Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:53
Lượt xem: 112
Tiểu Thái tử gật đầu: “Đúng nha. Phụ hoàng và mẫu hậu ai cũng bận rộn cả. Con hy vọng con sẽ lớn thật nhanh để giúp đỡ phụ hoàng và mẫu hậu.”
Thật là hài tử ngoan.
Lâm Hàn không nhịn được cảm khái, chỉ mong tương lai nó cũng là một hoàng đế tốt vì dân vì nước: “Chuyện con có thể làm được bây giờ chính là ăn ngon chơi vui, đọc sách và luyện võ cho tốt, thân thể tốt thì tương lai mới có thể trợ giúp phụ hoàng và mẫu hậu của con. Nếu con bị bệnh, bọn họ còn phải phân tâm chăm sóc con. Con nói có phải hay không?”
Tiểu Thái tử tán đồng: “Lúc con sinh bệnh mẫu thân khóc rất nhiều.”
Lâm Hàn muốn cười, nào có khoa trương như vậy. Sau đó lại nghĩ đến trình độ khám chữa bệnh của thời đại này —— lập tức đau đầu muốn chết, Hoàng Hậu lại không có không gian, nàng cười không nổi nữa.
“Vậy con có muốn đến rừng cây ăn quả đi dạo một chút không?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu Thái tử gật đầu, lập tức kéo thêm ba vị biểu huynh đệ kia.
Lâm Hàn chờ hài tử đi xa, lập tức đến nhà bếp tự tay làm bánh rau củ. Ngoài mặt thì nói là muốn làm đồ ăn cho hài tử nhưng sự thật là nàng đã lén trộn không ít nước sơn tuyền vào đó.
Sau khi làm xong, Lâm Hàn cũng không dám để cho hài tử ăn nhiều, lo lắng quá bổ sẽ thành hại. Cho nên chỉ giữ lại cho hài tử một nửa, một nửa kia đã đưa tiểu Thái tử mang về cho phụ hoàng và mẫu hậu của nó nếm thử.
Tiểu Thái tử lo lắng bánh lạnh sẽ không ăn được cho nên ở nhà cữu mẫu ăn no xong đã lập tức hồi cung.
Thương Diệu lúc ấy đang phê tấu chương, lại thấy trước mặt xuất hiện một khối bánh rau củ, vẫn là thứ đến từ phủ Đại tướng quân, quả thực dở khóc dở cười. Nhưng mà đây là hiếu tâm của hài tử, hoàng đế cũng không tiện cười nhạo nó: “Con ăn chưa?”
“Ăn no rồi.” Tiểu Thái tử sờ bụng: “Ăn một khối bánh rau củ, một cái bánh bông lan và một ít hoa quả. Phụ hoàng đã ăn chưa?”
Còn chưa tới giờ cơm, hoàng đế tất nhiên là chưa ăn.
Tiểu Thái tử đưa bánh đến bên miệng y: “Phụ hoàng ăn mau đi. Là cữu mẫu đích thân làm đó, còn nói lạnh rồi sẽ không thể ăn nữa.”
Thương Diệu thật sự không thích loại bánh rau củ này, nhưng mà nhi tử nhà y lại vượt đường xa mang tới, không ăn cũng không được: “Nhiều như vậy, phụ hoàng ăn không hết.”
“Còn có mẫu hậu cùng a tỷ nha.” Tiểu Thái tử nói.
Hoàng đế Thương Diệu thở phào: “Vậy con mau mang đến cho mẫu hậu, lạnh rồi sẽ không ăn được.”
“Hài nhi cáo lui.” Tiểu Thái tử hành lễ, xách hộp đồ ăn chạy mất.
Thương Diệu đưa bánh cho Thường Hỉ.
Thường Hỉ không dám nhân: “Bệ hạ, vị phu nhân tự tay làm, nếu như bị nàng biết thứ này lại chui vào bụng của nô tài, không chừng sẽ xử lý nô tài mất, ngài cứ ăn đi.”
“Ngươi không nói trẫm không nói, ai biết chứ.” Thương Diệu trừng mắt.
Thường Hỉ nghĩ thầm, chính là sợ ngài một lỡ miệng nói ra.
Nhưng mà Thường Hỉ công công không dám nói mấy lời này.
“Phu nhân trước kia không biết tình hình trong cung như thế nào, gả cho Đại tướng quân mấy năm, Đại tướng quân ngẫu nhiên cũng sẽ nói tới vài chuyện, phu nhân cũng nên biết bệ hạ không thích ăn mấy loại bánh này. Nhưng phu nhân còn để điện hạ mang đến, nói vậy thì khối bánh này ắt hẳn không phải loại bánh bình thường.” Thường Hỉ càng nói càng cảm thấy mình nói đúng: “Nếu không thì để nô tài nếm thử thay bệ hạ?”
