Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:09
Lượt xem: 119
Đại Bảo Bảo tiến lên tóm lấy cái còn lại, Sở Dương vượt trước một bước. Thằng bé thấy thế thì đòi khóc lóc.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Để ta chia.” Hắn nhận lấy bẻ một cái làm đôi, mỗi đứa con trai một nửa, phần vụn còn lại rơi vào trong đĩa, Sở Tu Viễn bốc lên cho vào trong miệng, vừa thơm vừa giòn, còn ngon hơn so với thịt chiên giòn hắn ăn được khi xưa, chả trách mấy đứa trẻ con thích.
Qua khóe mắt trông thấy Đại Bảo Bảo cắn một miếng to, Sở Tu Viễn đau răng thay nó khủng khiếp: “Ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu.”
Động tác của thằng bé chậm lại, nó nuốt miếng bánh cuộn thừng trong miệng xuống, rồi lại muốn ăn một miếng thật to, thấy cha nó vẫn còn đang nhìn nó chăm chú, thì hơi thấy uất ức: “Đừng trách con, cha.”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Trách cái món này ngon quá có phải không hả?”
Bốn đứa trẻ con gật đầu cùng lúc.
Sở Tu Viễn bỗng dở khóc dở cười: “Đâu phải là thứ hiếm lạ gì.”
“Hiếm lạ!” Sở Dương mở miệng đáp: “Nương nói hạt mè đập ra giữ lại làm hạt giống đều đưa tất cho bệ hạ.”
Tiểu Thái tử gật đầu: “Cữu mẫu nói giữ lại mấy cân để làm muối mè, không thể ăn tiếp nữa.”
“Vậy thì đợi sang năm, đâu phải là cả đời không được ăn.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc giơ một ngón tay ra: “Còn cần một năm đó, cha.”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Một năm thôi mà.”
“Hơn ba trăm ngày!” Sở Ngọc không thể không to giọng lên.
“Nhìn cái dáng vẻ chưa được ăn đồ bao giờ của từng đứa các con kìa.”
Một lớn bốn nhỏ nhìn theo giọng nói, Lâm Hàn bưng một đĩa vào, trong đĩa có rất nhiều bánh cuộn thừng. Bốn đứa trẻ con ăn tới nỗi miệng đầu dầu cùng đứng hết dậy. Lâm Hàn đi vòng qua chúng nó bước đến bên cạnh Sở Tu Viễn rồi ngồi xuống, bốn đứa trẻ không thể không ngồi lại. Lâm Hàn đưa cho Sở Tu Viễn một chiếc: “Trên đời đâu phải chỉ có mỗi món ngon này.”
“Nhưng mà món chiên dầu như này là ngon nhất ạ.” Sở Ngọc không nhịn được nói: “Khi trước nương nói cánh gà và đùi gà chiên ăn ngon. Thì khá là ngon, nhưng ăn một chiếc con cảm thấy ngấy kinh khủng khiếp, còn món này càng ăn lại càng muốn ăn thêm.”
Sở Dương gật đầu: “Ăn no mà không ngấy.”
Mấy đứa trẻ cho nàng thể diện như thế, Lâm Hàn rất vui sướng: “Ta nói đâu phải đồ chiên rán.”
“Thức ăn ạ?” Sở Ngọc hỏi: “Những cái ấy không giống với cái này.”
Hẳn là Sở Tu Viễn đã biết: “Cái nương con nói là hoa giống mặt trời ở hậu viện.”
“Cái ấy chín rồi ạ?” tiểu Thái tử vẫn luôn tưởng là hoa, nếu không phải Đại Bảo Bảo được nương nó dạy bảo… ở hậu viện không có hoa, đều là đồ ăn cả. Do vậy nên mới ngăn cản Thái tử, nếu không thì những bông hoa đó đã bị tiểu Thái tử hái xuống mất rồi.
Tuy rằng tiểu Thái tử không hái nhưng lại không tin những vật đó có thể ăn được, vậy nên vẫn luôn nghĩ đến những bông hoa đó dùng để làm gì.
Lâm Hàn tính toán ngày: “Cuối tháng tới, ta làm cho các con ăn.”
Tiểu Thái tử không kìm lòng được hỏi: “Ta không thể ở đây đến cuối tháng sao?”
“Không đi học à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu Thái tử mím môi: “Nhị thúc vẫn chưa đi.”
Thương Diệu là trưởng tử của Tiên đế, Hàn vương là thứ tử, đứng hàng thứ hai trong số huynh đệ, nhị thúc trong miệng tiểu Thái tử chính là Hàn vương.
Lâm Hàn nghe thấy vậy bèn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, còn bao lâu nữa?
