Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - Chương 397:
Cập nhật lúc: 2024-06-19 22:26:59
Lượt xem: 2,219
Xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung thì giảm tốc độ, hôm nay bá quan văn võ cả triều phải vào cung chúc thọ, cửa cung tắc nghẽn hơn một canh giờ mới được khơi thông.
Vân Sơ và Sở Dực theo đám người đi tới đại điện, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Sở Dực đứng hàng thứ ba, vị trí ngồi cũng ở những hàng đầu tiên, Vân Sơ ngồi bên cạnh hắn.
Nàng thấy Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, đầu đội mũ phượng, gương mặt được trang điểm tinh xảo nhưng vẫn không che giấu được vẻ già nua.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủn mà Hoàng Hậu lại nhanh chóng già đi như vậy.
Sau đó, nàng nhìn về phía Lê Tĩnh Xu ngồi cách đó không xa, chính là Cẩm phu nhân bị đ.â.m một d.a.o sắp c.h.ế.t trong truyền thuyết, lúc này lại khí phách hăng hái ngồi ở đó, dường như còn trẻ ra vài tuổi.
Khách khứa ngồi bên dưới đều không nhịn được bàn tán.
“Cẩm phu nhân vẫn ở Dưỡng Tâm Điện, sao Hoàng Thượng không chịu giải thích một chút nhỉ?”
“Ta đoán Hoàng Thượng chắc chắn sẽ nhân thọ yến lần này để phong Cẩm phu nhân làm Cẩm phi.”
“Từng tuổi này mà còn vào hậu cung, thật là... buồn cười, quá buồn cười, Hoàng Thượng hồ đồ quá.”
Mấy lời bàn tán này lập tức rơi vào tai Lê Tĩnh Xu, sắc mặt bà ta tức khắc biến hóa.
Bà ta dùng mạng của mình để mở một đường máu, vốn tưởng rằng sẽ khiến Hoàng Hậu không thể trở mình, ai ngờ chỉ mới vài ngày, Hoàng Hậu đã trở về Khôn Ninh Cung.
Bà ta cho rằng Hoàng Thượng sẽ dùng một phân vị gì đó để bồi thường cho bà ta, nhưng bà ta ở trong cung lâu như vậy, ngoài việc ngày ngày được ban thưởng thì không nhận được bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Cho dù quan hệ của bà ta và Hoàng Thượng đã lộ ra thì dường như Hoàng Thượng... cũng không nguyện ý phụ trách với bà ta, tùy ý để bà ta bị người đời bàn tán.
Lúc này bà ta lại trông thấy một đám mỹ nhân bước vào khiêu vũ.
Lê Tĩnh Xu thấy Hoàng Thượng nhìn chằm chằm đám mỹ nhân kia, nhìn không chớp mắt.
Bà ta không nhịn được siết chặt nắm tay.
Chung quy cũng do bà ta đã già rồi... người già rồi sẽ biến thành mắt có, khó mà được người khác coi trọng.
Bà ta nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng đế cảm giác được, cũng quay đầu nhìn về phía bà ta.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy m.á.u sôi lên cuồn cuộn.
Cho dù đã sớm không thèm để ý nhưng khi một màn này diễn ra trước mắt, bà ta cũng thấy vô cùng chói lóa.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, nhị điện hạ cầu kiến!”
Tiểu thái giám ngoài cửa điện vào trong bẩm báo.
Cung Hi Vương phạm sai lầm, bị huỷ bỏ phong hào, nên bây giờ mọi người đều gọi hắn ta là nhị điện hạ.
Hoàng đế chau mày: “Đã giam nó lại rồi, tại sao nó còn tiến cung?”
Tiểu thái giám đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng, nhị điện hạ một bước đi một cái dập đầu vào cung.”
Đại Tấn có một quy định bất thành văn, nếu dân chúng dân gian có oan ức thì có thể thực hiện một bước đi một cái dập đầu đến trước cửa cung, đánh trống cầu kiến đương kim hoàng thượng.
Nhị hoàng tử chọn dùng phương pháp này, quả thật là không thể bắt lỗi.