Đến Thường Hỉ còn có thể phát hiện ra, Thương Diệu sao có thể không chú ý tới: “Không sợ nàng thu thập ngươi?”
Thường Hỉ sợ, nhưng cũng hối hận, lúc trước không nên mở miệng khi còn chưa nghĩ kỹ nha.
Thương Diệu liếc mắt nhìn, cắn một miếng bánh, không khác mấy thứ y ăn hàng ngày lắm, chẳng lẽ là y không biết cách ăn? Thương Diệu lại cắn một ngụm. Nhưng mà mãi đến khi ăn xong miếng bánh, Thương Diệu vẫn không cảm nhận được gì khác, tức khắc cảm thấy là do mình nghĩ nhiều.
Đêm khuya, Thương Diệu đột nhiên ngồi dậy, sờ trán, toàn là mồ hôi.
Gần đây thời tiết hơi nóng bức, Thương Diệu tưởng là do tiết trời thay đổi nên lập tức đi tắm. Tiếc rằng mới vừa ngủ Thương Diệu lại bị cơn nóng làm tỉnh. Mãi đến khi bỏ bớt đệm chăn, cởi bớt xiêm y, Thương Diệu mới cảm thấy thoải mái.
Náo loạn tới nửa đêm, Thương Diệu vốn tưởng rằng hôm sau sẽ không có tinh thần thượng triều, nhưng y vẫn tỉnh lại như những ngày bình thường, tinh thần còn vô cùng tốt.
Thương Diệu nghĩ nguyên nhân là do nửa đêm sau y ngủ rất sâu, căn bản không nghĩ tới chuyện khác.
Đại để là hương vị món bánh Lâm Hàn quá bình thường, Hoàng Hậu nửa đêm tỉnh giấc vì nóng, hôm sau tỉnh lại ngoài việc kinh ngạc khi thấy làn da của mình căng bóng hơn nhiều thì cũng không nghĩ gì tới món bánh nàng ấy đã ăn hôm qua.
Lâm Hàn đại khái cũng dự đoán được điểm này, cho nên ngày hôm sau nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giống như người hôm qua trộm bỏ thêm một số gia vị vào món bánh đó không phải là nàng. Bất quá, nàng cũng không dám làm thường xuyên, dù sao bên cạnh này cũng là một đám người thông minh.
Cho nên lần thứ hai đã là hai tháng sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-167.html.]
Khi đó đã vào tiết hè nóng bức, phụ tử thiên gia và năm người Sở gia nửa đêm đều tỉnh vì nóng, cũng chỉ cho rằng do hôm đó thời tiết quá nóng.
Lâm Hàn tự nhiên sẽ không ám chỉ cho bọn họ, hôm sau từ miệng Sở Tu Viễn mới biết được hắn nửa đêm không ngủ, còn trêu chọc nói do hắn ngủ ngày nhiều.
Người Sở gia có thói quen ngủ trưa, Sở Dương nghe nói vậy cũng gật đầu: “Nương, con quyết định không ngủ trưa nữa.”
“Đệ chắc chắn?” Sở Mộc hỏi.
Sở Dương rất chắc chắn, tiếc rằng thân thể đã dưỡng thành thói quen, qua hai nén hương sau giờ cơm trưa, Sở Đại công tử đã úp mặt lên bàn ngủ mất.
Lâm Hàn thở dài một hơi, đặt nó nằm cạnh Sở Ngọc.
Giờ Thân, Đại Bảo Bảo mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại thấy đại ca nó ngủ khò khò, bèn bò qua bóp mũi.
Sở Dương mở mắt, nhìn tiểu hài tử đang cười xấu xa, đẩy tay nó ra, ngồi dậy muốn đánh nó một trận.
Tiểu hài tử duỗi tay chặn lại: “Ca không thể đánh đệ, là ca nói chuyện không giữ lời.”
“Ta nói cái gì?” Sở Dương nghi hoặc khó hiểu.
Đại Bảo Bảo lớn tiếng nói: “Là ca nói trưa nay không ngủ trưa, phải đọc sách. Sách nương viết cho ca đâu?”
Lâm Hàn không viết sách, nhưng trong không gian của nàng có rất nhiều thư tịch về việc phá án của người xưa, nàng lại đổi án tử bên trong thành tài liệu Sở Tu Viễn mượn từ chỗ Đình úy.