Sở Tu Viễn nhỏ giọng đáp: “Đêm nay hành động, không xảy ra điều gì bất ngờ thì sớm mai giải quyết. Chiều ngày mai sẽ đưa hắn ta quay về.” hắn liếc nhìn tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử kinh ngạc tới trợn tròn mắt: “Ngày mai là phải quy về rồi ạ?”
Lâm Hàn buồn cười, đứa nhóc này hẳn là vui quên lối về rồi. Ngàn vạn không thể được.
Lâm Hàn: “Ta đã chia dầu mè và tương mè hôm qua đã ép xong làm hai phần, bọn ta nhiều người như thế này giữ lại một nửa, cho con một nửa, rồi cho con ít hạt mè, muốn ăn thì bảo người trong cung làm cho con. Mỗi lần làm năm sáu cái, ăn được hai ngày. Qua mấy hôm thèm ăn thì ăn một ít, có thể ăn đến cuối năm.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được hỏi: “Nương, con cũng muốn ăn.”
“Không sợ ăn thành con heo con mập ú sao?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé định nói nó không phải heo mập, thế nhưng cả nhà có mấy mống người tính ra nó là mập nhất, thằng bé tự tin da mặt dày, nhưng ở trước mặt cả đám người gầy cũng chẳng thốt ra khỏi miệng được.
Lâm Hàn cười nói: “Nương sẽ không để con đói đâu. Hết bánh cuộn thừng thì còn có thứ khác.”
Tiểu Thái tử có lời muốn nói, Sở Tu Viễn nháy mắt ra hiệu với nó, tiểu Thái tử vội vàng nuốt lời lại, vì nó biết không thể nói trước mặt Đại Bảo Bảo nếu không thì thằng bé có thể lằng nhằng tới c.h.ế.t người thì thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, Sở Tu Viễn nói với Lâm Hàn rằng “Đêm nay hành động”, không hề lừa Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-171.html.]
Sau khi ăn tối xong, lúc mấy đứa trẻ con đi tắm rửa, Sở Tu Viễn mặc áo giáp lên rồi lại vào cung lần nữa.
Tờ mờ sớm hôm sau, bách tính kinh sư đi ra khỏi nhà tới phố Đông chợ Tây như ngày thường thì trông thấy có thêm một tờ cáo thị trên vách tường chỗ giao lộ, biết được rằng đêm qua trong cung xảy ra một chuyện lớn.
Bách tính kinh sư nghĩ mà chẳng hiểu, Hoàng đế là đích trưởng tử, anh minh thần võ, ngoại trừ yêu sắc đẹp và hiếu chiến ra thì không có khuyết điểm, là ai cho Hàn vương người chẳng bằng Hoàng đế dũng khí để phản nghịch quân vương vậy.
Thật ra Thương Diệu cũng nghĩ không thông, thế nên bắt tóm Hàn vương, Thương Diệu sẽ đích thân thẩm vấn đệ đệ y. Kết luận thốt ra không những khiến Thương Diệu dở khóc dở cười, mà cũng khiến Sở Tu Viễn vẫn luôn canh giữ hắn ta cạn lời.
Chỉ vì Hàn vương nói rằng, chẳng qua Thương Diệu biết đầu thai mà thôi, hắn ta không phục.
Đầu thai thành đích trưởng tử, thuận lợi lên đế vị, ra ngoài đi săn mới có thể gặp được đương kim Hoàng hậu và đại tướng quân.
Nếu như đổi lại là hắn ta thì Hoàng hậu và Thái tử bây giờ đều là của hắn ta, đại tướng quân Sở Tu Viễn cũng phải tôn hắn ta làm chủ, Thương Diệu ắt là kẻ tù tội.
Thương Diệu đối mặt với một đệ đệ như thế này, y luôn cảm thấy so bì phần hơn với hắn ta nhưng lại không thể xử c.h.ế.t hắn ta được.
Chắc hẳn Tiên đế nhìn ra được thằng con trai thứ bị nuôi hư rồi nên khi hấp hối đã bắt Thương Diệu thề không được g.i.ế.c hại huyết mạch chí thân. Thương Diệu lo cha y sẽ tới tìm y lúc nửa đêm nên chỉ có thể sai người nhốt cả nhà lớn bé của Hàn vương lại.
Đợi Hàn vương bị ép xuống, trong lòng Thương Diệu không mấy vui vẻ… Hàn vương muốn g.i.ế.c c.h.ế.t y mà y vẫn còn phải nuôi hắn ta cả đời, thế này gọi là gì.
Sở Tu Viễn nhìn ra điểm này, bèn nói mấy chuyện vui vẻ với y: “Phu nhân đã làm ra dầu mè rồi.”
Thương Diệu lập tức quên khuấy người đệ đệ khiến y phiền lòng: “Lúc nào vậy?”
