Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ - 226
Cập nhật lúc: 2024-06-17 20:18:30
Lượt xem: 2,875
Sở Dực thấy sự mong đợi trong mắt của Vân Sơ.
Hắn không biết tại sao nàng lại có biểu cảm như vậy.
Hắn mở miệng trả lời: “Hai mươi bốn tháng chạp năm nay là sinh thần năm tuổi của bọn nhỏ.”
Vân Sơ khẽ giật mình.
Hai mươi bốn tháng chạp...
Nàng sinh hài tử vào ngày hai mươi ba tháng chạp, tuyết bay tán loạn, hài tử ra đời vào cuối giờ Hợi ngày hai mươi ba.
Nếu Tạ Cảnh Ngọc vứt hài tử ở cửa phủ Tuyên Võ hầu, Tần Minh Hằng lại đưa hài tử tới phủ Bình Tây Vương, có thể là ngày hai mươi bốn tháng chạp...
“Vân tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Sở Dực cảm giác thân hình nàng đang lảo đảo, hắn bất chấp nam nữ cách biệt, đỡ lấy bả vai nàng.
Làn da nóng rực áp vào khiến Vân Sơ nháy mắt hoàn hồn, nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước: “Vương gia, ta cáo từ trước.”
Nàng chưa từng vội vàng như vậy bao giờ.
Nàng ngồi lên xe ngựa, dặn dò xa phu: “Đi Lạc phủ.”
Xe ngựa chạy nhanh trên đường lớn, rất nhanh đã đến phủ đệ của Tam phẩm Lạc gia.
Vân Sơ không có bái thiếp, tự báo gia môn, gia đinh vào trong thông báo rồi vội vã đưa Vân Sơ vào Lạc gia, tới thẳng viện của Lạc thị.
“Lạc nương tử.”
Vân Sơ chào hỏi nàng ấy.
Nàng phát hiện Lạc thị gầy, tiều tụy đi rất nhiều nhiều, hốc mắt cũng thâm quầng.
“Tạ phu nhân.” Lạc nương tử cười: “Biết Tạ phu nhân đến, ta đã cho người pha trà ngon, sắp xong rồi.”
Vân Sơ nhìn lên bàn, trà thường ngày Lạc nương tử dùng chính là loại trà tầm thường nhất.
Nàng đoán sau khi hòa ly với Tuyên Võ hầu, Lạc gia cũng không hoàn toàn mở lòng tiếp nhận nữ nhi đã gả đi này.
Làm nữ tử đã khó, nữ tử đã hòa ly lại càng khó hơn.
Vân Sơ bị một đống chuyện quấn thân, tạm thời không có tâm tư đồng tình với Lạc nương tử.
Nàng đè nén cảm xúc, mở miệng nói: “Tuyên Võ hầu đào tẩu trên đường lưu đày rồi bị bắt lại, Lạc nương tử hẳn có nghe qua đúng không?”
Lạc nương tử khựng lại, không nói gì.
“Người thẩm vấn Tuyên Võ hầu có chút giao tình với cha ta, hắn nói với ta ít ngày nữa Tuyên Võ hầu sẽ bị xử trảm.” Vân Sơ rũ mắt: “Tuyên Võ hầu mong trước khi c.h.ế.t có thể gặp mặt cốt nhục duy nhất của hắn ta lần cuối.”
Lạc nương tử cười: “Triển ca nhi gần đây luôn gặp ác mộng vì trong ấn tượng của nó, nó đã bị phụ thân thân sinh bóp cổ gần chết, nó sẽ không đi gặp Tần Minh Hằng lần cuối, không có khả năng.”
Vân Sơ gật đầu: “... Hắn ta c.h.ế.t chưa hết tội, để hắn ta ôm hận mà c.h.ế.t cũng được.”
Nàng vừa nói vậy thì Lạc thị lại trầm mặc.
Tình cảm phu thê nhiều năm với Tần Minh Hằng không phải giả, không phải ngày một ngày hai là có thể xóa bỏ hoàn toàn.
Mà tình cảm phụ tử cũng không giả, mấy năm nay Tần Minh Hằng luôn bảo vệ hài tử, nàng ấy cũng nhìn thấy.
Hài tử kiêu căng, vô pháp vô thiên cũng là do Tần Minh Hằng quá cưng chiều...
Hiện giờ hài tử còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu.
Sau này trưởng thành, có thể khi nào sẽ trách nàng ấy không cho nó nhìn mặt phụ thân lần cuối?
Lạc nương tử uống cạn chung trà, quay đầu nói với nha hoàn: “Mang ca nhi lại đây.”
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn đã đưa Lạc Triển tới.
Vân Sơ từng gặp hài tử này vài lần, đứa nhỏ trước đây tràn ngập hơi thở ăn chơi trác táng, lúc này lại an tĩnh đứng đó, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
Nàng thở dài, không có phụ thân che chở, hài tử tự nhiên phải thu liễm tính xấu của mình.
Lạc nương tử hỏi nó: “Triển ca nhi, cha con muốn gặp con, con có đồng ý không?”
Lạc Triển mím môi, cúi đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
Lạc nương tử sờ đầu nhi tử: “Vậy đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/226.html.]
Xe của Vân Sơ đi đằng trước.
Mẫu tử Lạc gia ngồi xe ngựa theo sau.
Rất nhanh đã trở lại cửa Đại Lý Tự.
