Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:06
Lượt xem: 151

Lâm Hàn thản nhiên, tùy ý hắn đánh giá: “Nhìn ra cái gì không?”

Trong đáy lòng Sở Tu Viễn có một ý nghĩ, nhưng cảm thấy không có khả năng. Chỉ là đặt ở trên người Lâm Hàn, lại cảm thấy không có gì là không có khả năng hết: “Phu nhân, phu nhân còn biết sửa đường nữa à?”

“Ta còn biết xây cầu đấy.” Lâm Hàn thốt ra.

Sở Tu Viễn nghẹn họng: “Phu nhân, vi phu đang nói chuyện nghiêm túc với nàng mà.”

“Không biết, nhưng ta đã nghe nói qua dùng đá trải đường.” Lâm Hàn chỉ về phía bắc một chút: “Giống như mấy con đường nhỏ ở hậu viện của chúng ta vậy.”

Sở Tu Viễn: “Đá vụn như vậy đắt lắm, dân chúng làm sao có thể mua được.”

Lâm Hàn định hỏi đắt cỡ nào, đột nhiên nghĩ đến hai cái máng đá trong vườn cây ăn quả phía trước đều là do người đục ra từng chút một, như vậy đá vụn nhất định cũng là do con người đập ra từng chút một: “Cái này thì dễ, chàng đi theo ta ra ngoài một chuyến, ta phóng mấy tia sét lên núi, bổ núi cho vỡ ra, đá vụn rơi xuống có thể dùng trải đường.”

Sở Tu Viễn gật đầu, “Chủ ý này không tệ.”

“Đúng thế mà.” Lâm Hàn không khỏi nở nụ cười.

Sở Tu Viễn cũng muốn cười: “Dân chúng sẽ cho rằng sơn thần tức giận, chẳng những không dám dùng, còn phải nghĩ cách đem tảng đá tu bổ lại như ban đầu nữa.”

“A?” Lâm Hàn cả kinh trợn tròn mắt.

Sở Tu Viễn: “Việc này đừng nghĩ nữa. Đi phân phó phòng bếp nấu chút đồ ăn, chiều nay ta và Mộc nhi sẽ xuất phát.”

“Gấp như vậy sao?” Lâm Hàn cho rằng sớm nhất cũng là ngày mai.

Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Ta còn kiêm chức thái úy nữa đấy.”

“Bệ hạ còn chưa tìm được người thích hợp à?” Lâm Hàn không khỏi nhíu mày.

Sở Tu Viễn hoài nghi hoàng đế tỷ phu của hắn cảm thấy hắn rất thích hợp, cho nên dứt khoát đem việc này quên sạch sẽ, thế cho nên hắn hiện tại lấy một phần bổng lộc làm hai phần công việc. Nhưng điểm này không thể để Lâm Hàn biết, nếu không lần sau nhìn thấy tỷ phu hoàng đế của hắn, lại phải cùng hắn lải nhải không yên.

“Thái úy một trong tam công, nào có dễ tìm như vậy. Hơn nữa, thái úy đời trước là Ngô Thừa Nghiệp, hắn còn đang yên đang lành ở đó, ngoại trừ vi phu, ai dám nhận việc này.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn ngẫm lại cũng đúng, cướp chức thái úy của ông ta, cho dù Ngô Thừa Nghiệp không động thủ, Hoàng thái hậu cũng có thể giày vò c.h.ế.t người ta: “Lão bất tử kia, đừng để ta gặp hắn!”

Sở Tu Viễn sắc mặt đột biến, cuống quít nói: “Nàng không được làm xằng làm bậy.”

“Ta có chừng mực, yên tâm đi.” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Chàng và Sở Mộc vừa đi, trong nhà chỉ còn lại ba hài tử, cho dù ai xảy ra chuyện thì ta cũng không thể xảy ra chuyện được.”

Sở Tu Viễn yên tâm, nhưng tính tình Lâm Hàn thật sự không thể gọi là tốt, đợi Lâm Hàn đi tới phòng bếp, Sở Tu Viễn liền đi tây sương phòng tìm Sở Dương và Sở Ngọc, dặn dò bọn chúng phải chiếu cố Lâm Hàn cho tốt. Còn về phần chiếu cố như thế nào, đương nhiên là khi nào Lâm Hàn đi ra ngoài, bọn chúng nhất định phải đi theo.

Sở Dương cùng Sở Ngọc không biết nội tình bên trong, tuy rằng cảm thấy lời nói của cha bọn chúng có chút kỳ quái, nhưng vừa nghĩ nếu đi theo nương thì bọn chúng cũng có thể ra ngoài dạo chơi, liền vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ chiếu cố tốt Lâm Hàn.