Phương pháp phá án khả thi, án kiện cũng là án thật, dù thế nào cũng không giả được nên đến cả Sở Mộc cũng không nghi ngờ gì, huống chi là Sở Dương.
Sở Dương rất thích cảm giác sương mù bao quanh sau đó lại thông suốt, hung phạm đền tội, cho nên mấy ngày này rất nghiêm túc đọc sách. Nghe vậy vội vàng bò dậy, phát hiện sách vẫn còn trên bàn, thở phào nhẹ nhõm, lập tức dọn lên kệ sách, thật sự sợ Đại Bảo Bảo xé ra làm giấy vệ sinh.
Đại Bảo Bảo thấy đại ca nhà nó có bảo bối như vậy, hừ một tiếng: “Nương bất cong. Đệ rất không vui.”
Sở Dương gật đầu: “Đúng vậy, mẫu thân thương đệ. Đệ muốn ăn cái gì là mẫu thân làm cái đó. Ta và Tiểu Ngọc muốn ăn gì cũng sẽ bị cha nói bọn ta bao lớn rồi mà còn nhõng nhẽo với nương. Ta cũng rất không vui.”
“Cha cũng nói đệ mà.” Tiểu hài nhi lớn tiếng nói.
Sở Dương: “Số lần nói đệ nhiều bao nhiêu hả. Hơn nữa đệ cứ ngoạc mồm khóc to, cha khó mà nói đệ.”
Tiểu hài nhi nhíu mày: “Đệ không khóc, đệ lớn rồi.” Nói ra lại thấy không thích hợp: “Mẫu thân không thương đệ. Chỉ thương huynh và nhị ca. Mẫu thân cho nhị ca viết sách, còn viết sách cho huynh, lại chưa từng cho đệ. Đệ cũng muốn!” Bò dậy tìm giày.
“Viết cho đệ đệ cũng có đọc hiểu được đâu.” Sở Ngọc bị đánh thức, một câu khiến tiểu hài nhi dừng nói.
Tiểu hài nhi nghĩ nghĩ: “Bây giờ đệ không hiểu, lớn lên đệ sẽ hiểu mà.”
“Lỡ đệ lớn lên lại không thích nữa thì sao?” Sở Ngọc hỏi.
Tiểu hài tử lắc đầu: “Đệ sẽ không. Đệ thích mẫu thân, vẫn luôn thích! Đừng cho là đệ không biết, các huynh sợ mẫu thân viết sách cho đệ. Đệ phải đòi mẫu thân viết cho đệ.”
Sở Tu Viễn nghe được tiếng cãi cọ ầm ĩ, còn lo lắng ba hài tử đánh nhau. Tới cửa lại nghe được Đại Bảo Bảo nói, xoay người túm lấy Lâm Hàn đang bước về phía này.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Làm gì vậy? Không phải đến gọi bọn nó dậy sao?”
“Dậy mất rồi. Đang thương lượng xem làm cách nào để chia nàng ra làm ba, mỗi người một phần.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn sửng sốt, dở khóc dở cười: “Lại là Đại Bảo Bảo?”
“Không phải nó thì còn ai.” Sở Tu Viễn nhớ tới tiểu nhi tử dính người kia là lại đau đầu: “Qua hai năm nữa để hai đứa bọn nó dọn ra đi.”
Lâm Hàn: “Ta cũng có nghĩ tới, nhưng ta lo lắng nha hoàn và gia đinh không quản được bọn nó, chơi đến nửa đêm không ngủ, ban ngày không dậy nổi, còn ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn nó.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Để ta đi xem, đứa nào dám không ngủ thì ta đánh đứa đó.”
“Nương, chờ con.”
Sở Tu Viễn sầm mặt, nhịn không được thở dài một hơi: “Sao nó lại nhanh như vậy chứ?” Xoay người nhìn thấy Đại Bảo Bảo đang kéo lê giày, Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương, hắn đã nói làm sao mà ra nhanh như vậy được chứ: “Giày cũng không mang, kêu nương làm gì?”
“Mẫu thân mang giày cho con đi.” Đại Bảo Bảo khập khiễng bước tới.
Sở Tu Viễn cười lạnh: “Mang giày? Lại đây, ta và nương cùng mang vào cho con.”
Tiểu hài nhi đột nhiên dừng lại, đánh giá sắc mặt của cha nó, đen như sắt thép, dọa người như vậy: “Con không đi nữa.” Xoay người chạy vào trong phòng, lại đụng phải đại ca và nhị ca nó, không đợi hai người mở miệng: “Cha giận rồi, mau vào đi, trốn đi, đừng để cha tìm được.”