Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:53
Lượt xem: 174
Tiểu Thái tử sắp thay răng, từ khi Thương Diệu từ chỗ Lâm Hàn biết được ăn nhiều kẹo sẽ bị sâu răng thì đã nhắc nhở Hoàng Hậu không thể cho nó ăn quá nhiều kẹo.
Tiểu Thái tử nghe thế thì hò reo hoan hô, lại gọi: “Đại Dương, Tiểu Ngọc, chờ ta với.” Vừa chạy tới nơi đã hỏi: “Bán thế nào a?”
Sở Dương chỉ vào những người đang đi về phía bọn họ: “Ngươi chỉ cần hỏi bọn họ có muốn mua khoai lang không. Nếu bọn họ muốn mua thì ta sẽ đi lấy túi, ngươi và Nhị Bảo cùng Đại Bảo Bảo bỏ khoai vào trong, sau đó đưa cho Thuần Quân, Thuần Quân cân xong sẽ đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ trả bạc cho chúng ta, sau đó chúng ta chia đều.”
Tiểu Thái tử đã hiểu, thấy phụ hoàng không gì không làm được có nó đang đứng phía sau, cũng không cần phải e ngại kẻ nào nữa, gặp người đến trước mặt là hỏi: “Có muốn mua khoai lang không?”
Người nọ sửng sốt, nhìn đôi mắt trong veo, nói: “Muốn, muốn.”
“Ngươi muốn mua bao nhiêu?” Sở Dương mở miệng hỏi.
Người nọ vươn tay.
Khương Thuần Quân nhìn thấy năm đồng xu: “Là hai mươi lăm cân.”
Mấy cái hài tử vội vàng bỏ khoai vào túi.
Khương Thuần Quân bắt đầu cân, nặng hai mươi tám cân, phải lấy ra ngoài một ít.
Lâm Hàn vội nói: “Cứ như vậy đi.”
Khương Thuần Quân xoay người, Lâm Hàn gật đầu. Khương Thuần Quân lại đưa túi qua: “Mang về nhà rồi cầm túi tới đây trả, những người khác còn dùng lại.”
Người nọ không biết cân, nhưng hắn có nhìn động tác của Khương Thuần Quân, thấy hắn bị Lâm Hàn ngăn lại, bèn khom người cảm tạ.
Lâm Hàn thở dài một hơi.
“Không bỏ được mà còn giả vờ rộng lượng.” Thương Diệu xuy một tiếng.
Lâm Hàn không nhịn nữa, quay đầu trừng y.
Sắc mặt Thương Diệu đột biến: “Ngươi ——”
“Nàng không phải có ý này.” Sở Tu Viễn không thể không ra mặt khuyên can.
Thương Diệu quay sang nhìn hắn: “Được, ta xem lần này ngươi nói nhăng nói cuội thế nào.”
“Phu nhân đang cảm thán sự vất vả của bá tánh.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói: “Nếu mỗi nhà đều thừa lương thực, đừng nói là nhiều hơn mấy cân, cho dù chế biến xong xuôi mời bọn họ nhấm nháp, bọn họ cũng sẽ không kích động như vậy.”
Thương Diệu nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn xuy một tiếng.
Thương Diệu đã hiểu, lại ngại Sở Tu Viễn nói nhiều.
“Là vì bọn họ vất vả sao?” Thương Diệu tự nhủ, y cũng rất khổ mà —— thiếu chút nữa đã bị thân mẫu kéo xuống ngựa, chỉ hơi lùi bước một chút thì Hung Nô sẽ có thể tràn tới đâu,… chỉ là thế nhân không biết thôi.
Lâm Hàn nghe ra ý tứ của y, kiếp trước nàng ngồi ở vị trí cao cũng có lúc không chịu nổi nên cũng không mở miệng phản bác: “Vậy sau này ngài đừng có hở chút là tìm cơ hội chèn ép ta.”
“Ngươi cũng đừng có thấy cơ hội là lại trào phúng bọn ta.” Thương Diệu nói.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn.
Đại tướng quân trong lòng đau khổ: “Phu nhân, nàng và huynh trưởng từ từ nói chuyện, ta đi tìm Mặc Dương, để bọn họ kéo khoai về trước.” Không đợi hai người mở miệng, hắn đã chạy tới chỗ mấy xe khoai.
Lâm Hàn nói thầm: “Nhát gan!”
