cha nó gắp một miếng, cũng gấp không chờ nổi gắp một miếng nếm thử: “Đặc biệt là đầu tôm, thơm quá.”
Tiểu hài tử nhìn đại ca nó, thấy đại ca cũng ăn nên cũng cầm thìa xúc một miếng cho vào miệng —— ngoài giòn trong mềm. Tiểu hài tử ngạc nhiên: “Thơm quá a.”
“Bao nhiêu đó mà dùng hết hai vá dầu, không thơm mới là lạ.” Lâm Hàn nói, quay sang Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn lập tức hiểu ý nàng —— ăn xong phải tập luyện nhiều hơn.
Nếu trong quá khứ, Sở Tu Viễn sẽ vờ như không hiểu. Nhưng mà lưng đã biến thành màu tím đen, Sở Tu Viễn không dám không để trong lòng.
Từ nay về sau mỗi buổi sáng phải luyện nửa canh giờ, buổi tối đi bộ nửa canh giờ, thỉnh thoảng còn nhờ Lâm Hàn cạo gió cho hắn.
Tuổi thọ của người cổ đại rất ngất, Sở Tu Viễn lại lớn hơn Lâm Hàn cả chục tuổi, Lâm Hàn tất nhiên cũng hy vọng hắn biết quý trọng thân thể. Nếu Sở Tu Viễn đã chủ động nhờ nàng, Lâm Hàn cũng không cố ý làm khó làm dễ hắn, mỗi lần đều rất nghiêm túc đấm lưng, cạo gió cho hắn.
Vừa rèn luyện vừa điều dưỡng, một tháng sau Sở Mộc trở về, ngạc nhiên phát hiện thúc phụ nhà hắn hình như còn có tinh thần hơn so với những năm trước đây.
Sở Mộc đi vòng quanh Sở Tu Viễn ba vòng, xác định thúc phụ vẫn là thúc phụ của hắn, không nhịn được hỏi: “Ngài ăn đan dược cải lão hoàn đồng à?”
“Nói bừa cái gì đó. Thẩm thẩm của ngươi dựa vào sách y lý điều trị cho ta.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Mộc: “Uống dược à?”
“Không phải!” Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Dược nào cũng có ba phần độc. Đêm nào thẩm thẩm của ngươi cũng lấy lá ngải cứu cho ta ngâm chân. Còn học cạo gió, cách mười ngày sẽ cạo cho ta một lần, vai ta đã giãn ra rồi này. Không tin ngươi sờ thử xem.”
Sở Mộc duỗi tay xoa bóp: “Thật sự mềm hơn trước kia. Cạo gió không phải chỉ để trị cho người bệnh sao? Không bệnh cũng có thể dùng à.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm nhà ngươi muốn mời y giả tới giác hơi và cứu ngải cho ta. Ngươi muốn thử luôn không? Thẩm thẩm ngươi nói hương vị của ngải cứu khá nồng, tính toán thu dọn khách viện phía đông, dùng làm nơi xông ngải cứu.”
“Cha, con muốn!”
Đại Bảo Bảo chạy tới.
Sở Tu Viễn vội vàng đỡ nó: “Con muốn cái gì?”
“Giác hơi, cứu ngải, ta đều muốn.” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.
Sở Mộc: “Đệ còn nhỏ, đừng đi theo thêm phiền.”
“Đệ không nhỏ, nương đệ nói thế.” Tiểu hài tử đang nói, đột nhiên nghĩ tới thật ra không cần nói với cha và Mộc ca nhà nó, trực tiếp hỏi mẫu thân là được. Bây giờ nó chính là tiểu lão sư của mẫu thân. Tiểu hài tử nghĩ thế, lập tức chạy vào phòng: “Nương, con cũng muốn giác hơi, cứu ngải.”
Sở Mộc nói: “Đệ muốn cũng vô dụng.”
“Không được!”
Tiếng của Lâm Hàn vọng ra.
Sở Mộc vui vẻ, cao giọng nói: “Đại Bảo Bảo, nghe thấy không?”
“Mẫu thân bất công, thiên vị.” Tiểu hài tử lớn tiếng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-202.html.]
Lâm Hàn buồn cười: “Ta thiên vị ai?”
“Ngài thiên vị cha! Chân cha chuột rút, ngài lập tức làm tôm sông cho cha ăn. Con muốn ăn bánh gạo xào cua nhưng nương lại không làm cho con. Cha không thoải mái, nương chữa bệnh cho cha, nhưng lại không cho con coi bệnh.” Tiểu hài tử thở hồng hộc, nói xong lập tức quay đầu rời đi, bước tới cửa lại không cam lòng, dừng lại trừng mắt nhìn Lâm Hàn nói: “Con không thích nương nữa!”
Lâm Hàn buồn cười: “Nương còn chưa nói xong mà con đã chù ụ như vậy rồi, xem ra là rất tức giận.”
“Con rất tức giận!” Tiểu hài tử hừ một tiếng, muốn bước ra ngoài.
Lâm Hàn: “Không muốn nghe ta nói xong à?”
Tiểu hài tử dừng lại.
Lâm Hàn: “Sở Bạch Bạch, con mới bảy tuổi, còn cách thời điểm thành gia lập nghiệp tận mười mấy năm, ta không hầu hạ cha con cho tốt, lỡ đâu hắn bệnh không dậy nổi, nương lấy cái gì nuôi các con? Lại nói tới cứu ngải, con có thể, nhưng một lần cứu ngải mất hơn nửa canh giờ, toàn thân đều đổ mồ hôi, con có thể chịu được sao?”
