Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - 237
Cập nhật lúc: 2024-06-18 06:50:03
Lượt xem: 2,408
Tạ Thế An nhìn Thính Vũ nói: “Vũ di nương, ngươi vội vàng muốn mẫu thân ra mặt giúp Tạ gia đơn giản là vì Doãn ca nhi đang gánh món nợ của triều đình đúng không, chi bằng thế này đi, nợ của Doãn ca nhi cứ để ta gánh.”
Thính Vũ lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Thật vậy sao?”
Trên người Doãn ca nhi đang gánh một khoản nợ to tướng hơn tám mươi ngàn lượng bạc, số nợ này thật sự đã ép nàng ta tới mức suy sụp.
Nàng ta thật không đoán được Tạ Thế An lại chủ động gánh lấy món nợ này.
Nàng ta không dám lộ ra vẻ sung sướng, cảnh giác nói: “Có phải có điều kiện gì hay không?”
“Vũ di nương quả nhiên thông minh.” Tạ Thế An không nhanh không chậm nói: “Ta tính toán làm buôn bán, cần một số vốn, cứ một trăm lượng bạc Vũ di nương cho ta vay, ta sẽ tính là ta thiếu ngươi một ngàn lượng, nói cách khác, Vũ di nương chỉ cần gom đủ cho ta hơn tám ngàn lượng thì Doãn ca nhi từ đây về sau xem như nhẹ gánh.”
“Tám, tám ngàn lượng...” Thính Vũ cười khổ: “Đại thiếu gia quá xem trọng ta rồi.”
Nàng ta làm nha hoàn ở Vân gia từ nhỏ, số tiêu vặt hằng tháng cùng với số bạc được thưởng hằng ngày tích góp được trong suốt những năm đó còn chưa tới một ngàn lượng.
Sau khi trở thành di nương của Tạ phủ, tuy đã trở thành nửa chủ tử nhưng vì không có của hồi môn, ngoài số bạc được phát hằng tháng theo phân lệ thì nàng ta không có nguồn thu nào khác...
Nàng ta nào có bản lĩnh lấy ra hơn tám ngàn lượng bạc.
“Vũ di nương không có thì ta chỉ đành nghĩ cách tự gom vốn.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta đã cho Vũ di nương cơ hội, Vũ di nương sau này cũng đừng trách ta không gánh vác trách nhiệm của một huynh trưởng.”
Hắn ta nói xong thì muốn rời đi.
Thính Vũ lại kéo hắn ta: “Ta có thể đưa ngươi trước một ít, số còn lại ta từ từ đưa có được không?”
Tạ Thế An vô cùng khoan dung gật đầu: “Được, vậy Vũ di nương đưa giấy nợ của triều đình cho ta, khi nào ngươi gom đủ tám ngàn lượng thì ta sẽ ấn dấu tay vào đó.”
Màn đêm buông xuống, Vân Sơ về đến nhà.
Thính Phong tỉ mỉ thuật lại chuyện đã xảy ra ở Tạ gia hôm nay cho nàng nghe.
Nàng lại cảm thán, Tạ Thế An thật là một nhân tài, rơi vào tuyệt cảnh như vậy mà vẫn còn mở ra được một đường máu.
Tuy Thính Vũ chỉ là một di nương nhưng nàng ta cũng là một người mẫu thân, vì Doãn ca nhi, nàng ta chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để gom đủ tám ngàn lượng bạc.
“Thính Vũ thật không phải người mà, rốt cuộc phu nhân đối xử tệ bạc với nàng ta chỗ nào mà nàng ta một hai phải xúi giục thái thái tính kế phu nhân!” Thính Phong tức giận bất bình nói: “Nàng ta cũng không tự ngẫm lại xem, Tạ gia đã thành ra như vậy, không phải nàng ta nên tới tìm phu nhân sám hối, cầu xin một con đường sống sao?”
“Bởi vì nàng ta biết phu nhân sẽ không để ý tới nàng ta.” Thính Tuyết chuyển đề tài, trình mấy trang bản vẽ lên: “Đây là bản vẽ Trần bá cho người đưa tới, mời phu nhân xem qua một chút.”
Đây là bản vẽ mấy khu đất được tuyển chọn để xây dựng cô nhi viện, Vân Sơ nghiêm túc xem qua.
Trước khi bắt tay làm chuyện này, nàng đã xem qua không ít sách cổ, từ thời Nam Triều tới nay, những người cầm quyền đa số đều xây dựng cô nhi viện, nhưng ngân sách được phát từ trên xuống dưới, vấn đề tham ô luôn tồn tại, số bạc cuối cùng đến được tay những quả phụ góa bụa hay cô nhi mồ côi đều rất ít, hơn nữa triều đình chỉ phát ngân sách cho cô nhi viện một lần, sau đó nếu muốn triều đình bỏ thêm bạc là chuyện không thể...
Đánh giặc cần bạc, thỉnh thoảng lại xảy ra thiên tai lũ lụt hạn hán, cũng cần bạc để an trí lưu dân, quan đạo tường thành lâu lâu cũng cần sửa chữa, chỗ nào cũng cần bạc... Nguồn chi cho cô nhi viện lúc nào cũng bị đưa ra sau cùng, không được chú ý tới...
Đây là nguyên nhân tại sao triều đình có xây dựng cô nhi viện nhưng trên đường vẫn xuất hiện ăn xin.
Nàng không có năng lực để giúp đỡ toàn bộ những người không có nhà để về.
Giữa những con người cô đơn không nhà, nàng chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ cô nhi yếu đuối nhất, cũng chính là những hài tử mất đi cha nương, hoặc là những hài tử bị vứt bỏ.
