Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:58
Lượt xem: 115
Lâm Hàn cũng buồn cười: “Ta dọa con, con trốn cái gì?” mở cửa sổ ra thì Sở Tu Viễn xuất hiện ở trước mắt mấy người, Đại Bảo Bảo vừa thấy cha nó không đi vào thì hừ một tiếng: “Còn lâu con mới trốn!”
Sở Tu Viễn vịn bệ cửa sổ, giơ chân lên làm như sắp trèo từ cửa sổ vào, thằng bé lập tức đứng phắt dậy, nhảy lên trên giường của Sở Dương, giẫm tới nỗi Sở Dương gào lên một tiếng đau đớn, mở mắt ra thấy rõ là ai thì nổi điên: “Sở Bạch! Hôm nay ta mà không đánh đệ thì ta theo họ đệ!” lật chăn ra định đánh nó.
Đại Bảo Bảo quay người định bỏ chạy.
Sở Dương vươn tay ra nắm lấy cánh tay nó.
Thằng bé sợ tới nỗi gào ầm lên: “Nương, cứu con!”
“Sớm ngày ra làm gì thế? Có để cho người ta ngủ không?!” Sở Ngọc thức dậy nổi cơn tam bành lật chăn ra ngồi dậy, Thái tử cảm thấy thú vị, Sở Dương không thể không buông tay, Đại Bảo Bảo thừa dịp chạy về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn giữ lấy tai nó bảo: “Đầu tiên là quấy nhiễu khiến Thái tử tỉnh, sau là giẫm đại ca con tỉnh, rồi lại ầm ĩ khiến nhị ca con tỉnh giấc, chiến tích đầy mình, có phải là đắc ý lắm không hả?”
Thằng bé vô thức tách tay Lâm Hàn ra, phát hiện cha nó ở cách bức tường mặt lạnh tanh thì bàn tay nhỏ cứng đồ trong không trung, nó yếu ớt đáp: “Không phải con cố ý mà.”
“Con là cố tình, mái nhà của nhà chúng ta cũng có thể bị con làm sập đấy.” Lâm Hàn nói.
Thằng bé mím môi: “Con… trên giường nhiều thêm một người, con sợ.”
“Trời không sợ đất không sợ, đệ lại sợ Thái tử à?” Sở Dương không nhịn được châm biếm: “Đệ tưởng bọn ta mới ba tuổi à. Không đúng, sao Thái tử lại ở trên giường của đệ?”
Tiểu Thái tử cũng luôn muốn hỏi: “Đúng thế, cữu phụ, cữu mẫu, tại sao ta lại ở đây?”
“Dạo gần đây Hàn vương hơi không an phận, phụ hoàng con lo lắng trong cung có thám tử của hắn ta sẽ bắt con uy h.i.ế.p phụ hoàng con nên để con ở chỗ ta dăm ba hôm, bắt được tên thám tử kia sẽ tới đón con.” Sở Tu Viễn đáp.
Tiểu Thái tử nghĩ ngợi một chốc: “Giống cái lần tổ mẫu của ta qua đời sao?”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu: “Còn ngủ nữa không? Không ngủ thì theo ta tới đằng trước luyện kiếm một lúc.”
Thương Diệu giỏi chơi giỏi võ, tuy rằng tiểu Thái tử cũng thích chơi nhưng nó càng thích yên tĩnh hơn, thế nên cũng không thích hoạt động. Nhưng nó lại muốn mau chóng lớn lên giúp đỡ phụ hoàng của nó, nó ngập ngừng chốc lát rồi xuống giường, kêu nha hoàn thay y phục cho nó.
Lâm Hàn thấy tiểu Thái tử không muốn học võ nhưng lại không nói gì, nàng càng cảm thấy thằng bé hiểu chuyện yên lòng, sau khi nó đi ra ngoài bèn sai đầu bếp nấu ít cơm tẻ, buổi trưa dùng đến.
Không lâu lắm, tiểu Thái tử làm xong bài học hôm qua Thái phó giao cho, nên đi tới gian chính ăn cơm.
Thế nhưng cơm nước đặt ở trên bàn lại khiến tiểu Thái tử kinh ngạc đến há hốc mồm. Bởi vì thức ăn chính không chỉ là mì và cháo mà còn thêm trứng gà, tôm bóc vỏ, cùng với một ít cơm chiên thịt đùi gà.
Tiểu Thái tử hồi hồn về bèn hỏi: “Cữu mẫu, đây là đặc biệt chuẩn bị cho ta sao?”
“Là làm cho ta.” Đại Bảo Bảo cất lời.