“Cũng là do ngươi ép.” Thương Diệu liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn, không nhịn được cảm khái: “Đại tướng quân hăng hái khí phách của trẫm, đã một đi không trở lại rồi.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng nah. Tám năm xuất chinh sáu lần, đừng nói là người, đến thần tiên cũng không phấn chấn nổi đâu.”
Thương Diệu nghẹn họng, hít sâu: “Ngươi không nói lời nào thì sẽ c.h.ế.t sao?”
“Ta cũng đâu có nói chuyện với ngài.” Lâm Hàn làm vẻ mặt vô tội: “Ta chỉ đang đau lòng phu quân ta vất vả cũng không được sao?”
Thương Diệu lại nghẹn họng lần nữa.
Sở Mộc không nhịn được bước lên: “Cô phụ, thẩm thẩm, hai người nói nhỏ chút đi, người ta đều nhìn sang bên này rồi.”
Xung quanh Thương Diệu đều là cấm vệ trong cung, người trong thôn không suy nghĩ nhiều, thấy Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn gọi y là huynh trưởng, Sở Tu Viễn lại làm quan nên chỉ cho rằng y là quan lớn. Quan lớn ra cửa tiền hô hậu ủng cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà huynh trưởng và đệ muội cãi nhau lại không phải là chuyện bình thường nha.
Thương Diệu quan sát bốn phía, phát hiện hài tử đều đang đánh giá y và Lâm Hàn, không nhịn được trừng mắt nhìn nàng: “Đại trượng phu không so đo với tiểu nữ tử như ngươi.”
Lâm Hàn cười lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-121.html.]
Thương Diệu nhíu mày.
Sở Mộc vội vàng nói: “Cô phụ, heo trong vườn nhà ngài bao lớn rồi?”
Thương Diệu theo bản năng nói: “Rất lớn.”
“Vậy khi nào g.i.ế.c thịt?” Sở Mộc hỏi.
Thương Diệu lâm vào suy tư.
Lâm Hàn liếc nhìn Sở Mộc, Sở Mộc chắp tay trước ngực, cầu xin ngài, thẩm thẩm, ngài ngưng một chút đi.
Lâm Hàn khoanh tay xoay người, nhìn thấy Tiểu Sở Dương đang chia bạc, ngươi một đồng ta một đồng, nháy mắt đã chia hết mớ đồng xu thì tức đến bật cười: “Đại Bảo, phần của ta đâu?”
“A?” Sở Đại công tử ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cười như không cười của mẫu thân nhà nó, vỗ mạnh vào trán một cái, xong rồi, quên mất nương rồi.
Lâm Hàn ngậm cười đi tới: “Đại Bảo, quên nương rồi à?”
“Nương, đợi chút bán đi rồi sẽ cho hết người, cho hết người luôn!” Sở Dương vội nói.
Lâm Hàn thấy nó thức thời như thế thì bật cười: “Vậy ta ở đây đợi con?”
“Vâng, người đợi một lúc.” Sở Dương nhìn thấy lại có thôn dân đi đến bèn vội hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Người nọ đưa một chuỗi tiền đồng nhỏ, Sở Dương vừa đưa mắt nhìn đã biết là mười đồng, vì trong phòng mấy đứa chúng nó có rất nhiều, còn là Lâm Hàn xâu lại.
Sở đại công tử quay người giao cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn cầm tiền đi tìm phu quân nàng, gần đi không quên nói thêm một câu: “Đừng quên ta nữa đấy nhé.”
“Không đâu, nương.” Sở Dương lớn giọng nói.
Tiểu Thái tử dùng cái giọng cực kỳ lí nhí hỏi: “Tại sao phải cho cữu mẫu thế? Đại Dương, cữu mẫu đâu có giúp chúng ta đựng khoai môn đâu.”
“Bởi vì là nương ta bảo người trong thôn trồng đó, giống khoai môn cũng là nương ta cho mà.” Sở Dương đáp.
Tiểu Thái tử không khỏi gật đầu: “Hóa ra là thế à.” Nó nhìn bóng lưng Lâm Hàn rồi nói: “Cữu mẫu thông minh quá.” Không cần làm gì cũng được chia tiền.
Thương Diệu nghe thấy thì lập tức đi tới: “Dịch Nhi, đây tức là người dùng não thống trị, người dùng sức bị trị.”
