Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:31:16
Lượt xem: 454
Lâm Hàn: “Không cần nói cảm ơn. Ai bảo ta là nương của các con chứ.”
“Vậy sau này ngài cũng đừng nói cảm ơn ta nữa.” Sở Dương tiếp lời.
Tiểu Sở Ngọc gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là nhi tử ngài mà.”
Lâm Hàn sửng sốt, đến khi lấy lại tinh thần liền vui vẻ tận đáy lòng.
“Được.” Lâm Hàn trịnh trọng nói, phát hiện khoai lang giống đã được trồng hết nhưng vẫn còn dư đất. “Đừng để ý nữa. Để qua thêm vài ngày nữa cây lớn lên rồi cắt mấy nhánh cắm vào cũng có thể mọc ra được.”
Lão Hà đang do dự có nên bảo mấy người nhổ mấy cây non ra để trồng lại vào những chỗ còn trống không, lập tức dừng lại.
Trong phủ chỉ có lão Hà hiểu rõ nhất về việc trồng trọt, lão Hà cảm thấy đương gia chủ mẫu cũng là người biết nói đạo lý, liền trực tiếp hỏi: “Dùng nhánh cây cũng trồng được ạ?”
Lâm Hàn gật đầu: “Có thể.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy trời âm u: “Đến tối nếu trời không mưa thì mới tưới nước.”
Ai ngờ vừa ăn cơm trưa xong, bầu trời liền nổi lên mưa phùn.
Lâm Hàn không khỏi nói: “Ngay cả ông trời cũng giúp ta a.”
“Vâng. Phu nhân, tiểu công tử ngủ rồi, bây giờ để trên giường ngài hay bế về phòng ạ?” Hồng Ngẫu hỏi.
Lâm Hàn đỡ lấy tiểu hài tử rồi trở về phòng ngủ chính ngủ trưa.
Nhưng mà, Lâm Hàn còn chưa tiến vào mộng đẹp, Khương Thuần Quân ở sương phòng tiền viện đã gõ cửa phòng Thẩm Xích Tiêu.
Vào ban đêm, trên trời đổ mưa, trong phòng cũng mưa.
Lâm Hàn cúi đầu nhìn cậu bé con đang ôm chặt lấy chân nàng, khóc lóc nức nở, đau đầu không thôi, nàng rất hối hận buổi trưa mấy ngày nay ôm cậu nhóc ngủ.
“Đại Bảo Bảo, con đã lớn rồi, phải học cách ngủ một mình chứ.” Lâm Hàn thở dài nói.
Tiểu hài tử thút thít: “Ta không muốn lớn lên nữa, ta còn nhỏ mà.”
“Vậy sau này ta gọi con là Tiểu Bảo Bảo nhé.” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử đang muốn gật đầu, lập tức ngẩng đầu: “Không được, ta là Đại Bảo Bảo.”
“Là Đại Bảo Bảo thì phải ngủ một mình.” Sở Dương mệt đến mức ngáp một cái: “Nếu đệ không chịu ngủ, ta sẽ đánh đệ thành tiểu bảo bảo luôn.”
Tiểu hài tử há hốc mồm, hét lên: “Đệ, đệ sẽ mách cha.”
“Im ngay.” Sở Ngọc nằm trên giường bỗng nhiên ngồi dậy: “Nếu đệ ngủ cùng với nương thì cha về không có chỗ ngủ đâu.”
Cậu nhóc tỏ ra bối rối.
“Giường của nương chỉ có thể ngủ hai người.” Sở Ngọc nói.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn vội vàng gật đầu. Cậu nhóc thả tay ra, Lâm Hàn vừa thở phào nhẹ nhõm liền nghe được: “Nương, ở đây này.” Cậu chỉ vào cái giường nhỏ của mình.
Trong phòng yên tĩnh.
Sở Ngọc túm chăn trùm lên đầu mình.
Sở Dương vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Lâm Hàn khom lưng xuống: “Giường của con quá ngắn, nương ngủ không thoải mái. nương ngồi đây đợi con ngủ rồi mới về được không?” Không cho phép cậu nhóc mở miệng: “Nương thích Đại Bảo Bảo biết nghe lời.”