Thái tử cười hỏi: “Ngày trước ngươi từng ăn bao giờ chưa?”
Thằng bé vô thức đáp: “Chưa.”
Thái tử: “Vậy tại sao ngày trước cữu mẫu không làm?”
Thằng bé há miệng: “Ta… nương của ta quên.”
Tiểu Thái tử rất muốn vạch trần nó, nhưng nó cảm thấy nên cho cữu mẫu và cữu phụ của nó thể hiện… nên không tranh cãi với tiểu biểu đệ nữa: “Có phải cả ngày ngươi không nghe lời, nên khiến cữu mẫu tức đến quên béng đi không?”
Thằng bé vội nói: “Còn lâu mới phải. Ta nghe lời, không chọc tức nương.”
Sở Tu Viễn không nhịn được nói: “Bây giờ con đang chọc tức nương con đấy, không ăn cơm còn lải nhải nói không ngừng.”
“Là Thái tử nói trước mà.” Thằng bé không chịu.
Sở Tu Viễn quay sang nhìn nó: “Thái tử hỏi nương con, chứ đâu nói chuyện với con, con tiếp lời làm gì chứ?”
Thằng bé lại định phản bác nhưng bỗng dưng phát hiện cha nó nói rất đúng: “Thái tử nói sai nên con phải nhắc nhở.”
“Cảm ơn Đại Bảo Bảo.” Thái tử rất muốn nếm thử cơm rang nhưng không khiến Đại Bảo Bảo dừng lại thì bọn họ đừng lại nghĩ đến chuyện ăn uống, bèn cố ý hỏi: “Có phải ngươi không muốn ăn cơm rang cữu mẫu nấu nên mới nói luôn mồm không?”
Thằng bé vội nói: “Không phải.” Vì để chứng minh nó không hề không thích nương, nó bèn xúc một thìa đầy bỏ vào trong miệng.
Sở Dương và Sở Ngọc thấy cảnh ấy thì không khỏi lắc đầu, trông thì thông minh chứ thực ra chỉ là nhóc ngốc… lại mắc mưu rồi.
Sở Tu Viễn chú ý đến cảnh này, trừng mắt nhìn hai đứa con trai… cấm nhiều lời!
Hai huynh đệ nó vội vàng cúi đầu ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-169.html.]
Ăn uống xong, Lâm Hàn bảo mấy đứa trẻ chơi ở trong sân, nàng sai nha hoàn bưng hạt mè của vụ đầu tiên đã rửa sạch sẽ tới cách vách, rang hạt mè, ép dầu mè.
Giờ Thân ba khắc, Sở Tu Viễn vừa ra khỏi cổng cung đã ngửi thấy một mùi thơm nồng đượm.
Ban đầu Sở Tu Viễn tưởng nhà ai đang chiên rán gì đó, nhưng hắn lập tức nghĩ đến cả Trường An có nhà dùng nồi sắt nấu nướng thì chỉ có hoàng gia và nhà hắn, liền cho rằng có lẽ là đang nướng thứ gì đó.
Nhưng mà, đi đến phủ Tắc Bắc hầu, đại tướng quân dừng lại, lộ ra ánh mắt khó mà tin nổi… vậy mà nàng thật sự làm ra được rồi.
Cổng mở ra, người gác cổng đang đứng ở trong cổng, trông thấy thế thì không nhịn được hỏi: “Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Mùi thơm này là từ trong sân bay ra à?”
Người gác cổng: “Không phải.”
Sở Tu Viễn cau mày, không thể nào.
Người gác cổng lại nói: “Không ở trong sân mà ở trong nhà.”
Hô hấp của Sở Tu Viễn tắc nghẹn, suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống, không khỏi trừng mắt nhìn người gác cửa nhanh nhạy, hắn xuống ngựa bèn đi vào trong nhà.
Người gác cổng vội vàng buộc ngựa lên cái cọc buộc ngựa ngoài cổng, rồi đi theo: “Đại tướng quân, phu nhân nói trước khi dầu chảy ra thì không ai được phép vào.”
Sở Tu Viễn: “Còn chưa làm xong à?”
“Nghe nói vừa mới ép dầu ra.” người gác cổng thành thực đáp: “Trong nhà cũng không có người, chỉ có một con lừa bị bịt mắt.
Sở Tu Viễn cau mày: “Phu nhân không ở đó sao?”
“Phu nhân đang ở phòng chính chơi đùa cùng với mấy vị tiểu công tử và Thái tử điện hạ.” người gác cổng đáp.