Hoàng đế có hơi bị đả động, nói thế nào thì đây cũng là nhi tử thân sinh của ông ta, vì muốn chúc thọ cho ông ta mà còn quỳ vào cung như vậy.
“Tuyên!”
Hoàng đế ra lệnh, Sở Mặc từ ngoài cửa đi vào.
Đồng tử Hoàng Hậu co chặt, Sở Mặc phạm sai lầm lớn như vậy, tại sao Hoàng Thượng còn nguyện ý cho hắn ta cơ hội thứ hai.
Còn bà ta, bà ta chẳng làm gì sai cả, cả đời cẩn trọng, vì Hoàng Thượng chưởng quản hậu cung to lớn như vậy, nhưng Hoàng Thượng lại muốn cho một người khác tới thay thế bà ta.
Bà ta cảm thấy bản thân thật đáng buồn.
“Nhi thần tới chúc thọ phụ hoàng!” Sở Mặc quỳ dưới đất: “Nhi thần bị giam cầm trong vương phủ, không thể mua được tranh chữ quý trọng nên đã cùng tú nương trong phủ học thêu thùa may vá, đích thân thêu cho phụ hoàng một bộ áo trong, hy vọng chiếc áo này có thể chống đỡ phong hàn, để phụ hoàng không bị ốm đau quấy nhiễu.”
Cao công công nhận lấy bộ xiêm y kia rồi đưa tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cẩn thận vuốt ve chiếc áo trong không tính là tinh xảo kia, ngây người một lúc lâu.
Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều thọ lễ tinh xảo, trân bảo quý giá nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhận được một món lễ vật giản dị như vậy ở tiệc mừng thọ, đây cũng là lần đầu tiên có nhi tử đích thân làm xiêm y cho ông ta.
Bàn tay của nam nhi vốn dùng để viết chữ đọc sách, thế mà nhi tử của ông ta lại dùng nó để thêu thùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/chuong-397.html.]
Hoàng đế tràn đầy cảm khái: “Mặc nhi có lòng, nếu đã tới thì ngồi lại dùng bữa đi.”
Cao công công vội vàng sai người dọn một chiếc bàn ở vị trí nằm trước Sở Dực một chút.
Sở Mặc ngồi vào vị trí, thành thật cúi đầu dùng bữa.
Hắn ta khẽ quay đầu quan sát xung quanh, lập tức nhìn thấy Sở Dực đang nói chuyện với Vân Sơ, phu thê vô cùng hòa thuận.
Hắn ta không nhịn được cúi đầu cười lạnh, chờ hắn ta quay về Hộ bộ, chuyện đầu tiên hắn ta làm chính là đến Đại Lý Tự vạch trần phủ Bình Tây Vương cất trữ búp bê nguyền rủa.
Chờ hắn ta dìm c.h.ế.t Sở Dực thì sẽ đến phiên Thái Tử.
Từ năm hắn ta tám tuổi, hắn ta đã luôn muốn ngồi lên vị trí kia, cũng vì vậy mà vô cùng nỗ lực.
Hắn ta vẫn luôn được lão sư ở Quốc Tử Giám khen ngợi, càng ngày càng ưu tú hơn Thái Tử.
Chỉ vì Thái Tử lớn hơn hắn ta vài tuổi, chỉ vì Thái Tử là Hoàng Hậu sinh ra nên Thái Tử chắc chắn sẽ thành Thái Tử sao?
Dựa vào cái gì mà phải lập trưởng chứ không lập hiền?
Thể chế của Đại Tấn nên thay đổi rồi.
Trong lúc đầu óc hắn ta đang hiện ra vô số ý niệm thì Quốc sư ngồi bên dưới đột nhiên đứng dậy: “Hoàng Thượng, vi thần vừa mới tiện tay bấm độn một chút, thế mà lại tính ra có người dùng vu cổ nguyền rủa Hoàng Thượng!”
“Cái gì?”
Hoàng đế lập tức thoát khỏi cảm giác tình phụ tử lâng lâng do Sở Mặc tạo ra, ông ta đứng phắt dậy: “Quốc sư, ngươi nói tỉ mỉ xem nào!”
Cánh môi Sở Mặc gợi lên một độ cung.