Cậu nhóc đưa mắt tìm đại ca của cậu.
Sở Dương gật đầu một cái thật mạnh.
Cậu nhóc xoay người lại bò lên giường.
Lâm Hàn bế cậu nhóc lên, cậu nhóc xoay người lăn vào bên trong, Lâm Hàn ngồi lên ôm cậu nhóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. Cậu nhóc đã quá buồn ngủ, trong nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn lên đắp cho cậu nhóc rồi nói với Sở Dương: “Nếu thằng bé dậy thì đi gọi ta. Trời đổ mưa nên không có việc gì, buổi tối không ngủ ngon thì ban ngày ta ngủ bù cũng được.”
Sở Dương ừ một tiếng đáp lại, Lâm Hàn đứng dậy đi ra ngoài.
Hồng Lăng bưng đèn, Hồng Ngẫu chống ô, đến ngoài cửa bước chân chủ tớ ba người bỗng dừng lại, nhìn về phía nam.
Sau đó Lâm Hàn quay sang Hồng Lăng: “Ta không nghe lầm chứ?”
“Nô tỳ cũng nghe thấy có người đang nói chuyện.” Hồng Ngẫu khẽ nói.
Lâm Hàn thổi tắt đèn: “Chờ ở chỗ này.”
“Chờ một chút, phu nhân.” Hồng Ngẫu co chân chạy về phía thư phòng.
“Ai?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-19.html.]
Khương Thuần Quân đột nhiên quay đầu lại.
“Khương Vệ úy, đêm dài mưa to lại không ngủ, là muốn làm gì đây?” Lâm Hàn nắm chặt trường kiếm, trên mặt thản nhiên: “Ôi chao, còn có Thẩm Vệ úy nữa sao?” Nhìn thấy đồ vật trong tay hai người, nàng rất kinh ngạc: “Cấm vệ trong cung biến thành đạo chích, thế mà lại không báo cho ta biết tiếng nào, hai vị cũng quá không tử tế rồi đấy.”
Thẩm Xích Tiêu vừa xấu hổ vừa chột dạ: “Phu nhân có điều không biết ——”
“Ngươi không nói hắn không nói, ta tất nhiên là không biết.” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn nói, liếc mắt nhìn Khương Thuần Quân: “Ta tự nhận ta đối đãi với hai vị không tệ, hai vị lại báo đáp ta như thế sao?”
Khương Thuần Quân bỏ cái cày trong tay xuống: “Bọn ta không có quay về nhà, bọn ta cũng không trộm đồ vật của ngài, bọn ta chỉ dâng lên bệ hạ thôi.”
Lại có liên quan gì đến hoàng đế vậy. Lâm Hàn nhíu mày: “Hai người các ngươi không phải phụng mệnh bảo vệ gia quyến của Đại tướng quân mà là đang giám thị Đại tướng quân sao?”
Thẩm Xích Tiêu vội nói: “Không có, phu nhân.”
“Nếu không phải giám thị thì làm sao bệ hạ biết được trong phủ của ta có thứ gì?” Lâm Hàn liếc nhìn cái cào dưới chân Thẩm Xích Tiêu.
Thẩm Xích Tiêu: “Bệ hạ cũng không biết.”
“Bệ hạ không biết, hai người các ngươi không hỏi đã tự lấy, đây không phải là trộm thì là gì?” Đôi mắt ưng của Lâm Hàn nhìn hai người bọn họ chằm chằm.
Hai người Khương, Thẩm bắt đầu run lập cập.
Sau lưng Lâm Hàn đột nhiên sáng lên.
Hai người nhìn theo hướng ánh sáng thì thấy Hồng Lăng và Hồng Ngẫu mỗi người cầm theo một chiếc đèn.
“Các ngươi cũng không ngủ?!”
Thẩm Xích Tiêu và Khương Thuần Quân trăm miệng một lời.
“Nếu ngủ thì làm sao biết được hai vị đây trộm đồ của ta.” Lâm Hàn nói tiếp.
Khương Thuần Quân vừa chột dạ vừa quẫn bách: “Phu nhân, bọn ta thật sự không phải trộm.”
