Trung tâm thành phố của tỉnh.
“Sau này chúng ta sẽ sống ở đây!” Sau khi về đến nhà, Cố Nghiên cười hì hì tuyên bố với mọi người.
Đây là căn biệt thự nhỏ một toà hai tầng, có sân vườn và hồ bơi bên ngoài.
Căn nhà này do ba Tần và mẹ Tần chuẩn bị.
Ban đầu Cố Nghiên không cần nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được sự cố chấp của hai ông bà.
Không những thế, hai ông bà còn để Cố Nghiên đứng tên một toà nhà khác.
Họ biết bây giờ Cố Nghiên không thiếu những thứ này nhưng họ vẫn muốn cho.
Tần Chi Văn cũng không thua kém, để Cố Nghiên đứng tên chiếc xe bản thân vừa mưa cứ xem như tặng món quà mừng cô về nhà.
Ông bà nội nhà họ Tần, còn ông bà ngoại họ cũng tặng quà cho Cố Nghiên, mỗi món không có giá trị cao thì cũng làm người ta hài lòng.
Không thể không nói, mỗi người trong nhà họ Tần đều rất vui khi Cố Nghiên trở về.
“Woa, ở đây đẹp quá đi!” Âm thanh phấn khích của hai đứa trẻ kéo ký ức Cố Nghiên quay về.
Chỉ thấy Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn kéo nhau ra ngoài xem, tò mò không chịu được.
“Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.” Cố Nghiên dặn dò “Yên tâm đi chị dâu!"
Bên này, bà nội Cố kéo tay Cố Nguyên, ánh mắt chứa đầy nước mắt cảm động: “Bà nội đúng thật sự phải nhờ vào phúc của A Nghiên, nếu không bà làm gì sống trong căn nhà tốt như vậy!"
Ban đầu, sau khi xuất thân của cháu gái bị phát hiện những người xung quanh lời ra tiếng vào.
Nói gì mà A Nghiên vào tỉnh nhận người thân sẽ không thèm quan tâm bà lão này.
Rồi nói gì mà, A Nghiên cũng muốn vứt người chồng hiện giờ muốn kết hôn với vị hôn phu ban đầu.
Nói chung kiểu gì cũng nói được.
Mấy ngày đó bà cụ thiếu điều mắng ba con đường, dạy dỗ đám người miệng dài đó một lần.
Đương nhiên, không cần biết người ngoài nói như thế nào, bà cụ cũng không d.a.o động, bởi vì bà cụ biết cháu gái bà cụ chắc chắn không phải loại người này.
Trên thực tế đúng như dự liệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-201.html.]
“Tất cả mọi người cháu sẽ không từ bỏ bất cứ ai đâu” Cố Nghiên dường như nhìn thấy điều bà cụ đang nghĩ trong lòng, cúi người ôm bà cụ nhẹ nhàng vỗ vai bà cụ.
Bất kể chuyện gì đi chăng nữa đều không.
Trình Kính Tùng bên cạnh thấy vậy cũng bước đến ôm họ.
Hai đứa nhóc nghịch ngợm không biết từ lúc nào cũng chạy sang, ngoan ngoãn đứng cạnh mấy người lớn.
Đầu hè gió nhẹ hơi thổi qua ô cửa sổ dưới đất, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lêи đỉиɦ đầu mọi người.
Năm tháng hết sức ấm áp và tốt đẹp.
Ban đêm.
Cố Nghiên và Trình Kính Tùng sóng vai nằm ngủ trên giường.
Cố Nghiên nắm trong tay tài liệu ôn thi đại học chăm chú xem.
Năm nay cô định thi đại học, bù đắp cảm giác tiếc nuối không thể lên đại học.
“Nghiên Nghiên, trên giường đừng xem sách nữa, hư mắt” Trình Kính Tùng quan tâm dặn dò.
“Ây, chờ em một chút, xem xong tấm này, chỉ tấm này thôi!” Cô Nghiên ngẩng đầu cười ấm áp với anh sau đó mang theo giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ nhỏ.
DTV
“Vậy được thôi." Trình Kính Tùng làm sao chịu được nhanh chóng đồng ý.
Sau đó vẫn luôn nhìn cô chăm chú, hết như việc sợ cô xem lố vậy.
“Nói 1 tờ là một tờ, ngớ ngẩn!” Cố Nghiên xem xong, không thể không cuộn tài liệu trong tay lại, vỗ nhè nhẹ lên vai anh.
"Anh thương em” Trình Kính Tùng muốn ôm cô vào lòng nhưng vì tư thế nằm như thế sẽ làm hai người không thoải mái.
Thế nên, anh nhanh chóng dứt khoát ôm cô ngồi lên đùi mình, để cả người cô nằm trong n.g.ự.c mình.
Đây là lần đầu tiên Trình Kính Tùng to gan như vậy.
Anh không thể không khống chế được mà nuốt nước bọt, tai cũng ửng đỏ lên.
Điều lấy mạng nhất, mùi hương trên người vợ mình cứ thoang thoảng bay vaog mũi, làm phần dục trên người anh ta ngo ngoe đứng dậy...
“Nghiên Nghiên, em ngửi rất thơm"