Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:27:00
Lượt xem: 100
Thương Diệu: “Nó lớn hơn Sở Đại Bảo Bảo hai tuổi mà cũng có thể chơi cùng nhau. Đổi lại là đệ đệ ruột của mình thì sao lại không được được chứ?”
Trong lòng Thường Hỉ tự nhủ, ngài cảm thấy được là được rồi, còn hỏi nô tài mà làm gì.
“Vậy bệ hạ liền chọn một ngày hưu mộc rồi dẫn nhị hoàng tử qua chỗ thái tử điện hạ thử xem?” Thường Hỉ cẩn thận hỏi: “Điện hạ cũng không quen thuộc với nhị hoàng tử lắm, nếu cứ tuỳ tiện để điện hạ chơi với nhị hoàng tử, nhất định là điện hạ không vui.”
Thương Diệu suy nghĩ một chút: “Hình như cũng chỉ có thể như vậy. Chuẩn bị xe, trẫm đi phủ Đại tướng quân.”
Cùng lúc đó, Lâm Hàn đem ba vò anh đào ngâm rượu gạo đưa đến khách viện, trở về liền hỏi Sở Tu Viễn: “Hôm nay Thái tử còn tới hay không?”
“Có tới, Thái tử nói.”
Giọng nói của Sở Đại Bảo Bảo truyền ra từ phòng trò chơi.
Lâm Hàn không để ý tới nó mà là chờ Sở Tu Viễn trả lời.
Sở Tu Viễn: “Có tới.”
“Nhưng đã gần trưa rồi.” Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút: “Cũng sắp tới giờ nấu cơm trưa rồi.”
Sở Tu Viễn chỉ vào cây đào mật: “Sao ta lại thấy nó không kết quả nhiều như năm ngoái nhỉ?”
“Năm trước và năm ngoái đều là thời kỳ thịnh quả, sau này trái sẽ càng ngày càng ít, càng ngày càng nhỏ. Ta định sẽ ươm giống cây ăn quả ở vườn cây phía trước, được khoảng hai năm thì dời qua.” Lâm Hàn nói, lại nghĩ tới chính sự: “Ta đang hỏi chàng mà, nếu chất nhi của chàng không tới thì ta sẽ không nấu cơm cho nó.”
Sở Tu Viễn thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Lâm Hàn: “Vườn Phù Dung ở ngoại thành, đi từ bên kia tới đây không nhanh như vậy.”
“Nó đi tới vườn Phù Dung làm gì?” Lâm Hàn không khỏi hỏi.
Sở Tu Viễn chuyển đến bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Bệ hạ cảm thấy Thái tử chơi cùng với Đại Bảo Bảo học sai, muốn tách hai người ra một đoạn thời gian, liền tính toán dẫn nó đi vườn Phù Dung săn thú hái trái cây.”
“Thái tử còn nhỏ, không hiểu cha cũng là vua, mất hứng cũng phải làm bộ cao hứng. Nó đối với những chuyện kia chẳng có chút hứng thú nào, bệ hạ thấy nó ỉu xìu uể oải, trong lòng không thoải mái cũng phải đưa nó tới đây.”
Lâm Hàn: “Cũng có thể trực tiếp hồi cung mà.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Nàng không hiểu bệ hạ.” Dừng một chút: “Phu nhân, đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc cái gì?” Lâm Hàn hỏi trước.
Sở Tu Viễn: “Từ trưa hôm nay đến trưa ngày mai, một ngày này đều nghe theo ta.”
Lâm Hàn sinh lòng cảnh giác: “Chàng muốn làm gì?”
Sở Tu Viễn nở nụ cười: “Nàng là phu nhân của vi phu, vi phu có thể làm gì chứ? Nói một câu thôi, có đánh cuộc không?”
Biết rõ có hố còn nhảy vào trong, đó là kẻ ngốc, không phải Lâm Hàn.
Lâm Hàn liếc hắn một cái: “Chàng nghĩ hay thật đấy.” Đồng thời cũng xác định tiểu thái tử sẽ tới đây.
Đẩy hắn ra, Lâm Hàn liền đi về phía phòng bếp.
Sở Tu Viễn túm lấy vai nàng: “Còn chưa tới, gấp cái gì.”