Vân Sơ đưa lệnh bài, thị vệ canh cửa cho nàng qua.
Nàng đưa Lạc nương tử cùng vào, chờ đến cửa địa lao, nàng mở miệng nói: “Ta đưa Triển ca nhi vào là được, Lạc nương tử cứ chờ ở đây đi.”
Lạc nương tử biết địa lao Đại Lý Tự là trọng địa của triều đình, không phải người nào cũng có thể ra vào.
Nàng ấy đứng ngay cửa hông chờ đợi.
Vân Sơ đưa hài tử vào địa lao, bầu không khí âm u ẩm ướt khiến hài tử có chút run sợ,
Nơi này toàn nhốt tử tù, trọng phạm của triều đình, kết cục của bọn họ chỉ có một, đó là bị c.h.é.m đầu.
Nàng xuyên qua hành lang chật hẹp, tới cửa buồng giam của Tần Minh Hằng, người đứng gác bên ngoài chính là người của phủ Bình Tây Vương, hắn lập tức hành lễ với Vân Sơ.
Vân Sơ bình thản nói: “Mở cửa.”
Thị vệ lấy chìa khóa mở cửa buồng giam.
“Triển ca nhi, cứ bình tĩnh.” Nàng ôn nhu nói: “Người bên trong là phụ thân ngươi, ngươi đừng sợ.”
Lạc Triển theo Vân Sơ bước qua ngạch cửa, đi vào buồng giam.
Tần Minh Hằng thương tích đầy mình, nửa tỉnh nửa mê, nghe tiếng động thì lập tức mở mắt.
Hắn ta vốn nghĩ là người đến thẩm vấn như thường lệ, không ngờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Vân Sơ.
Hắn ta biết Vân Sơ sẽ lại tới tìm hắn ta... Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một âm thanh non nớt.
“Cha... ngài làm sao vậy, ai đánh ngài...”
Lạc Triển trừng to mắt, không thể tin tất cả mọi thứ đang hiện ra ngay trước mắt mình.
Tần Minh Hằng cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hài tử: “Con, sao con lại đến đây?”
“Là Lạc nương tử đích thân giao Triển ca nhi cho ta.” Vân Sơ cười cười: “Triển ca nhi, cha ngươi phạm lỗi nên mới bị trừng phạt, giống như... nếu ngươi không chăm chỉ đọc sách thì sẽ bị tiên sinh khẽ tay, đã hiểu chưa nào?”
Lạc Triển cái hiểu cái không.
Vân Sơ tùy tay cầm lấy một chiếc dùi sắt nung nóng đặt vào tay nó: “Thứ này rất thú vị, ngươi xem chơi có vui không?”
Hài tử sáu bảy tuổi rất dễ bị những đồ vật hiếm lạ hấp dẫn, nó lập tức cầm lấy dùi sắt, tò mò đùa nghịch.
Tia lửa b.ắ.n ra khắp nơi khiến hai mắt Tần Minh Hằng như muốn nổ lửa.
“Vân Sơ!!” Hắn ta hận không thể cướp lại dùi sắt kia: “Ta biết ngươi là độc phụ nhưng lại không nghĩ ngươi đã ác độc tới mức này!”
Hắn ta chưa bao giờ xem Vân Sơ là nỗi uy h.i.ế.p là vì Vân Sơ trong lòng hắn ta thiện lương như vậy, thuần khiến như vậy, căn bản không thể xuống tay với một hài tử...
Lạc thị ngớ ngẩn rồi sao, sao lại giao hài tử cho Vân Sơ!
Lạc thị xem Triển ca nhi như mạng sống, sao lại dễ dàng giao một hài tử cho độc phụ!
Vân Sơ căn bản không thèm để ý Tần Minh Hằng, cười nói với Lạc Triển: “Cầm lấy, ấn vào vách tường xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lạc Triển nghe lời ấn dùi sắt lên tường, vách tường ẩm ướt tiếp xúc với dùi sắt nóng bỏng phát ra âm thanh xẹt xẹt, không ngừng tỏa ra khói trắng.
“Nếu ấn thứ này lên người, ngươi biết sẽ như thế nào không?”
Vân Sơ biết lúc này bản thân chính là một độc phụ không thèm nói lý, lợi dụng lòng hiếu kỳ của hài tử để ép phụ thân của nó thỏa hiệp.
Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Nàng phải dùng cách nhanh nhất để biết được tất cả chân tướng.
Vân Sơ cầm lấy dùi sắt trong tay Lạc Triển, đặt lên chậu lửa đỏ bừng nung nóng một hồi, sau đó lại đưa tới trước mặt Lạc Triển.
Hài tử non nớt tò mò nhìn dùi sắt, khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa hung thành màu đỏ, chỉ cần Vân Sơ hơi nhích lên một chút, chỉ cần hài tử bất cẩn một chút thì dùi sắt kia sẽ chạm vào da hài tử.
Tần Minh Hằng gần như phát điên.
Hắn ta bị bắt giam lâu như vậy, khổ hình nào cũng đã chịu qua, tư vị bị dùi sắt kia ấn vào n.g.ự.c thật khiến hắn ta sống không bằng chết.
Triển ca nhi còn nhỏ như vậy, căn bản là không chịu nổi.
Cho dù chịu được thì sau này trên mặt sẽ để lại sẹo, làm sao có thể sống nổi.