Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:02
Lượt xem: 136
Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu nói: “Con muốn ăn ạ.”
“Vậy thì theo cha con về phòng đi, nấu xong ta bưng đến.” Lâm Hàn nói.
Đại Bảo Bảo đáp ngay không cần suy nghĩ: “Con giúp nương làm.”
Lâm Hàn không khách khí: “Con giúp còn được gì.” Không đợi thằng bé cất lời: “Không nghe lời thì ta không làm nữa.”
“Đi, đi, cha.” Thằng bé quay người lại chỉ ra bên ngoài.
Sở Tu Viễn vô thức nhìn Lâm Hàn, thật à?
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn bế con ra ngoài, tiền thể cũng gọi Sở Mộc đi ra.
Bây giờ đang là mùa ăn ngó sen, Lâm Hàn bèn dặn dò đầu bếp bữa trưa làm ngó sen chua cay, mà đương nhiên ớt cay là dùng ớt đỏ đã phơi khô. Miếng ngó sen xào trong vắt rồi đảo cùng với hành lá trồng ở sau viện, sau đó là ngó sen kẹp rán giòn.
Năm ngoái đúng tháng này Thương Diệu sai người tới cổng thành dán cáo thị, thông báo cho bách tính biết cách nuôi lợn “khoa học.”
Hiện giờ thịt lợn bán ở chợ Đông chợ Tây đều là lợn nuôi sau khi thiến. Trong ngó sen kẹp còn thêm thịt lợn. Thế nhưng sáu người Sở gia, sức ăn của người này lớn hơn người kia, ba món ăn chia thành ba đũa cũng không đủ cho cả nhà ăn.
Lâm Hàn thấy có đậu phụ, có sườn heo, bèn làm thêm món cá hầm đậu phụ và sườn kho cùng với bắp cải nhúng giấm.
Cách làm thì giao cho đầu bế, đầu bếp đến nhà bếp của bọn luyện mấy lần, quả nhiên bữa trưa không khiến cả nhà lớn bé thất vọng.
Sở Mộc ăn tới nỗi bụng tròn vo, còn chỉ vào món ngó sen xào chỉ còn dư lại ít nước sốt, bảo: “Thẩm thẩm, tối nay chúng ta vẫn ăn món này đi. Món này thêm chút giấm, ta cảm thấy sẽ còn ngon hơn, còn ngó sen hạt lựu chua cay thì thôi, cay quá, ăn còn không đủ lãng phí nước trà. Ngó sen kẹp làm hai đĩa, xương sườn để mai rồi làm, cá hầm đậu phụ ngon nhất cũng làm một đĩa.”
Sở Tu Viễn hơi cau mày.
Lâm Hàn cướp lời trước hắn: “Thịt bò thị sao?”
Tiểu hầu gia ợ một cái.
Sở Tu Viễn vừa tức vừa buồn cười: “Tiểu hầu gia, qua mấy tháng nữa là ngươi hai mươi rồi.”
Tiểu hầu gia sờ mũi: “Chẳng phải là do đồ ăn ở chỗ của người quá ngon khiến ta ăn đến mơ hồ à.”
Lâm Hàn ung dung nói: “’Lỗi của ta à?”
Sở Mộc vội nói: “Không phải!” khựng lại giây lát rồi bảo: “Nhà chúng ta còn ngó sen không? Nhân lúc chợ vẫn còn bán, chúng ta mua nhiều một chút.”
Lâm Hàn: “Để năm sáu hôm là hỏng rồi, ngươi định mua bao nhiêu?”
“Không thể để mấy tháng như khoai môn được hay sao?” Tiểu hầu gia ngạc nhiên: “Đều lớn lên trong bùn đất mà sao khác biệt nhiều như thế?”
Sở Dương và Sở Ngọc gật đầu theo, đúng vậy.
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, chàng giải thích với chúng nó đi.