“Chàng nghĩ giống như chúng ta ăn cơm bình thường, chỉ cần ba bàn bốn chén là được rồi à?” Lâm Hàn nói xong, hất cái tay trên vai ra.
Sở Tu Viễn lại lần nữa khoác lên: “Vi phu đi cùng với nàng.”
Lâm Hàn dừng lại: “Hôm nay chàng rảnh lắm à?”
“Vốn dĩ cũng không rảnh lắm, chỉ là sợ bệ hạ tới đây nên sáng nay không luyện kiếm, cũng xử lý xong công việc của chiều hôm qua rồi.” Sở Tu Viễn nói: “Có món gì thế?”
Lâm Hàn quay đầu đánh giá hắn một phen: “Đây mới là mục đích của chàng phải không?”
“Đương nhiên là không.” Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình rất vô tội: “Nghe nói nàng định làm bánh ngũ cốc gạo kê, nhưng cái kia quá phiền toái nên định đổi thành mì xào lạnh, hôm nay làm à?”
Lâm Hàn lạnh lùng nói: “Không làm!”
“Vậy làm gì?” Sở Tu Viễn đi theo vào phòng bếp, buông Lâm Hàn ra liền lục lọi tìm đồ ăn buổi sáng mới mua.
Lâm Hàn tức đến bật cười: “Bình thường ta cũng không để chàng thiếu ăn mà.”
“Phu nhân vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, nấu mấy món mà ba mươi năm qua ta chưa từng được ăn.” Thế nhưng gần đây ngoại trừ gà cá thịt trứng thì chính là gà cá thịt trứng, thỉnh thoảng làm một vài món mới lạ thì vẫn là cho hài tử ăn. Hoặc là miến chua cay, không cay không ngon, quá cay lại nóng trong người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-193.html.]
Sở Tu Viễn muốn Lâm Hàn làm vài món khác, lại không tiện mở miệng. Phu nhân hắn cũng không phải là đầu bếp của hắn.
Nhìn thấy gạo nếp, trong mắt Sở Tu Viễn sáng rực lên: “Phu nhân, qua mấy ngày nữa là đến Đoan ngọ rồi, hôm nay chúng ta ăn bánh chưng đi.”
Lâm Hàn sửng sốt, qua mấy ngày nữa mới đến Đoan ngọ, hôm nay ăn bánh chưng làm gì.
“Khụ!”
Đầu bếp cuống quít quay mặt sang chỗ khác, cắn môi, không để cho mình cười ra thành tiếng.
Lâm Hàn phục hồi tinh thần: “Sở Tu Viễn, còn nhớ rõ thân phận của chàng không?”
“Phu quân nàng, người bên gối, cùng nàng đến già, cùng nàng bước vào mộ.” Sở Tu Viễn nói, chuyển đề tài: “Hôm nay chúng ta ăn bánh chưng đi. “
“Khụ khụ!”
Thanh âm quen thuộc truyền vào, hai phu thê theo tiếng nhìn lại, có một người đang đứng ở cửa, dùng nắm tay che miệng, trong mắt tràn đầy ý cười. Không phải là hoàng đế bọn họ vừa mới nhắc tới thì còn ai vào đây nữa.
Sở Tu Viễn vội vàng tiến lên hành lễ: “Sao lúc này bệ hạ lại tới đây? Có chuyện gì à?”
Bước chân Lâm Hàn khựng lại, nam nhân này không hổ là có thể lên đến chức Đại tướng quân, nhìn dáng vẻ vừa nghi hoặc lại càng thêm lo lắng này, nàng không biết chân tướng cũng có thể bị lừa gạt một phen.
Đương nhiên Thương Diệu cũng không nghi ngờ gì: “Anh đào trong vườn Phù Dung quá nhiều, Thái tử nói nhà ngươi hết rồi, nhất định phải đưa một chút cho Đại Bảo Bảo.” Nói xong, bất đắc dĩ thở dài một hơi, dáng vẻ không có biện pháp nào với Thái tử.
Lâm Hàn lập tức muốn trợn trắng mắt, không hổ là hai quân thần có quan hệ hòa thuận nhất trong triều, người nào người nấy đều biết diễn cả.