“Con —— con có thể!” Tiểu hài tử nói.
Lâm Hàn gật đầu: “Vậy để hôm khác ta tìm thêm hai y giả. Đại ca và nhị ca con đâu? Hỏi xem bọn nó có muốn cứu ngải không, miễn cho bọn chúng trách ta bất công.”
Tiểu hài tử không chút suy nghĩ liền nói: “Bọn họ không cần!”
Lâm Hàn muốn cười: “Con không hỏi cũng biết sao?”
Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Con biết.”
“Nhưng ta lại không biết.” Sở Ngọc từ sương phòng phía tây bước ra.
Sắc mặt tiểu hài tử thay đổi, muốn cầu cứu mẫu thân nhà nó, nhưng mà, cảm thấy như vậy quá mất mặt, không giống nam tử hán nên cũng ngẩng đầu ưỡn ngực: “Huynh viết thực đơn đến mức choáng váng rồi, cái gì cũng không biết.”
“Đáng tiếc, ta còn biết đánh đệ.” Sở Ngọc xoa tay hầm hè.
Tiểu hài tử cuống quýt chạy vào phòng: “Mẫu thân, cứu con!”
Lâm Hàn bắt lấy tay nó, hỏi: “Con nói xem nếu ca ca đánh con khóc, nương có giáo huấn nó và đứng về phía con không?”
“Sẽ bênh con.” Tiểu hài tử buột miệng thốt ra.
Sở Ngọc đột ngột dừng chân, đứng ngoài cửa, chỉ vào nó: “Vậy tới đây để ta đánh một trận, nhìn xem nương có bênh đệ mà quở trách ta không.”
“Dựa vào đâu chứ?” Tiểu hài tử gắt gao ôm chặt cánh tay Lâm Hàn, nghiêng đầu nói: “Đệ đâu có ngốc!”
Sở Dương chạy sang nói: “Đệ đúng là quá thông minh mà.”
“Đại ca cũng cảm thấy đệ thông minh sao?” Tiểu hài tử cười, rất ngượng ngùng.
Sở Dương lập tức muốn thở dốc, suy tư hồi lâu cũng không biết nên nói gì, dứt khoát nói với Lâm Hàn: “Mẫu thân, bọn con cũng muốn thử xem.”
Lâm Hàn: “Vậy ghép giường của hai đứa lại làm một đi, mấy người các con nằm song song với nhau là được.”
Sở Mộc nghe vậy không nhịn được hỏi: “Khi nào?”
“Tìm được y giả tốt rồi nói. Đa số đại phu trong thành này đều là lang băm cả.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc: “Hà tất phải phiền toái như vậy, tìm bệ hạ mượn hai người là được.”
Lâm Hàn cũng từng nghĩ vậy nhưng nàng cảm thấy phiền: “Một tháng hai lần, ngươi không cảm thấy phiền sao?”
Sở Mộc muốn hỏi vì sao lại là hai lần. Lại nghĩ tới lúc nãy Sở Tu Viễn đã nói một tháng ba lần, vội vàng nuốt những lời muốn nói trở về: “Thường xuyên như vậy khá phiền phức. Ta đây nghe thẩm thẩm.”
Lâm Hàn: “Nếu ngươi cưới một tức phụ, để tức phụ ngươi học mấy cái này sẽ không phiền nữa. Muốn cạo gió lúc nào thì cạo. Muốn cứu ngải lúc nào thì cứu.”
“Vì chuyện này mà phải cưới lão bà sao?” Sở Mộc liên tục lắc đầu: “Ta tình nguyện không làm.”
Sở Tu Viễn muốn nói chỗ tốt khi cưới lão bà không chỉ có riêng cái này. Ít nhất mùa đông còn có thể vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Nhưng hài tử và Lâm Hàn đều ở đây, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nói đâu.
Sở Tu Viễn đơn giản hỏi: “Gạo Quan Đông thế nào rồi?”
“Gạo Quan Đông?” Sở Mộc ngẩn người, vội nói: “Vừa nãy ta đã muốn nói với ngài rồi. Thẩm thẩm nói trúng rồi, gạo bên đó thơm hơn gạo của chúng ta, hơn nữa cơm nấu ra vừa mềm vừa căng mọng. Đúng rồi, ta mang về mấy trăm cân, đều ở trên xe ngựa, tối nay cúng ta thử xem sao?” Nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Cà vỏ chưa?”
Sở Mộc lắc đầu: “Người hiểu việc đồng áng nói với ta thứ này chỉ cần cà vỏ trước khi ăn là được.”
“Vậy hôm nay không ăn được.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc hỏi: “Vì sao chứ?”
“Hạt gạo vẫn còn nằm trong vỏ thóc, phải mất hơn hai canh giờ mới có thể tách hết hạt ra. Hơn nữa nhà ta cũng không có máy giã gạo.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Cái dùng đánh bánh gạo kia chắc có thể dùng để tách hạt thóc. Ngày mai thử xem sao. Ta sai nhà bếp giết gà, hôm nay nhà ta ăn gà hầm khoai tây, bánh khoai tây, khoai tây sốt chua ngọt và canh khoai tây đi.”