Sở Tu Viễn lấy làm vui: “Có phải Đại Bảo Bảo đòi ăn dầu mè, phu nhân sợ nó làm con lừa giật mình lật đổ dầu nên mới nói như thế không?”
Người gác cổng: “Tiểu nhân vẫn luôn ở cổng nên không rõ lắm.”
Sở Tu Viễn cảm thấy hắn đoán đúng rồi, nhưng cũng không đi về phía phòng dầu, sợ không cẩn thận làm con lừa giật mình xảy ra chuyện, rồi Lâm Hàn lại đòi tỉ thí với hắn, bèn bước thẳng đến phòng chính.
Vừa đến chính viện, Sở Tu Viễn đã nghe thấy giọng của Đại Bảo Bảo, lại đi vào bên trong thì trông thấy mấy đứa trẻ đều đang đứng bên cạnh gốc nho, ôm đùi trái hoặc đùi phải đụng tới đụng lui.
Sở Tu Viễn không kiềm lòng được hỏi: “Làm gì đấy?”
“Cha?”
“Cữu phụ?”
Mấy đứa trẻ và tiểu Thái tử lần lượt kêu lên.
Sở Tu Viễn ừm một tiếng rồi nhìn ngó xung quanh: “Phu nhân ta đâu?”
“Phu nhân chàng ở đây.” Lâm Hàn từ Tây sương phòng đi ra.
Sở Tu Viễn thấy trên đầu nàng bọc một khúc vải bố, trên tay áo quấn vải, trên người còn thắt một miếng: “Làm gì thế?”
Lâm Hàn cởi vải trùm đầu ra: “Mới nãy tán gẫu với Hồng Lăng mới nghĩ đến Sở Mộc đã hơn hai mươi rồi, qua thêm một hai năm nữa là có thể lấy vợ, thế nên sai nha hoàn lớn tuổi sắp xếp dọn dẹp đồ đạc trong phòng, hôm nào thuê người sửa sang trong ngoài chỗ này lại một phen, đến lúc ấy không cần tất bật nữa.”
Sở Tu Viễn không nghĩ đến chuyện này: “Nàng đã nói với Sở Mộc chưa?”
“Sửa sang phòng ốc thì nói với hắn làm gì? Đâu phải nói chuyện cưới gả với hắn.” Lâm Hàn đáp.
Sở Tu Viễn: “Theo những gì ta biết thì dạo mấy năm nay tên tiểu tử Sở Mộc không có ý định thành thân, bây giờ nàng tu sửa thì qua bốn năm năm nữa còn phải sửa lần nữa.”
“Bốn năm năm?” Lâm Hàn bấm ngón tay tính, kinh ngạc kêu lên: “Khi đó đã hai sáu, hai bảy rồi.”
Cổ nhân có thể thành thân muộn như thế sao.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đến khi đó Đại Bảo và Nhị Bảo vào Thái Học, hắn thấy các đệ đệ đều đã lớn cả, nàng và ta không bàn đến thì hắn cũng sẽ chín chắn trưởng thành. Bây giờ…” liếc nhìn mấy đứa trẻ: “Nàng nói hắn nên thành gia lập thất thì trong lòng hắn cũng không cho là đúng.”
Thật ra Sở Tu Viễn đã từng nói với Sở Mộc chuyện hôn nhân đại sự của hắn, chắc hẳn Sở Mộc cảm thấy bíu ríu họ hàng không có ai thoải mái tự tại, nên không đợi Sở Tu Viễn nói xong đã chặn lời Sở Tu Viễn lại, hỏi Sở Tu Viễn rằng có phải thấy hắn phiền phức nên muốn để hắn về phủ ở một mình không.
Sở Tu Viễn chỉ có một đứa cháu trai này, hắn lại không cha không mẹ, chớ nói hắn ăn ở của Sở Tu Viễn, cho dù hắn dẫn thê nhi tới, Sở Tu Viễn cũng sẽ không nói động nửa chữ. Thế là sau đó Sở Tu Viễn không còn hỏi lại chuyện này nữa.
Dẫu sao Sở Mộc cũng là Tắc Bắc hầu, bốn mươi tuổi thành thân cũng có rất nhiều nữ tử sẵn lòng gả cho hắn.
Thế nhưng Sở Tu Viễn có thể không tính toán so đo với hắn, hắn mà nói chuyện với Lâm Hàn như thế thì Lâm Hàn có thể đè hắn lên đất mà đánh đòn. Vì cái mạng nhỏ của cháu trai, đại tướng quân không thể không lừa bịp phu nhân của hắn.