Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:21:00
Lượt xem: 205
“Làm gì đấy?” Sở Tu Viễn hét lên.
Tiểu hài tử quay đầu lại, nhìn thấy là cha chứ không phải là đại ca tuyên bố muốn đánh mình: “Tìm nương a. “
Trả lời vô cùng dứt khoát lưu loát.
Thương Diệu cười nói: “Thằng nhóc này của nhà ngươi cũng to gan đấy.”
“Lá gan quá lớn, cũng không sợ đập đầu xuống đất.” Sở Tu Viễn bế cậu nhóc lên.
Tiểu hài tử hai chân quẫy đạp lung tung, miệng cũng không ngừng: “Buông con ra, buông con ra, con muốn nương, không muốn cha đâu.”
“Nương nói thế nào với con rồi hả? Nghe lời ca ca, lúc này mới được bao lâu hả?”
Tiểu hài tử ngừng giãy dụa, quay đầu nhìn lại, đôi mắt tròn lấp lánh tinh quang: “Nương!”
Thương Diệu không khỏi chậc chậc một tiếng.
“Phụ hoàng?”
Thương Diệu quay đầu nhìn lại, tiểu thái tử từ sảnh giữa chạy ra.
“Chậm một chút!” Thương Diệu vội vàng nghênh đón.
Tiểu thái tử dừng lại, ngẩng đầu nói: “Phụ hoàng, Đại Dương cùng Tiểu Ngọc nói, chúng ta đến nhà hắn ăn thịt heo, phải không phụ hoàng?”
Thương Diệu gật đầu.
Tiểu thái tử không khỏi “A” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Thương Diệu ngồi xổm xuống hỏi.
Tiểu thái tử khó xử: “Hài nhi không muốn ăn thịt heo, thịt heo không ngon, phụ hoàng, chúng ta có thể hồi cung được không?”
Thương Diệu vui vẻ: “Nhà cữu phụ ngươi ngoại trừ thịt heo còn có cái khác nữa đấy.”
“Đúng vậy, nhà ta còn có khoai nướng nữa.” Sở Ngọc từ trong phòng đi ra.
Tiểu thái tử còn từng được ăn khoai nướng: “Vậy khoai nướng nhà các ngươi ở đâu rồi?”
Lâm Hàn mở miệng nói: “Lại đây, ta làm cho các ngươi.”
“Làm ở đâu?” Sở Tu Viễn hỏi: “Ta phân phó đầu bếp chuẩn bị.”
Hậu viện có sẵn hố để nướng khoai, nhưng đám người lão Hà đang xử lý nội tạng heo —— mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, nướng ở bên kia nhất định mấy hài tử sẽ không vui.
Khói lửa mịt mù, chủ viện cũng không được.
Lâm Hàn nghĩ đến chỗ trống ở phía tây nam: “Chúng ta đi nướng bên cạnh cây vải thiều.” Phát hiện Sở Mộc cũng đi theo, nàng bảo Sở Mộc cùng nô bộc xuống hầm lựa mấy củ khoai nhỏ dài.
Nhưng mà, khi khoai được mang tới, Lâm Hàn liền hối hận sao mình không tự đi - Sở Mộc chọn mười mấy củ.
Lâm Hàn cạn lời: “Ăn nhiều như vậy sao?”
“Ta ăn không hết, còn có thúc phụ cùng bệ hạ nữa mà. Hơn nữa, khoai nướng xong cháy mất một nửa, số này nhìn thì nhiều nhưng kỳ thật không còn bao nhiêu.” Sở Mộc nói.
Lúc đầu Lâm Hàn không biết nướng, đừng nói là bị cháy hơn một nửa, có khi còn bị cháy đến hai phần ba.
Mấy bữa nay nướng nhiều hơn, biết cách khống chế lửa nên nướng cháy chỉ nhiều lắm là một phần năm.
Đang định bảo Sở Mộc đưa về một nửa, nhìn thấy đám người Thường Hỉ phía sau Thương Diệu, nàng lập tức quyết định nếu đám Sở Mộc ăn không hết liền thưởng cho bọn họ, về sau tìm bọn họ hỏi thăm chút chuyện cũng dễ dàng hơn một chút.
“Lò than trong phòng bếp vẫn còn than đỏ, qua đó lấy đi.” Lâm Hàn nói với gia đinh xong, gia đinh kia liền chạy tới.
Hồng Lăng mang theo mấy nha hoàn đi lấy củi cùng than củi.
Thương Diệu nhìn thấy đám người bận rộn chạy tới chạy lui, so với trong cung hắn còn náo nhiệt hơn, ra hiệu bảo Sở Tu Viễn đến gần một chút.
