"Chúc mừng nhé, quản lý Ngô." Cố Nghiên cũng không ngoài ý muốn, chân thành chúc mừng niềm vui bên trong dự kiến này.
Quản lý Ngô cười nói: "Cùng vui cùng vui, nghe nói nhà cô sắp chuẩn bị xây nhà mới, còn là nhà lầu nữa, đây chỉ sợ là nhà lầu đầu tiên trong công xã của mọi người đi"
"Không có cách nào, nóc nhà mưa dột không thể ở, lại cảm thấy không cần thiết phải sửa, cho nên liền dứt khoát xây nhà mới một lần nữa" Nói đến cái này, Cố Nghiên có chút bất đắc dĩ, chờ đến khi nghĩ lại chuyện hôm đó, càng dở khóc dở cười.
Ai có thể nghĩ đến, đang ngủ ngon ở trong nhà, kết quả nóc nhà thủng một lỗ to!
Đây là chuyện hai ngày trước.
DTV
Nửa đêm hôm đó, bầu trời đột nhiên thay đổi, đột nhiên sấm sét ầm ầm chiếu sáng bầu trời đêm sáng.
Ngay sau đó chính là một trận mưa to, mưa nặng hạt làm bật tung nóc nhà bên trái. Nước mưa ào ào lập tức thấm qua cỏ tranh trước rồi rớt xuống, đệm chăn trên giường đất đều bị làm ướt.
"Nghiên Nghiên, tỉnh dậy, mưa dột."
Cố Nghiên đang ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, bên tai truyền đến tiếng gọi của Trình Kính Tùng.
Anh nói xong cũng không đợi cô tỉnh hoàn toàn đã nhanh chóng bế ngang cô lên, đi vào giường đất bên trong của Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn. Lúc này cô không dính chút nước mưa nào cả.
"Anh cả... xảy ra chuyện gì?" Làm ra động tĩnh lớn như vậy, hai đứa nhỏ tự nhiên cũng bừng tỉnh, xoa đôi mắt, trong khoảng thời gian ngắn có hơi hoảng hốt nhìn hai người bọn họ.
"Nóc nhà rơi ...
Trong phòng lập tức im lặng.
Chỉ thấy trên mặt hai đứa nhỏ, cũng không có gì bất ngờ, chỉ là chép chép miệng.
Bởi vì trước kia nóc nhà cũng không biết đã rơi bao nhiêu lần rồi. Cứ sửa lại rơi, rơi lại sửa, lặp đi lặp lại, khiêu chiến sự nhẫn nại của người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-143.html.]
Cho nên bọn họ đương nhiên không kinh ngạc!
"Ngày mai anh về sẽ lên trên sửa, yên tâm lần này anh sẽ tìm ít gạo nếp, bảo đảm làm vững chắc, lần sau không rơi nữa" Nhìn gương mặt im lặng của em trai em gái, Trình Kính Tùng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
Trong quá khứ đừng nói là gạo nếp, cho dù là gỗ anh cũng không nỡ đặt nhiều.
Nghe vậy, Cố Nghiên đã tỉnh hoàn toàn, lập tức mở miệng nói: "Còn sửa cái gì mà sửa, bỏ luôn, chúng ta xây lại lần nữa!"
Lời nói của cô kiên định, mạnh mẽ lại chân thật đáng tin.
Vốn dĩ cô đã định xây lại nhà từ lâu rồi, nhưng đơn đặt hàng gia tăng, mỗi ngày cô đều bận bịu việc chuyện lớn chuyện nhỏ ở nhà máy, mà còn không hết việc. Vì vậy chuyện này vẫn luôn trì hoãn.
Nếu bây giờ đã xảy ra chuyện này, vừa hay nhân cơ hội này xây nhà mới luôn, tránh kéo dài thêm.
"Không được!" Ai ngờ, Trình Kính Tùng lại không đồng ý: "Nghiên Nghiên, đó đều là tiền em kiếm được, trong nhà làm sao có thể để em bỏ tiền xây nhà."
"Đây chẳng lẽ không phải nhà của em?" Cố Nghiên tức giận, khoanh tay, yếu ớt trợn mắt nhìn anh: "Hay là nói nhà máy que cay có thể phất lên mà không có công lao của anh. Mỗi ngày anh chạy trước chạy sau vì nhà máy, bao nhiêu lần thậm chí còn ngủ lại ở nhà máy trông coi, ngay cả một phân tiền cũng không nhận.
Anh rốt cuộc có biết cái gì gọi là... tài sản chung của vợ chồng hay không?
"Đây là chuyện người chồng như anh nên làm." Trình Kính Tùng hoàn toàn không cảm thấy cái này có gì đáng để nói.
Cố Nghiên:... Em nói mà, đến cả con trâu con ngựa của đội sản xuất cũng không dám không vụ lợi như vậy.
"Tóm lại, căn nhà này em quyết định xây rồi." Cố Nghiên dứt khoát nói, cố chấp đến cùng với anh.
Anh đã từng vì cô bán nhà máy một tay mình sáng lập, cầm ba mươi vạn đến chuộc cô.
Bây giờ cô chẳng qua là tiêu mấy nghìn đồng xây một ngôi nhà chung của bọn họ thay anh thì có gì mà không thể.