“Bệ hạ, nơi này nóng, ngài cùng phu quân về nhà chính trước đi, thiếp thân chờ một lát rồi đi qua.” Lâm Hàn thật sự không muốn hai diễn viên minh tinh này thi nhau diễn xuất nữa, giao phó xong mọi chuyện vẫn không đi ra ngoài. Tự ngâm một ít gạo nếp, lại lệnh cho quản sự mua sắm đang rảnh rỗi đi mua một ít lá - buổi tối gói bánh chưng, sáng mai ăn. Lâm Hàn liền cầm đĩa đi chọn hái mấy quả vải thiều chín sớm.
Vải thiều còn phải qua hơn nửa tháng mới có thể chín hết toàn bộ, cho nên Lâm Hàn chọn lựa một hồi lâu cũng chỉ hái được mười mấy trái.
Tiểu thái tử hiểu chuyện, Sở Dương và Sở Ngọc cũng lười chấp nhặt với Đại Bảo Bảo. Lâm Hàn sợ Đại Bảo Bảo ỷ vào hai điểm này mà đem vải thiều chiếm làm của riêng, bưng vải thiều đến nhà chính, dùng ánh mắt hỏi Thương Diệu một chút, được phép liền đi sang phòng trò chơi ở bên cạnh.
Mỗi hài tử được ba trái, còn lại một trái Lâm Hàn tự mình bóc ra ăn: “Nửa canh giờ sau là ăn cơm.”
Đại Bảo Bảo nắm chặt ba quả vải thiều ngẩng đầu hỏi: “Nương biết con thích nhất là gì không?”
Lâm Hàn thuận miệng nói: “Không biết.”
Tiểu hài tử mím môi cười cười: “Con thích nương nhất.”
“Khụ!” Thương Diệu cuống quít quay mặt sang chỗ khác, nhổ nước trà trong miệng ra.
Lâm Hàn lấy lại tinh thần, định nói ta chẳng thích con chút nào. Lập tức nghĩ đến Đại Bảo Bảo sẽ khóc toáng lên, Lâm Hàn do dự một lát: “Đừng nói là con thích nương nhất, cho dù là con thương nương nhất thì cũng chỉ có chừng đó quả vải thôi.”
Vẻ mặt tiểu hài tử thay đổi: “Không phải là con muốn ăn vải thiều.”
Bị “lời nói kinh người” của tiểu hài tử dọa cho phát ngốc, Sở Dương khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần nhịn không được hỏi: “Đệ muốn ăn cái gì?”
“Nương thích cái gì đệ thích cái đó.” Hài tử thốt lên.
Lâm Hàn vui vẻ: “Ta thích miến chua cay.”
“Con cũng thích miến chua cay, chua chua cay cay rất ngon.” Hài tử nói xong, còn nuốt vài ngụm nước bọt.
Thương Diệu không khỏi mở miệng: “Nương ngươi còn thích ăn rau xanh nữa đấy.”
Tiểu hài tử không nhịn được định nói nó cũng thích, chợt ý thức được rau xanh là thứ đồ chơi gì: “Lúc này rau xanh ít, còn đắt nữa, con không ăn, để dành cho nương.” Nói xong còn dùng nét mặt “con thương nương nhất” nhìn Lâm Hàn, chờ Lâm Hàn khen nó.
Thương Diệu phục, thật sự phục, không khỏi nói với Sở Tu Viễn: “Hài tử này nhất định không phải là con ruột của ngươi.”
“Con là do cha với nương sinh ra.” Phòng trò chơi chỉ cách trung đường một tấm rèm, lúc này tấm rèm lại vén lên, Thương Diệu không cố ý hạ giọng nên hắn nói cái gì Đại Bảo Bảo đều có thể nghe thấy: “Nương nói bộ dạng con giống cha nhất.”
Thương Diệu há miệng: “Trẫm không nói diện mạo.”
“Vậy bệ hạ nói cái gì vậy?” Hài tử nghiêng đầu hỏi.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Có ăn vải thiều nữa không? Không ăn thì cho nương.”
“Cái này là nương cho con, không được lấy lại.” Hài tử nói xong, lại thêm một câu: “Nói lời phải giữ lấy lời.” Giơ tay chỉ một phía: “Là cha nói.” Ý nói là muốn trách thì phải trách cha, không thể trách con.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Cha con nói nhiều lắm, cũng không thấy con nhớ kỹ được mấy câu.”