Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 72:
Cập nhật lúc: 2024-06-15 07:04:39
Lượt xem: 3,411
Hai bà tử lập tức mang Tạ Thế Duy bị trói từ trong sương phòng ra sân, trong miệng nó bị nhét một miếng vải, nhìn lão thái thái ư a cầu cứu.
Lão thái thái còn chưa kịp nói gì thì Tạ Cảnh Ngọc đã lạnh lùng lên tiếng: “Lấy roi của nhị thiếu gia tới đây!”
Hạ nhân lập tức lấy roi tới.
Đây là roi da mềm thích hợp cho tiểu hài tử dùng, tuy không dày và lực sát thương không bằng roi lớn nhưng cơn đau khi bị nó quất vào người cũng không nhẹ nhàng hơn gậy gỗ là bao.
Tạ Cảnh Ngọc vung roi quất về phía Tạ Thế Duy.
Tạ Thế Duy bị bịt miệng, đau đến chết mà không thể kêu lên, hai tay hai chân đều bị trói, chỉ có thể lăn lộn dưới đất như một con sâu.
“Chát chát chát!”
Tạ Cảnh Ngọc không hề nương tay, liên tục quất bảy tám roi, lại quất vào cùng một vị trí, y phục của Tạ Thế Duy đã rách nát, máu thịt cũng lộ ra, xiêm y bị nhuộm đỏ.
“Đại nhân!”
Hạ thị cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhào lên chắn trên người Tạ Thế Duy, mạnh mẽ chặn chiếc roi kia.
Nàng ta biết không thể lộ ra vẻ quan tâm mấy hài tử trước mặt người khác, nhưng không có người mẫu thân nào có thể trơ mắt đứng nhìn hài tử của mình bị đánh như vậy.
“Nhị thiếu gia còn nhỏ, đại nhân thủ hạ lưu tình!”
Hạ thị gắt gao ôm chặt Tạ Thế Duy, mở miệng cầu xin.
Tạ lão thái thái lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng lên nói: “Cảnh Ngọc, con ra tay mạnh thế làm gì, hài tử bị con đánh gần chết rồi, chuyện đã xảy ra rồi, con có đánh chết nó thì cũng có làm được gì đâu, hẳn là nên nghĩ xem phải giáo dục Duy ca nhi thế nào, nên chữa trị cho nha đầu Cửu Nhi này thế nào, phải giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất...”
Tạ Cảnh Ngọc là văn nhân, không hiểu việc dùng roi đánh người, lúc này đã mệt thở hồng hộc.
Hắn ta quăng roi, lạnh lùng nói: “Tạ Thế Duy, biểu hiện của ngươi khiến người làm phụ thân như ta cảm thấy rất nhục nhã, ta thật hổ thẹn vì có một hài tử như ngươi!”
Tạ gia nhiều đời đọc sách, sao lại có thể sinh ra thứ khốn nạn như vậy.
Nếu cứ để nó trưởng thành như vậy, thanh danh Tạ gia tích lũy ba bốn đời sẽ bị hủy hoại sạch sẽ.
“Tạ gia không dạy dỗ ngươi thật tốt!” Tạ Cảnh Ngọc hung ác nói: “Ta đưa ngươi vào quân doanh!”
Nghe vậy, lão thái thái hoảng hốt: “Không thể, ngàn lần không thể, quân doanh là chỗ của đám người nghèo khổ, vừa khổ vừa cực, lỡ bị đưa ra tiền tuyến thì không còn mạng về nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc hít sâu một hơi: “Quân doanh quân lệnh như núi, chỉ có nơi đó mới có thể khiến Duy ca nhi sửa đổi tính tình, bằng không sau này nó phóng hỏa giết người, Tạ gia sao mà yên ổn được. Phu nhân, nhạc phụ đại nhân có nhiều thân tín ở kinh thành, có thể nhờ phu nhân ra mặt tìm một nơi tốt cho Duy ca nhi không.”
Vân Sơ nhếch môi cười.
Thật không ngờ chuyện này lại tới sớm hơn đời trước bảy tám năm.
Đời trước nàng gật đầu không do dự, đưa Tạ Thế Duy vào doanh trại Vân gia ngoài kinh thành, để Tạ Thế Duy trở thành thân tín của Vân gia, hậu quả quá thảm thiết, nàng sẽ không thử lần thứ hai...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-72.html.]
“Phu quân có điều không biết.” Vân Sơ khó xử mở miệng: “Mấy ngày trước Duy ca nhi muốn học võ, ta bảo Thu Đồng dò xét gân cốt của nó một phen, nó không có căn cơ học võ, đưa đến quân doanh chỉ có thể làm tiểu binh, địa vị của tiểu binh trong quân cũng thấp kém như nha đầu trong phủ, phu quân nỡ sao?”