Nhưng mà, Đại tướng quân lại không biết chiều hôm đó hắn và Sở Mộc vừa đi, sáng hôm sau Lâm Hàn liền mang theo mấy hài tử đi ra ngoài.

Quan to quý nhân ở kinh thành đều ở khu vực phủ đệ phía bắc, Ngô Thừa Nghiệp cũng không ngoại lệ, cho nên vừa ra khỏi phủ Đại tướng quân Lâm Hàn liền hỏi Hàn Mặc Dương đang đánh xe: “Nhà mẹ đẻ Thái hậu có phải cũng ở gần đây không?”

Hàn Mặc Dương gật đầu, sau đó chỉ cho Lâm Hàn xem.

Lâm Hàn muốn bảo Hàn Mặc Dương vòng qua bên kia, lời nói đến bên miệng lại cảm thấy quá rõ ràng: “Ta nghe Đại tướng quân nói, Thái hậu có một huynh trưởng, hai đệ đệ. Ngô lão tặc là đệ đệ lớn của bà ta, không phải trưởng cũng không phải út, nhưng bà ta lại đối xử với Ngô lão tặc tốt nhất. Có phải Ngô lão tặc rất giống bà ta không?”

Hàn Mặc Dương vừa nghe ba chữ “Ngô lão tặc”, trong đầu chỉ còn lại “Phu nhân thật đúng là dám nói”, không có nửa phần nghi hoặc: “Không giống. Ty chức trước kia làm việc trong cung, may mắn gặp qua Thái hậu hai lần, Thái hậu gầy gầy cao cao, bệ hạ cao giống như Thái hậu.”

“Ngô…cựu Thái úy cao hơn phu nhân một chút, mặt dài mà gầy, dùng lời của phu nhân mà nói chính là mỏ chuột tai khỉ, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt. Cho nên bệ hạ từ nhỏ đã không thích người cữu phụ này. Bệ hạ thích nhất là huynh trưởng Thái hậu, vị kia là một trưởng giả đôn hậu. Đáng tiếc người tốt sống không lâu, bệ hạ còn chưa đăng cơ ông ấy đã qua đời rồi.”

“Tiểu cữu của bệ hạ thì sao?” Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không phải cũng đã c.h.ế.t rồi chứ.

Hàn Mặc Dương hồi tưởng lại một chút: “Cũng qua đời rồi, khoảng chừng bốn năm năm.”

Trách không được không nghe Sở Tu Viễn nhắc qua.

Lâm Hàn ngẫm lại, tiếp tục hỏi: “Ngô lão tặc năm nay có còn giống như năm ngoái, cả ngày rụt cổ ở trong nhà không ra nữa không?”

“Nửa đầu năm ngoái thì vậy, nhưng cuối năm hình như không phải.” Hàn Mặc Dương cẩn thận ngẫm lại: “Nghe quản sự mua sắm trong phủ nói, có lần từ chợ phía đông trở về có đụng phải cựu Thái úy, không phải ra khỏi thành thì chính là đi quán rượu quán trà gặp bằng hữu.” Đột nhiên hắn siết chặt dây cương, xoay người hỏi: “Phu nhân, ông ta đây là lại muốn làm chuyện xấu à?”

Lâm Hàn vốn có ý hỏi thăm Ngô Thừa Nghiệp thích đi đâu, ngày khác ngụy trang một chút rồi tặng cho Ngô Thừa Nghiệp một đạo sấm sét. Không nghĩ tới còn có khả năng này: “Tám phần là vậy.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hàn Mặc Dương vội vàng nói: “Đại tướng quân và tiểu Hầu gia đều không ở nhà, cho dù Đại tướng quân mau chóng trở về, cũng phải ba năm ngày.”

Lâm Hàn: “Mục đích của hắn và Hàn vương vẫn luôn là Đại tướng quân. Đại tướng quân cùng Sở Mộc không ở nhà, chúng ta ngược lại an toàn, chỉ sợ Đại tướng quân không an toàn thôi.”

Hàn Mặc Dương ngẫm lại cũng đúng, cho dù phủ Đại tướng quân không còn nhưng chỉ cần Sở Tu Viễn còn sống, Hung Nô cũng không dám tiến công quy mô lớn, Hàn vương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Hay là để ngày mai ty chức tiến cung một chuyến?”

Lâm Hàn gật đầu: “Trước tiên đưa chúng ta đi qua chợ phía đông, ta phải mua vài thứ.”