“Mấy ngày nay, bệ hạ biết…” Sở Tu Viễn vừa thấy trời hơi hơi sáng lên bèn bảo: “Chiều hôm nay là có thể nhìn thấy.”
Thương Diệu định hỏi tại sao không phải buổi sáng thì không nhịn được ngáp một cái.
Khi tỉnh lại thì tịch dương đã xuống Tây, trong Tuyên Thất có một đứa trẻ đang ngồi, trước mặt thằng bé để bốn cái hũ và một hộp thức ăn.
Thương Diệu cười bảo: “Dịch Nhi, lại lấy cái gì từ nhà cữu mẫu con đấy?”
“Phụ hoàng?!” thằng bé đứng phắt dậy: “Người tỉnh rồi ạ? Có đói không ạ? Đồ ăn cữu mẫu làm ngon lắm. Phụ hoàng mau thử xem.” Không đợi Thương Diệu mở lời, nó đã mở hộp thức ăn ra như thường lệ.
Y đi tới nhón một ít, Thương Diệu không khỏi chậc lưỡi một tiếng.
Tiểu Thái tử lo lắng không thôi: “Phụ hoàng không thích sao ạ?’
“Không. Trẫm đang nghĩ cữu mẫu con có phải là thực thần chuyển thế hay không.” Thương Diệu đáp vớ vẩn.
Tiểu Thái tử không khỏi “À” một tiếng rồi bảo: “Đúng thế!”
“Hả?” Lần này đổi lại là Thương Diệu kinh ngạc: “Cữu mẫu con nói à?”
Tiểu Thái tử lắc đầu: “Không phải. Con đoán ạ. Cữu mẫu lợi hại lắm, lợi hại lắm, trên đường cữu phụ đưa con về có nói với con, cuối tháng có mấy món ăn ngon mà còn là những món con chưa từng ăn bao giờ. Phụ hoàng, cữu mẫu giỏi giang như thế mà không phải thực thần, vậy thì thực thần phải lợi hại nhiều thế nào chứ?”
Thương Diệu chỉ là nói thuận theo, không ngờ con trai lại coi là thật: “Trẫm không biết, thế nên trẫm nghi ngờ nàng ấy có phải hay không.”
“Vậy sau này con muốn ăn cái gì thì đều có thể đi tìm cữu mẫu ạ?” tiểu Thái tử tò mò hỏi.
Thương Diệu cũng muốn biết Lâm Hàn còn biết cái gì: “Cữu mẫu con cũng bận rộn, không thể ngày nào cũng tìm nàng ấy được.”
“Con nghỉ Mộc rồi lại đi.(1)” Không bị cự tuyệt nên tiểu Thái tử rất vui, nó cầm một chiếc bánh cuộn thừng lên đặt vào trong tay Thương Diệu: “Phụ hoàng, người cắn một miếng to như thế sẽ ngon. Ăn từng tí một không ngon đâu.”
(1) Cứ năm ngày làm việc/học tập thì được nghỉ một ngày.
(1) Cứ năm ngày làm việc/học tập thì được nghỉ một ngày.
Thương Diệu bán tín bán nghi, thằng bé gật đầu cái rụp. Thương Diệu há to miệng cắn một cái cả răng lưu đầy mùi thơm, y nhướng mày kinh ngạc cực kỳ.
Tiểu Thái tử chú ý đến: “Con không lừa phụ hoàng đúng không? Sở Bạch Bạch phát hiện ra đấy ạ.”
“Thằng nhóc đó…” Thương Diệu dừng lại một chốc: “Cữu mẫu con chuẩn bị cho con nhiều như thế, nó không nhốn nháo ầm ĩ à?”
Tiểu Thái tử gật đầu: “Cữu mẫu nói cuối tháng có đồ ăn ngon. Sở Bạch Bạch không nghe lời thì sẽ không cho nó ăn.”
Thương Diệu chú ý đến tiểu Thái tử nhắc tới “cuối tháng” mấy lần liền, không khỏi tò mò khi thu muộn còn có thứ gì có thể ăn được.
Ngày ba mươi tháng chín, Thương Diệu dùng bữa sáng rồi đưa tiểu Thái tử tới Sở gia. Vừa đến chính viện đã trông thấy năm người Sở gia đang ngồi dưới mái hiên phân chia thứ gì đó, kể cả Sở Tu Viễn.
Thương Diệu kéo tiểu Thái tử lẳng lặng đi đến, mặt vô cảm hỏi: “Làm gì đấy?”
Lâm Hàn và Sở Tu Viễn giật nảy mình, ngẩng đầu lên thấy là y thì vội vàng đứng dậy hành lễ.
Đại Bảo Bảo ôm bát của nó bỏ chạy.
Thương Diệu vươn tay ra tóm lấy mái tóc ngắn cũn của nó: “Làm sao mà chạy?”