Tạ Cảnh Ngọc còn chưa nói gì thì lão thái thái đã lên tiếng: “Duy ca nhi mới tám tuổi, đưa vào quân doanh làm tiểu binh không phải sẽ bị người ta bắt nạt sao, cho dù có Vân gia che chở thì cũng đâu phải lúc nào cũng để mắt tới được, lỡ sơ suất xảy ra chuyện gì thì sao?”
Hạ thị vội nói: “Đại nhân, lúc trước nhị thiếu gia đã đồng ý với phu nhân sẽ chăm chỉ đọc sách, nó sẽ sửa đổi, sẽ sửa đổi mà.”
Tạ Thế Duy liều mạng gật đầu.
Tạ Cảnh Ngọc đưa ra ý tưởng vào quân doanh cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ.
Bình tĩnh suy nghĩ lại thì quả thật là còn rất nhiều điểm cố kỵ.
Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Thế Duy đang được Hạ thị ôm chặt: “Ngươi thật sự quyết định ngoan ngoãn đọc sách sao?”
Hạ thị vội vàng lấy miếng vải trong miệng Tạ Thế Duy ra.
“Phụ thân, con sai rồi, con biết sai rồi, con không dám nữa.” Tạ Thế Duy khóc lóc thảm thiết: “Con nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách, sẽ khắc khổ nỗ lực giống đại ca, phụ thân đừng đưa con đến quân doanh!”
Thu Đồng trong viện của mẫu thân đã khiến nó cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ của việc học võ, nó cũng không muốn vào quân doanh để bị người ta ức hiếp.
Chỉ cần có thể ở lại phủ, nó tình nguyện ngoan ngoãn đọc sách.
Nó không màng vết roi đau đớn trên người, bò tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc, không ngừng cầu xin: “Phụ thân, phụ thân cho con một cơ hội nữa đi.”
“Phu quân, cho Duy ca nhi thêm một cơ hội đi, dù muốn cho nó vào quân doanh thì lúc này vẫn còn quá sớm, nếu sau này nó không chịu đọc sách thì lại đưa nó vào đó cũng không muộn.” Vân Sơ khom lưng, đỡ Tạ Thế Duy dậy: “Duy ca nhi, phụ thân đánh con cũng chỉ vì muốn tốt cho con, không được ghi hận phụ thân con. Nếu con đã đồng ý chăm chỉ đọc sách thì sau này không được tiếp tục ham chơi nữa, đầu giờ Thìn mỗi ngày đều phải đến học đường, hết giờ Thân mới được về viện của mình, con có làm được không?”
Chuyện đã tới nước này, Tạ Thế Duy còn có gì mà không đồng ý, vội vàng gật đầu lia lịa.
Vân Sơ tiếp tục nói: “Thời điểm bắt đầu đọc sách của con và Doãn ca nhi đều như nhau, nhưng con lớn hơn Doãn ca nhi nhiều như vậy, nếu con không thể so được với Doãn ca nhi vậy chứng tỏ là con không chăm chỉ học tập, nếu lần tới phụ thân muốn đưa con tới quân doanh, ta sẽ không ngăn cản nữa.”
“Mẫu thân, con nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách!”
Tạ Thế Duy đau đến mức sắp hôn mê, dù là yêu cầu thế nào thì nó cũng chỉ có thể gật đầu.
Hạ thị đau lòng nhi tử, vội nói: “Đại nhân, phu nhân, sau lưng nhị thiếu gia chảy rất nhiều máu, để thiếp thân đưa nhị thiếu gia đi bôi thuốc đi.”
Lão thái thái mở miệng: “Chu ma ma, mau đi mời đại phu!”
Tạ Thế Duy được đưa vào phòng ngủ, lão thái thái cùng thái thái đều vào trong xem tình hình.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ: “Còn một chút hậu quả cần giải quyết, phiền toái phu nhân rồi, nếu có việc cần ta ra mặt thì phu nhân cứ mở miệng.”
Vân Sơ cúi đầu: “Những chuyện còn lại ta có thể xử lý, phu quân cứ bận việc đi.”
Tạ Cảnh Ngọc xoa xoa ngón tay, quất xong mấy roi vừa rồi thì tay hắn ta cũng nổi bọt nước, nhất thời cũng thấy hối hận vì bản thân xuống tay quá nặng.
Chỉ hy vọng Duy ca nhi có thể chăm chỉ đọc sách, không cầu quang tông diệu tổ, chỉ cầu có thể thành nam nhân đỉnh thiên lập địa.