Sở Tu Viễn biết hắn muốn xem, liền theo tỷ phu hoàng đế của hắn đi qua, thấy Lâm Hàn bảo gia đinh đào một cái hố trên mặt đất, lấy than đỏ lấy được ở trong phòng bếp đặt ở trong hố, trải khoai lang lên, phía trên mới đặt thêm củi.
Thương Diệu không khỏi hỏi: “Sao không để ở trong hố luôn?”
“Trước tiên phải làm nóng hố, cho than đỏ sau khi đốt củi xong bỏ vào trong hố, vùi đất lại, lát nữa đào khoai đỏ ra là nướng xong rồi.” Lâm Hàn giải thích sơ qua một lượt.
Thương Diệu: “Trẫm cho rằng nướng trên lửa.”
“Như vậy không được đâu. Bên ngoài bị cháy nhưng bên trong còn chưa chín.” Lâm Hàn để gia đinh trông lửa, đứng lên nói: “Khoai đỏ nướng chín bằng than có hương vị cũng không khác hấp là bao, nhưng có thêm mùi lửa than nên so với hấp còn thơm hơn một chút.”
Thương Diệu phục rồi, luận về ăn hắn là Hoàng đế mà quả thật không bằng Lâm Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-100.html.]
“Dịch nhi, mấy lời cữu mẫu ngươi nói đã nghe thấy rồi phải không?”
Thương Diệu cúi đầu nhìn nhi tử: “Theo phụ hoàng trở về phòng chờ một lát.”
Tiểu thái tử lắc đầu: “Hài nhi muốn chơi cùng Tiểu Ngọc.”
“Ngươi không gọi ta là Tiểu Ngọc nữa thì ta sẽ chơi cùng ngươi.” Sở Ngọc xoay người nói.
Tiểu thái tử giòn giã nói: “Nhưng ta thích gọi ngươi là Tiểu Ngọc a.”
“Không được!” Sở Ngọc hét lên.
Thương Diệu nhớ tới Sở Tu Viễn nói, Sở Dương cùng Sở Ngọc một lời không hợp liền luận bàn, người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Hai người ngươi đánh một trận trên bãi đất trống, thua nghe thắng.”
“Không được!” Sở Tu Viễn vội vàng ngăn cản: “Nhị Bảo còn lớn hơn Dịch nhi một tuổi mà.”
Thương Diệu cười nói: “Khóc không trách Nhị Bảo nhà ngươi.”
Sở Ngọc nhìn cha hắn một chút, lại nhìn nương hắn, thật muốn đánh sao?
“Nhị Bảo, đi lấy cầu của các con ra đây, cùng với ca ca và thái tử đi qua chỗ bình phong phía trước chơi đá cầu.” Lâm Hàn mở miệng nói: “Ta đi phân phó đầu bếp làm một ít món ngon cho mấy đứa. Nếu không nghe lời buổi trưa ăn bánh tạp lương và cháo tạp lương.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Ngọc khẽ biến: “Con đi lấy.” Không đợi các trưởng bối mở miệng liền chạy vào trong phòng.
Thương Diệu kinh ngạc, thật đúng là ăn ngán rồi a.
Thực ra là từ sáng sớm Lâm Hàn đã cho mấy hài tử bánh vẽ, nói rằng buổi trưa có giò heo kho tàu, thịt heo kho tàu, sườn heo kho tàu cùng với thịt ướp chiên mắm, còn có xương hầm nữa.
Sở Tu Viễn mấy năm nay đã ăn đủ loại bay trên trời chạy dưới đất, nghe nàng nói còn suýt chảy nước miếng chứ nói gì đến Sở Ngọc là một hài tử chỉ lớn bằng chừng này.
Lâm Hàn vì để chứng tỏ nàng không lừa gạt hài tử, liền bảo Sở Mộc nhìn chằm chằm lửa, nàng đi tới phòng bếp.
Lúc này heo sau khi cắt đầu, tứ chi và nội tạng xong đã được đưa tới phòng bếp, Lâm Hàn đứng xem đầu bếp cắt thịt heo ra, dặn dò bọn họ phần nào dùng để xào phần nào dùng để kho tàu, phần nào giữ lại làm lạp xưởng, sau đó đi ra ngoài xem khoai của nàng.
Lâm Hàn cũng không sợ đầu bếp không biết cách làm, bởi vì mấy ngày trước Lâm Hàn đã chép công thức nấu ăn ra đưa cho Hà An, để Hà An đọc cho đầu bếp nghe.