Vân Sơ nhìn kỹ bản vẽ của mấy mảnh đất mà Trần bá tuyển chọn, nhưng chỉ là bản vẽ nên không nhìn ra có gì khác nhau.
Sáng hôm sau, nàng ngồi xe ngựa ra khỏi thành, lần lượt đi xem từng mảnh đất, những mảnh đất này đều là loại cằn cỗi hạ đẳng, giá cả rất rẻ, một mảnh đất to như vậy mà giá cả còn chưa tới một ngàn lượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/237.html.]
Nàng chọn một mảnh đất ruộng dốc, chỗ đó to lớn, có núi có sông, phong cảnh rất tốt, trong đầu nàng đã phác họa hình dáng sơ bộ của cô nhi viện rồi.
“Trần bá, ngươi mau chóng làm khế đất đi.” Vân Sơ vô cùng hài lòng nói: “Nhiều nhất mười ngày, ta sẽ cho người mang bản vẽ tới.”
Trần Đức Phúc gật đầu: “Vâng, phu nhân.”
“Đa Hỉ.” Vân Sơ hô một tiếng.
Đa Hỉ khom lưng chạy lên: “Phu nhân, có tiểu nhân.”
“Trần bá, Đa Hỉ là một hài tử nhanh nhẹn, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, ông có thể phái nó đi làm.” Vân Sơ cười nói: “Ta liên tục bày ra nhiều chuyện như vậy, vất vả Trần bá, ta sẽ tranh thủ thời gian tìm thêm nhiều phụ tá đắc lực cho Trần bá.”
Đầu tiên là tiệm băng, sau đó lại tới chuyện khai trương thôn trang suối nước nóng, rồi nàng lại sai Trần bá khơi thông quan hệ đi đặt đóng thuyền, bây giờ lại muốn xây cô nhi viện, Trần bá thật sự quá bận rộn.
“Phu nhân nói vậy là khiến lão nô tổn thọ rồi.” Trần Đức Phúc cúi đầu nói: “Chuyện của thôn trang suối nước nóng đã có Thính Sương cùng Cửu Nhi, lão nô cũng không giúp được gì, việc đóng thuyền cũng đã vào khuôn khổ, chỉ cần chờ thuyền đóng xong là được, hiện giờ lão nô cũng chỉ bận rộn chuyện cô nhi viện này, bây giờ lại có Đa Hỉ giúp đỡ, lão nô có vất vả gì đâu chứ.”
Vân Sơ ghi tạc những chuyện Trần Đức Phúc đã làm ở trong lòng.
Mặc kệ nàng cho ông ấy cái gì, Trần Đức Phúc đều sẽ không nhận, nếu đã vậy thì nàng sẽ báo đáp đời con đời cháu của Trần Đức Phúc.
Trên đường về, Vân Sơ cố ý nhấc mành xe quan sát tình huống trên phố, cho dù là ở những con phố náo nhiệt những ở kinh thành thì cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hài tử ăn xin.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu không có nơi trú ẩn thì những hài tử đó e là sẽ khó vượt qua mùa đông này.
Nàng phải mau chóng thiết kế xong bản vẽ, bỏ thật nhiều bạc thuê người gấp rút xây dựng phòng ở trong cô nhi viện, nhưng chi tiết nhỏ hơn có thể chậm rãi tu sửa sau...
“Đến nha phòng.”
Thuộc hạ của Vân Sơ thật sự rất ít.
Hiện tại người có thể dùng đều là hạ nhân hồi môn nàng mang từ Vân gia tới, nàng cũng muốn bồi dưỡng mấy trung phó cho bản thân.
Xe ngựa đến cửa nha phòng, nàng bước xuống xe, vừa thấy tư thái của nàng, người nha phòng đã nhìn ra là quý nhân hạ cố, vội vàng đưa một đám người mới nhất ra.
Mười mấy hài tử đứng trước mặt Vân Sơ, đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi, nhỏ nhất chỉ mới ba bốn tuổi.
Hạ nhân bên cạnh Vân Sơ đa số là nha hoàn, thích hợp làm việc tron nội viện, gia đinh có thể chạy vặt ở ngoại viện chỉ có một mình Đa Hỉ, vì thế nàng đã quyết định mua tám nam hài, tốn tổng cộng ba mươi lượng bạc, trong tay lại nhiều hơn tám tờ khế ước bán mình.
“Thu Đồng, ngươi mang bảy hài tử này sang viện tử bên kia đi, cứ sắp xếp như vậy trước đã.” Nàng nhìn về phía hài tử khá lớn còn lại: “Ngươi đi cùng ta.”
Nàng sẽ mời người dạy dỗ bảy hài tử kia, sau đó để bọn nó làm trợ thủ của Trần bá.
Còn đứa nhỏ này...
Lúc nãy ở nha phòng, nàng đã nhìn ra đứa nhỏ thông minh lanh lợi hơn những đứa khác một chút, biết cách thể hiện bản thân.
Nàng chính là đang cần một người nhanh nhẹn để chạy việc.
Xe ngựa di chuyển tới ngõ nhỏ thành tây, Vân Sơ dắt theo đứa bé kia đến gõ cửa viện tử của Tạ Thế Duy.
Thấy Vân Sơ tới, Tạ Thế Duy vô cùng vui vẻ, lập tức la lớn: “Mẫu thân.”
“Duy ca nhi, đây là gia đinh ta mua cho con, sau này hắn sẽ hầu hạ con.” Vân Sơ bảo người ở phía sau bước tới: “Con đặt cho hắn một cái tên đi.”
Hài tử kia lập tức bước lên: “Tiểu nhân thỉnh an thiếu gia, mời thiếu gia ban tên!”