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hàn không có ý định mua đồ, nhưng Ngô Thừa Nghiệp không an phận như vậy, Lâm Hàn không thể không chuẩn bị một vài thứ trước. Đến chợ phía đông mua một đống đồ không thể ăn không thể dùng trở về, người trong phủ tò mò không thôi —— phu nhân đây là làm sao vậy.

Hồng Lăng thấy rõ Lâm Hàn mua cái gì, không khỏi hỏi: “Phu nhân cũng muốn luyện đan ạ?”

“Ai còn có thể luyện đan nữa?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.

Hồng Lăng: “Thuật sĩ Trương Hoài Trương đại nhân bên cạnh bệ hạ. Nghe nói hắn luyện nhân sâm đại bổ hoàn có hiệu quả kỳ diệu. Cảm mạo sốt cao gần chết, chỉ cần uống một viên vào là có thể nhảy nhót tưng bừng rồi.”

Lâm Hàn vốn tưởng rằng trong phủ có người biết, không nghĩ tới là hắn: “Bệ hạ từng uống rồi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-127.html.]

Hồng Lăng lắc đầu.

“Bệ hạ còn chưa từng uống, sao ngươi lại rõ ràng như vậy? Hay là tướng quân đã uống rồi?” Lâm Hàn nói.

Hồng Lăng: “Tướng quân cũng chưa từng uống cái đó. Nô tỳ là nghe người khác nói, bệ hạ lúc trước triệu kiến Trương Hoài chính là nghe nói hắn giỏi luyện đan.”

“Hợp lại là do hắn tự truyền ra.” Lâm Hàn vui vẻ: “Trương Hoài ở bên cạnh bệ hạ ba bốn năm rồi nhỉ? Lâu như vậy rồi mà ngay cả một viên nhân sâm đại bổ hoàn cũng không luyện ra được, ngươi không nghĩ là vì sao ư?”

Hồng Lăng gật đầu: “Cơ duyên chưa tới. Luyện đan chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.

“Xùy!” Lâm Hàn lắc đầu bật cười.

Hồng Lăng: “Không phải sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Lâm Hàn nói: “Nếu hắn thật sự có bản lĩnh này thì không phải là bệ hạ triệu kiến hắn nữa mà phải là bệ hạ bái kiến hắn. Nha đầu ngốc, uổng cho ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngay cả chút thủ đoạn nhỏ này cũng nhìn không ra, sau này đi ra ngoài đừng nói là người của phủ Đại tướng quân nữa.”

Hồng Lăng lẩm bẩm nói: “Cũng không chỉ có nô tỳ mà. Không phải Bệ hạ cũng không nhìn ra đấy sao?”

“Nếu bệ hạ không nhìn ra, Trương Hoài hắn cũng nên phong hầu bái tướng rồi.” Lâm Hàn liếc nàng ấy một cái, đóng cửa đông sương phòng lại, đi về phía trung đường.

Hồng Lăng đuổi theo: “Ý của phu nhân là nói… nhưng vì sao bệ hạ còn giữ hắn lại?”

Sở đại công tử ở trong viện nghe thấy không nhịn được mở miệng: “Đã nói ngươi ngốc rồi, Hồng Lăng, ngươi không cần phải chứng minh với nương là ngươi ngốc thật đâu.”

“Nương, ca ca mắng người!” Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng, chỉ vào Sở Dương: “Nương, đánh huynh ấy!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sở Dương phục hồi tinh thần liền tìm Lâm Hàn: “Nương, nó…nó…” Cậu chỉ vào Đại Bảo Bảo, không dám tin, đã qua lâu như vậy rồi mà thằng nhóc này vẫn còn nhớ rõ.

Lâm Hàn cũng rất ngoài ý muốn, Đại Bảo Bảo nói là năm tuổi, kỳ thật mới chỉ hơn bốn tuổi một chút, theo lý thuyết không nên nhớ rõ ràng như vậy: “Nói người ngốc thì phải bị đánh à?”

Đại Bảo Bảo gật đầu một cái thật mạnh: “Không được mắng người.”

Lâm Hàn xác định cậu nhóc nhớ rõ, trong lòng có một ý tưởng, nhưng việc cấp bách trước mắt chính là giáo dục hài tử: “Ca ca không ngốc, con nói ca ca ngốc chính là mắng người. Còn Hồng Lăng là ngốc thật, ca ca nói nàng ấy ngốc là nói sự thật, không phải mắng chửi người khác.” Nàng sợ tiểu hài tử cái hiểu cái không: “Đại Bảo Bảo nhà chúng ta là thông minh nhất, nếu ca ca nói con ngốc chính là đang mắng con, ta sẽ đánh ca ca, được không?”