“Vậy là lấy đồ của ta đi tranh công sao.”
Thẩm Xích Tiêu vội vàng nói: “Không phải!”
“Vậy là cái gì?” Hai người bọn họ là người của hoàng đế, Lâm Hàn dù đang muốn thưởng cho hai người bọn họ mấy cơn sấm sét nhưng cũng phải nhẫn nhịn chờ hỏi rõ sự tình rồi mới tính.
Lần trước Khương Thuần Quân đã gạt Lâm Hàn, là vì hắn cho rằng Lâm Hàn không phải là khuê nữ của Lâm Trường Quân. Lần này hắn lại gạt Lâm Hàn, nhưng chẳng qua là vì lo lắng nàng không đồng ý.
Lúc Lâm Hàn đi mua cào và cày có nhắc tới cha nàng chẳng thèm quan tâm tới nàng, cho nên mới không biết nàng thông thạo nhiều thứ như vậy.
Khương Thuần Quân lại nghe được từ chỗ hoàng đế Thương Diệu chuyện trước đây Lâm Hàn vẫn luôn ở huyện Phượng Tường nên chưa bao giờ hoài nghi lý do thoái thác của Lâm Hàn.
Lại nói tiếp, Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu cả ngày làm việc ở phủ Tướng quân, mỗi sáng bọn họ tiến cung dù chỉ đi tay không thì Lâm Thừa tướng đều sẽ chạy tới phủ hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Khương Thuần Quân có thể nghĩ đến điểm này, hắn cho rằng người thông minh như Lâm Hàn cũng có thể đoán được. Khương Thuần Quân cũng không muốn đột nhiên đ.â.m ngang nên mới bàn bạc với Thẩm Xích Tiêu đợi đến tối rồi mới qua đó.
Ai mà ngờ được Lâm Hàn mỗi hôm đều ngủ vào giờ này mà hôm nay đến cả xiêm y cũng chưa đổi.
Thẩm Xích Tiêu nhìn đến bảo kiếm trong tay Lâm Hàn, bèn đá Khương Thuần Quân một cái.
Khương Thuần Quân thành thật nói ra băn khoăn của hắn, lại nói với Lâm Hàn thêm vài lời: “Hôm nay lão Hà có nói cái cày này dùng tốt hơn cày của bá tánh nhiều. Ông ấy nói nếu thời còn trẻ mà ông ấy có được cái cày này thì đã không cần phải bán mình làm nô.
“Ta đã suy nghĩ tới chuyện quảng bá rộng rãi loại cày và cào này, tất nhiên có thể giúp bá tánh có thêm nhiều lợi ích. Bá tánh giàu có thì quốc gia mới giàu mạnh. Đây chính là chuyện tốt ích nước lợi dân, phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Làm đồng ý chuyện gì?” Lâm Hàn lạnh nói.
Khương Thuần Quân nghẹn lại.
“Sao phu nhân có thể nói như vậy.” Thẩm Xích Tiêu có chút tức giận.
Lâm Hàn cười: “Thế ta nên nói như thế nào? Nhà ta phải vay bạc sống qua ngày, ngươi thế mà lại kêu ta suy nghĩ cho người khác, suy nghĩ cho bá tánh thiên hạ ạ. Ngươi dầm mưa nhiều quá nên đầu óc bị nước vào sao.”
Thẩm Xích Tiêu nghẹn thở một hồi lâu.
Khương Thuần Quân cũng không nói thành lời.
“Hồng Lăng, Hồng Ngẫu, kêu người tịch thu cày và cào lại.” Lâm Hàn nói.
Khương Thuần Quân vội nói: “Không thể!”
“Còn muốn vào cung?” Lâm Hàn đang muốn xoay người về phòng lại chuyển sang nhìn hắn: “Lời ta nói ngươi không nghe thấy sao?”
Khương Thuần Quân: “Nghe, nghe thấy. Phu nhân, ty chức mạo muội hỏi một câu, có phải ngài muốn dùng thứ này để đổi bạc không?”
“Nếu biết là mạo muội thì không nên hỏi.”
Khương Thuần Quân nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra: “Bệ hạ không phải là người keo kiệt bủn xỉn.”