Sở Tu Viễn: “Một thứ ở trong đất, một thứ ở trong nước.” không đợi Sở Mộc mở miệng: “Ngỗng và vịt trông na ná nhau, sự khác biệt có lớn không?” hắn quay sang nhìn hai đứa con trai của hắn.
Sở Dương và Sở Ngọc không đáp lời.
“Đần!”
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn lại nhìn Sở Mộc. Sở Mộc liên tục lắc đầu: “Không phải ta.”
Cả nhà không hẹn mà cùng quay về hướng phòng đồ chơi đằng Tây, tay phải Đại Bảo Bảo cầm trống lắc, chơi cùng với con hổ trên tay trái của nó, vui đùa quên trời quên đất.
Sở Mộc không tin: “Là nó?”
Sở Dương hừ một tiếng: “Không phải nó, chúng ta đâu thể nói bản thân đần được. Đại Bảo Bảo, có phải đệ không hả?”
Thằng bé dừng lại, ngẩng đầu lên, đáp tiếng giòn tan: “Là ta đó.”
Sở Ngọc đứng dậy: “Đệ ngứa đòn.”
Thằng bé ném trống lắc và con hổ đi, bò dậy rồi bảo: “Không thể đánh ta.”
“Tại sao không thể?” Sở Ngọc sải bước đi tới.
Thằng bé ngẫm nghĩ bảo: “Ta vẫn còn nhỏ, không thể đánh ta.”
“Người bị đánh chính là đệ.” Sở Mộc tóm lấy cánh tay nó, vỗ lên m.ô.n.g nó: “Còn dám nói bọn ta đần không hả?”
Thằng bé méo miệng òa khóc lên.
Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn đứng dậy: “Đi ngủ một lúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-125.html.]
“Nương…” thằng bé vội gọi.
Lâm Hàn đoán được thằng bé sẽ cầu cứu nàng: “Con nên xin lỗi ca ca con, nói là con sai rồi, không nên mắng ca ca ngu đàn, chứ không phải là cầu cứu ta.”
Còn lâu thằng bé mới phải xin lỗi: “Nương, ca ca đánh con.”
“Con cũng có thể đánh nó, nương không trách con.” Lâm Hàn nói xong thì cùng Sở Tu Viễn ra ngoài: “Nương hãy còn có việc, chốc nữa sẽ quay lại.”
Nàng nháy mắt ra hiệu với Sở Mộc, trông chừng đấy.
Thằng bé vùng ra khỏi Sở Ngọc rồi đuổi theo, Sở Dương đứng dạy ngăn cản, nhìn chằm chằm thằng bé rồi bảo: “Nói ai ngu đần hả?”
Thằng bé sợ đến nỗi quên cả khóc, định thần lại thì méo miệng muốn khóc, Sở Dương giơ bàn tay lên, thằng bé khong khỏi lùi lại một bước: “… Không nói huynh.”
“Vậy thì chính là nói ta rồi.” Sở Ngọc bước đến một bên khác của thằng bé: “Ta có từng bảo đệ ngu si bao giờ chưa?”
Hằng ngày thằng bé nhiều việc như thế, phải nghe nương kể chuyện, phải đá xúc cúc, phải chơi cùng hổ con, nên nào có nhớ hai ca ca đã từng nói bao giờ chưa.
Thằng bé do dự giây lát: “Từng nói ta ngu đần rồi.”
Sở Ngọc sững người.
Sở Dương tiếp lời: “Nói khi nào? Sao ta không nhớ.”
Thằng bé nói thầm, ta cũng không biết mà.
“Các huynh không được đánh ta.” Thằng bé nghẹn họng nói.
Chẳng qua Sở Dương và Sở Ngọc chỉ muốn xử Đại Bảo Bảo, nên đương nhiên sẽ không đánh nó thêm nữa. Nhưng cũng không thể tha bổng nó được. Sở Dương véo cái mặt nhỏ nhắn của nó: “Đây là lần cuối cùng, còn tự dưng mắng bọn ta nữa thì hai bọn ta sẽ đánh đệ.”