Hài tử hiểu được, rất thất vọng, trừng mắt nhìn Sở Dương rồi chạy tới tây sương phòng gây họa cho đồ chơi của cậu nhóc.

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn lướt qua Sở Dương, Sở Ngọc cùng Hồng Lăng: “Các ngươi sau này nói chuyện chú ý một chút. Đại Bảo Bảo nhớ kỹ, ngày nào đó bị nó nghe được rồi lại nháo với các ngươi thì các ngươi tự đi mà dỗ dành.”

“Chúng con cũng không dám đánh nó nữa.” Sở Dương nói thầm: “Không biết nhớ đến khi nào đây.” Cậu nhìn về phía tây sương phòng một chút: “Nhà chúng ta cũng không có người nào mang thù như vậy mà.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, có, ta!

“Mang thù cũng không có gì, quang minh chính đại đòi lại cũng được, chỉ sợ nó học bị lệch lạc đi đường tà thôi.” Trong lòng Lâm Hàn lại nói thêm, tà cũng được, sợ nhất là nó tự cho là thông minh, tự cho là đúng.

Sở Ngọc không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Hàn: “Con sao vậy?”

Sở nhị công tử lắc đầu, giống như ông cụ non: “Nuôi hài tử thật khó khăn.”

Lâm Hàn nghẹn họng: “... Có phải do mấy đứa nuôi đâu! Tất cả đều đi chơi đi, ta còn có việc phải làm.”

“Nương lại muốn làm cái gì thế?” Sở Dương nhịn không được hỏi.

Lâm Hàn: “Giờ ta nói rõ cũng không được, nếu như làm ra được thì sẽ nói cho mấy đứa biết. Nếu Đại Bảo Bảo đến tìm ta thì mang nó đi xa xa một chút.”

Hai huynh đệ không hẹn mà cùng gật đầu, liền đi về phía tây sương phòng.

Lâm Hàn quay về phía Hồng Lăng: “Sai người mua cho ta một cái cân, loại cân tiểu li hay dùng để cân dược liệu ấy.” Nàng lại dặn dò mua thêm mấy thứ cần thiết để làm hỏa dược, sau đó đi tới thư phòng, vẽ ra lộ trình từ nhà nàng đến Ngô gia.

Hỏa dược vừa mới làm ra không thể dùng ngay được, cần phải để ra một thời gian. Lâm Hàn làm xong liền khóa cửa đông sương phòng lại. Trong lúc đó Đại tướng quân Sở Tu Viễn trở về mấy lần cũng không phát hiện trong nhà có gì khác biệt so với trước kia.

Đầu tháng hai, Sở Tu Viễn mang theo hành lý về nhà, rốt cục phát hiện có cái gì không giống, trong rương đặt hạt giống còn có một gói đồ đen nhánh, cái kia năm ngoái hắn đã từng thấy, năm nay vẫn còn ở đây, Sở Tu Viễn hoài nghi Lâm Hàn không biết trồng.

Buổi tối, hai phu thê trở về phòng, nha hoàn bà tử lui ra, Sở Tu Viễn mở rương hạt giống ra, lấy gói đồ màu đen kia ra: “Đây là cái gì?”

“Cái gì thế?” Lâm Hàn theo bản năng hỏi.

Sở Tu Viễn nhất thời muốn cho mình một cái tát, tại sao lại phạm sai lầm theo thói quen như vậy chứ. Lâm Hàn thông tuệ, liền cho rằng mỗi một bước nàng đi đều có thâm ý mà lại quên rằng nàng cũng là người, không thể chu đáo tất cả mọi mặt được, nói không chừng là bận rộn nên quên mất.

Sở Tu Viễn vì nghiệm chứng suy đoán của hắn liền hỏi: “Quên mất à?”

“Ta xem một chút.” Lâm Hàn gần đây bận rộn làm đồ vật và chăm sóc Bảo Bảo, thật đúng là không nhớ rõ trong rương hạt giống có hạt giống gì.

Sở Tu Viễn nghe vậy biết nàng đã quên, mở túi vải ra, hạt tròn đen nhánh xuất hiện trước mắt hai người.

“Đây là cái gì nhỉ?” Lâm Hàn đi tới, cầm lấy một hạt, phía trên còn có lông trắng: “Mọc lông à?”

Tay Sở Tu Viễn run lên, suýt nữa ném thẳng đồ ra ngoài: “Không phải mọc lông, nó có sẵn như vậy rồi.”

Lâm Hàn bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi, đây là hạt bông.”

“Bông? Hạt giống của cây bông gòn không phải là như thế này.” Sở Tu Viễn nói.

Loading...