Hắn ta vốn định chờ sau khi bản thân ổn định lại thì mới cho lão tam một đòn chí mạng nhưng không ngờ Quốc sư lại tính ra trước, xem ra Quốc sư cũng không phải người của lão tam.
Có Quốc sư ra mặt, độ tin cậy của chuyện này càng cao hơn, đốm lửa này có thế nào cũng không lan tới chỗ hắn ta.
Sở Mặc uống một ngụm rượu, ngồi ngay ngắn xem diễn.
Đinh Nhất Nguyên lấy ba đồng tiền từ trong tay áo ra, tính toán hồi lâu rồi nói: “Phương đông, hắc khí tận trời, vu cổ xuất phát từ nơi đó, xin Hoàng Thượng mau chóng sắp xếp người đi tra xét! Nếu chậm trễ thì e là long thể của Hoàng Thượng sẽ bị quấy nhiễu!”
Hoàng đế nào dám lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, lập tức sai Quốc sư mang theo Ngự Lâm Quân tức tốc điều tra.
Hôm nay là thọ yến của ông ta, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, người ngồi bên dưới không ngừng lo lắng đề phòng, không biết là nhà nào gặp tai ương.
Sở Mặc quay đầu nhìn về phía Sở Dực, mở miệng nói: “Tam đệ thấy thế nào?”
Sở Dực trầm mặc nói: “Cũng không biết là ai dám can đảm nguyền rủa phụ hoàng, tuyệt đối không thể xử nhẹ!”
Sở Mặc hứng thú nói: “Vậy tam đệ cảm thấy nên xử lý thế nào?”
“Đương nhiên là đầu rơi xuống đất, toàn tộc lưu đày!” Thái Tử ngồi bên cạnh lạnh lùng nói: “Phụ hoàng vẫn còn đang tráng niên mà đã có người dám sử dụng vu cổ, có khác gì là mưu phản đâu?”
Trên mặt Hoàng Hậu cũng lộ ra vẻ khẩn trương.
Bà ta cũng không biết vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Cũng tốt thôi, cứ xem tình huống thế nào đã.
Bà ta yên lặng liếc mắt ra hiệu cho Doãn ma ma đang đứng đằng sau.
Mọi người bất an chờ đợi, không một ai có tâm tình nhấm nháp những món ăn trân bảo mỹ vị hôm nay.
Hơn nửa canh giờ qua đi, cuối cùng Đinh Nhất Nguyên cũng đưa người trở lại.
Mọi người nhìn thấy trên tay hắn là một miếng vải màu vàng vẽ đầy phù chú, trên mảnh vải là một con búp bê màu đen bị ghim đầy kim châm.
Sau lưng búp bê kia là một tờ giấy, trên giấy chính là sinh thần bát tự của người nào đó.
“Hoàng Thượng, nội dung trong tờ giấy này chính là sinh thần của Hoàng Thượng!” Đinh Nhất Nguyên lạnh lùng nói: “Đây là một vu thuật cổ xưa của các xóm làng trong dân gian, viết sinh thần bát tự vào giấy, sau đó lại dùng kim châm ngâm thủy ngân ghim vào búp bê, một ngày hai ngày sẽ không phát sinh vấn đề gì, nhưng thời gian càng dài, thân thể Hoàng Thượng sẽ chậm rãi héo mòn như bị tằm ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng...”
Hai mắt hoàng đế như tóe ra lửa: “Thứ này, tìm thấy thứ này ở đâu!”
Sở Mặc cười.
Thứ này không phải là thứ mà khi trước Tạ Thế An đã tìm người làm ra sao...
Hắn ta lẳng lặng liếc nhìn Sở Dực.
Ngày c.h.ế.t của lão tam tới rồi, nguyền rủa phụ hoàng còn nghiêm trọng hơn cả gian lận khoa cử, cho dù không bị xử c.h.ế.t thì cũng sẽ bị biếm thành thứ dân.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, vật này được tìm thấy trong hồ nước của phủ Cung Hi Vương!” Đinh Nhất Nguyên lớn tiếng nói.
Sở Mặc ngây ngẩn cả người.