Giờ Mùi một khắc, lúc phụ tử Thiên gia cùng ăn một củ khoai nướng, Hồng Lăng đến báo, đồ ăn đã nấu xong rồi.
Lâm Hàn hơi gật đầu, liền lệnh cho tiểu nha hoàn đi lấy nước rửa tay, bà tử bưng thức ăn lên.
Chỉ một lúc sau, từng đĩa từng chén đã lần lượt đặt ở trước mặt mọi người. Nhưng cũng có khác biệt. Giò heo quá to, Lâm Hàn và ba hài tử cùng ăn một cái, Sở Mộc và Sở Tu Viễn cùng ăn một cái, Thương Diệu và nhi tử của hắn ngồi cùng nhau,
Trong chốc lát, từng đĩa từng chén từng chén phân biệt đặt ở trước mặt mọi người. Nhưng nó cũng khác nhau. Móng chân quá lớn, Lâm Hàn cùng bốn hài tử chia làm một người, Sở Mộc cùng Sở Tu Viễn chia nhau một người, Thương Diệu cùng nhi tử hắn ngồi cùng một chỗ, trước mặt hai phụ tử là một cái chân giò để nguyên.
Ngoài chân giò heo thì còn có thịt heo kho tàu và sườn heo hấp cũng như thịt hầm rau khô. Trong đó rau khô chính là rau trồng vào mùa hè của Lâm Hàn chưa ăn hết đem phơi khô.
Nhưng việc này Lâm Hàn không đề cập tới, bằng không ngoại trừ Thương Diệu, đến cả Sở Tu Viễn cũng phải chê nàng quá tằn tiện.
Nha hoàn lui ra, Lâm Hàn liền chỉ vào bốn món ăn mặn nói với Thương Diệu: “Bệ hạ, thịt kia chính là thịt cắt ra từ con heo mới g.i.ế.c hôm nay, ngài nếm thử xem có khách gì với thịt heo ngài ăn trước kia không?”
Nói về ăn, Thương Diệu mặc dù không bằng Lâm Hàn nhưng có một điểm hoàng đế bệ hạ rất hiểu, nước tương đỏ đậm có thể che đi mùi tanh hôi của thịt. Thương Diệu liền gắp một miếng sườn heo hấp, cho vào miệng, răng khẽ cắn một cái, xương và thịt liền tách ra.
Thịt vừa thơm vừa mềm, gần như không thua gì so với thịt dê mà hắn ăn buổi sáng.
Thương Diệu không tin tà, gắp miếng thịt trong đĩa lên, phát hiện chỉ có vài lát gừng, cũng không có loại gia vị mà hắn chưa từng thấy hay nghe nói qua, không khỏi hỏi: “Đây là thịt heo sao? Sở phu nhân, đừng lấy thịt dê ra để lừa gạt trẫm.”
“Bệ hạ nhìn móng của nó là biết. Xương dê cũng không to đến như vậy.” Lâm Hàn cười nói.
“Phụ hoàng, ngon quá.”
Tiểu thái tử đột nhiên lên tiếng.
Thương Diệu cúi đầu nhìn lại, trên thìa của tiểu hài tử có một khối thịt vuông vắn đỏ sẫm: “Không phải là con không ăn thịt heo sao?”
“Nhưng mà nó ngon.” Tiểu thái tử nói như lẽ đương nhiên.
Cha hoàng đế của hắn bị hắn nghẹn họng: “Cho trẫm nếm thử.”
Tiểu thái tử chống bàn đứng lên, đem thịt trong thìa đưa cho cha hoàng đế của cậu.
“Béo mà không ngấy, gầy mà không khô?” Thương Diệu nuốt xuống, càng thêm không thể tưởng tượng nổi: “Chỉ là thiến thôi mà hương vị đã ngon như thế này à?”
Lâm Hàn lắc đầu.
Thương Diệu không khỏi hừ một tiếng: “Trẫm biết ngay ngươi không nói thật mà.”
“Còn phải nuôi cho tốt nữa.” Lâm Hàn phát hiện tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Dân gian nuôi heo, theo thiếp thân biết, phần lớn là xuân hạ thu cho ăn cỏ xanh, mùa đông cho ăn cỏ khô, chưa từng đút lương thực.”
“Heo gầy trơ xương như vậy, còn không thiến, ngon mới là chuyện lạ. Con heo này của thiếp thân, ngoại trừ ăn cỏ thì còn ăn thức ăn thừa. Dân gian không có thức ăn thừa, nhưng có thể được dùng khoai đỏ để cho ăn.”
Thương Diệu không nghe hiểu: “Khoai đỏ cũng có thể làm lương thực chính mà.”