Thằng bé liên tục lắc đầu: “Không đâu, không đâu.”
“Ta để cho đệ ghi nhớ đấy.” Sở Dương buông nó ra, chỉ vào thằng bé bảo.
Thằng bé không khỏi gật đầu.
Sở Mộc đi đến hỏi: “Có buồn ngủ không? Ta dẫn đệ về phòng ngủ một lúc.”
Thằng bé lập tức vươn tay ra đòi bế, sợ rằng chậm một tí xíu thôi nó sẽ lại bị hai ca ca giữ lại.
Sở Mộc vui sướng, nói thầm, sớm biết có lúc này hà tất phải lắm mồm.
“Sau này không những không được mắng ca ca mà những người khác cũng không được.” Sở Mộc bế nó lên nói.
Thằng bé gật đầu qua loa: “Ta biết rồi.”
Sở Mộc thấy nó không hề suy nghĩ là biết nó không nghe lọt. Cơ mà cũng không gấp, mới có bốn tuổi, không thiếu thời gian.
Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.
Năm nay không cần tới Lâm gia chúc Tết, nên tâm trạng của Lâm Hàn rất tốt, trước hôm giao thừa mấy ngày còn sai tôi tới mua rất nhiều gà, cá và thịt, hôm ba mươi giao thừa và hai ngày đầu năm, cả nhà ăn xong là bàn luận bữa tiếp ăn gì, đến nỗi mà đầu năm lên triều, Thương Diệu trông thấy Sở Tu Viễn và Sở Mộc cứ luôn cảm thấy hai người họ béo lên.
Sau khi hạ triều thì giữ hai người lại hỏi han cặn kẽ một phen, y không nhìn lầm, quả thực hai người họ đã béo lên, thịt ở eo Sở Tu Viễn đã lõng bõng rồi.
Theo lý mà nói Hoàng đế Thương Diệu phải nên vui mừng, đại tướng quân của y ăn ngon ngủ kỹ, nhưng y nhớ đến cấp báo vừa mới nhận được thì có gặng gượng cũng không nặn ra được một nụ cười.
Sở Tu Viễn và Thương Diệu quen biết nhau đã mười mấy năm, trong lúc đáng lẽ phải trêu đùa bọn họ thì lại không đùa, chỉ có một loại tình huống… xảy ra chuyện lớn rồi.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tu Viễn hỏi han, không phải là bảo hắn xuất chinh đấy chứ.
Thương Diệu đưa “Sáu trăm dặm khẩn cấp” cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn mở ra xem rồi chuyển qua cho Sở Mộc.
Sở Mộc xem kỹ càng, hàng mày cau lại: “Lại là Hung Nô? Mới được có mấy năm? Thi thể của vương bọn chúng còn chưa lạnh, lại xâm phạm quấy nhiễu biên quan bách tính, bọn chúng toàn nghĩ như thế à.”
Sở Tu Viễn: “Mùa đông Hung Nô khó khăn gian khổ, lại muốn thoải mái hơn, không thèm trộm mà chỉ dựa vào đốt phá c.h.é.m giết, cướp bóc.”
“Bệ hạ định khi nào xuất binh?” Sở Mộc hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đang mùa đông ở đâu xoay xở được ngựa lương thảo?”
Miệng Sở Mộc mấp máy, định nói trong khố phòng có, nhưng chuyển đi rồi thì quân đội đóng giữ quanh kinh sư sẽ không còn gì để ăn nữa.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ, phải đợi đến vụ thu hoạch mùa hạ. Cuối năm là lúc lương thực cạn kiệt, lúc này mà tập trung lương thảo thì rất có khả năng xảy ra tổn thất loạn lạc.”
Thương Diệu gật đầu, điểm này y cũng đã xem xét tới. Dù cho bách tính có thể chịu đựng được thì cũng sẽ có người cản trở từ trong.
“Các ngươi quay về thu dọn rồi chuyển đến quân doanh.” Thương Diệu trầm ngâm giây lát rồi nói.