Tiểu Thái tử lần đầu nghe câu nói này cũng có thể nghe hiểu, thế nhưng nếu không phải đích thân nó bỏ khoai môn vào trong túi, thì nhất định sẽ khiến người cha Hoàng đế của nó giải thích với nó một phen. Lúc này tiểu Thái tử nhìn vết đất bùn bẩn nhớp nháp trên tay mình, không kiềm lòng được nói: “Cha, con phải làm người dùng não.”
“Được, sau này cha dạy con.” Thương Diệu rất vừa ý đối với biểu hiện nói một chút đã hiểu của thằng bé.
Đại Bảo Bảo nóng lòng nói: “Còn có ta, còn có ta nữa.”
“Các con đều phải vậy.” Thương Diệu chỉ vào đống khoai môn trên mặt đất bảo: “Nhưng phải bán hết những thứ này đã.”
Khoai môn quá rẻ, một đồng đủ cho cả gia đình ăn trong một hai hôm, không ăn để dành tới cuối năm sau làm giống thì sẽ càng có nhiều hơn, đến nỗi mà thôn dân không có tiền cũng sẽ mượn tiền mua một ít, người có tiền thì tự mua đôi chút, rồi lại mua cho người thân một chút, để lại cho bọn họ năm sau trồng, thế nên cuối cùng mấy nghìn cân khoai môn đều bán hết sạch.
Nhưng mấy đứa trẻ cũng vất vả, khiến Đại Bảo Bảo mệt tới độ đến cùng không cần tiền nữa, cũng không muốn bọc khoai môn lại nữa, trên đường quay về nằm trong lòng cha nó ngủ thiếp đi, những lắc lư chòng chành trên đường cũng không đánh thức được nó.
Thương Diệu thấy tiểu Thái tử ủ mình trong lòng cấm vệ cũng buồn ngủ tới nỗi không mở nổi mắt, nên không khỏi hờn trách Lâm Hàn: “Sao ngươi không cản tí nào?”
“Tại sao phải ngăn cản?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Bọn nó có thể nhớ cả đời.” Không đợi Hoàng đế mở miệng đã nói: “Ngày mai ngài sai người đưa Thái tử tới, hoặc là để nó ở bên thiếp thân đêm nay, sáng mai thiếp thân sẽ dẫn chúng nó tới phố Tây mua đồ, dùng tiền hôm nay kiếm được.”
Hôm qua lúc Thương Diệu tới điện Tiêu Phòng đón Thái tử, có nói với Hoàng hậu nó sẽ ở vườn Phù Dung mấy ngày, thế nên hôm nay không định hồi cung. Thế nhưng vườn Phù Dung không có chỗ ở cho tiểu Thái tử… tuổi nó còn nhỏ lại không thường xuyên đến, nên đêm nay về vườn phù dung cũng sẽ để tiểu Thái tử ngủ cùng y.
Hoàng đế Thương Diệu nào có biết chăm sóc trẻ con, nghe vậy lập tức nói ngay: “Để nó ở với Sở Mộc một đêm.”
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Mộc.
Sở Mộc lờ mờ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bèn nói: “Giường của ta rộng, có thể được.”
Hôm sau, tiểu Thái tử tỉnh dậy trông thấy Sở Mộc thì vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Biểu ca, sao huynh đến sớm thế? Ta còn chưa dậy mà.”
“Nhìn cho rõ đây là nơi nào.” Sở Mộc bẹo gương mặt nhỏ nhắn của nó.
Tiểu Thái tử dụi dụi mắt, trông thấy khung cảnh lạ lẫm: “Ấy, đây là đâu? Sao ta lại ở chỗ này?”
“Nhà ta.” Sở Mộc chọc cái đầu nhỏ của nó: “Dậy đi, tới chỗ cữu mẫu ngươi ăn cơm. Ăn xong chúng ta tới phố Tây mua đồ, dùng tiền mà tự ngươi kiếm được.”
Sắc mặt của tiểu Thái tử bỗng thay đổi, đôi chân đang định trèo xuống cứng đơ, lắp bắp hỏi: “Còn cần bán khoai môn nữa không?”
“Đã bán hết rồi, còn bán gì nữa.” Sở Mộc thấy nó sợ như thế bèn cúi người bế nó lên, rồi gọi Hoàng Kỳ đi vào thay y phục cho nó: “Kiếm tiền có khó không?”
Tiểu Thái tử gật đầu liên tục: “Ta không muốn làm người lao động chân tay, ta muốn làm người lao động trí óc cơ!”