Thiên kim giả như cô ấy, sao có thể sánh đôi được với anh ấy chứ?
“Mộc Vân?” Đào Nghị Nhiên nhìn bàn tay mình giữa không trung, có chút sững sờ.
Cô ấy vừa cười vừa khóc: “Anh biết không, em giống như một tên trộm, em trộm mất ba mẹ, anh trai của người khác, trộm mất cuộc sống của người khác suốt hai mươi năm trời!"
“Em là một người có tội, là một tên gϊếŧ người nhưng tay không dính máu” Cô ấy cuồng loạn, đôi mắt cô ấy gần như là đỏ gạch muốn chảy ra m.á.u vậy.
“Mộc Vân, em bình tĩnh lại đi, đó căn bản không phải lỗi của em!” Đào Nghị Nhiên nắm lấy hai vai của cô ấy, chau chặt mày, nghiêm túc nói với cô ấy.
Tuy rằng mấy ngày trước đó anh ấy không ở bên cạnh cô ấy, nhưng cũng nghe ba mẹ nhà họ Tần nói rồi, Cố Nghiên là người bị tổn thương đều bày tỏ rằng không có trách gì cô ấy cả.
“Không ai trách em cả.” Anh ấy lặp lại một lần nữa.
“Nhưng em tự trách bản thân mình...” Tần Mộc Vân nhẹ nhàng nói, nhưng mấy chữ này dừng lại ở trong tai lại dường như nặng cả nghìn cân vậy.
Giờ phút này đây, trong mắt cô ấy toàn là cố chấp và sự tuyệt vọng, làm cho trong lòng của Đào Nghị Nhiên bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
DTV
Anh ấy mơ hồ có thể cảm nhận được có gì đó khác thường ở đây rồi, cô ấy giống như là muốn rời xa anh ấy vậy.
“Mộc Vân, em không nên nghĩ như thế, em sẽ tự đ.â.m đầu vào trong ngõ cụt mất.” Đào Nghị Nhiên cố nén lại cảm giác hoảng loạn kia, cố sức khuyên bản cô ấy.
Tần Mộc Vân rưng rưng nước mắt nở nụ cười.
Ngõ cụt sao?
Cái lúc mà cô ấy biết được chân tướng sự việc thì cô ấy đã sớm đi vào cái ngõ cụt kia rồi.
Cô ấy không ra khỏi được nữa!
Dù có ai khuyên bảo hay an ủi cũng không có tác dụng nữa đâu.
Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn người đàn ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-195.html.]
Thời khắc này, ánh mắt cô ấy cẩn thận tỉ mỉ từng tí một khắc ghi hình dáng khuôn mặt của anh ấy, giống như người yêu thâm tình vậy.
Nhưng lời nói ra miệng thì lại vô cùng tuyệt tình.
“Đào Nghị Nhiên, chúng ta...hủy hôn đi."
“Em nói cái gì?” Đào Nghị Nhiên khó mà tin được nhìn cô ấy.
“Em nói, chúng ta hủy hôn đi!” Tần Mộc Vân lặp lại một lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ nữa.
Cô ấy nhìn như tràn đầy tuyệt tình, nhưng khóa mắt lại chảy xuống những giọt nước mắt nóng hổi.
Khổ sở không?
Làm sao mà có thể không khổ sở được cơ chứ!
Người đàn ông ngay trước mắt là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng với cô ấy, bọn họ từ ngây thơ hồn nhiên, khờ khạo non nớt rồi đến yêu đương, bày tỏ tình cảm với nhau.
Vẻn vẹn suốt hai mươi ba năm, sớm đã là một phần không thể thiếu đi trong sinh mạng của đối phương rôi.
Nhưng là đến hiện tại...
“Vốn dĩ nên là hôn ước của anh với con gái nhà họ Tần định ra mới đúng, mà em chỉ là hàng giả mạo mà thôi, em làm gì còn có tư cách mà ở bên anh chứ!” cổ họng của Tần Mộc Vân đã khàn rồi, cô ấy dùng hết sức lực của toàn thân mới có thể nói ra được những chữ này.
Nếu như nói năm đó chiếm mất đi thân phận của Cố Nghiên, là chuyện bất đắc dĩ, nhưng bây giờ việc hôn ước này thì sao!
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn muốn cưỡng đoạt chiếm lấy hay sao?
Đào Nghị Nhiên nắm chặt lấy tay của cô ấy, ngay lập tức giải thích: “anh căn bản không có để ý em là thiên kim thật hay là thiên kim giả, người anh yêu chính là Tần Mộc Vân em, chứ không phải là thân phận của em."
Coi như Cố Nghiên có là thiên kim thật đi nữa thì thế nào chứ, người anh ấy yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình cô ấy mà thôi.
“Nhưng nếu em không có cái thân phận này, anh làm sao có thể quen biết em được?” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Mộc Vân thét vào mặt anh ấy, trên mặt toàn là nước mắt.