Nghe như thế, những người xã viên đang vây xem cũng lần nữa cười phá lên.
“Bản thân tôi chỉ nghe nói về việc ra lệnh cho chó mèo, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe được một con gà mái cũng có hiểu nghe hiểu được tiếng người nói."
“Không phải sao, Cố Nguyệt à, đây là điều mà cặp vợ chồng các con không để ý đến."
“Tôi khinh!” Mao Mao đuổi theo, chống nạnh, giọng nói trẻ con ngây thơ nói:” Các người thật sự không biết xấu hổ, lúc mà các người đi nhặt trứng gà, chị dâu của tôi đã cố ý nhắc nhở các người, hai con gà mái già đó rất hung dữ."
“Nhưng các người hết lần này đến lần khác không quan tâm mà còn rất khoe khoang, bây giờ bị một con gà bắt nạt, lại còn đi vu oan giá họa cho chị dâu của tôi, thật sự là vô liêm sỉ!"
Cậu bé trực tiếp kể ra đầu đuôi của câu chuyện, giận dữ đến mức hai má cũng phồng lên.
Hiện tại, vốn dĩ Triệu Kiến Minh đã rất thảm hại lại càng thêm xấu hổ.
Hắn không ngờ rằng, cái con gà đó lại hung dữ đến như vậy.
Còn quan trọng hơn nữa, cuối cùng hắn cũng phản ứng được đây là kế sách của Cố Nghiên!
Cô cố ý dùng phép khích tướng, buộc hắn phải đi nhặt trứng gà, mới diễn ra một trận chê cười như bây giờ.
Nhưng hắn cũng không thể đem chuyện này nói ra trước mặt của mọi người.
“Cố Nghiên, cô thật sự tốt lắm!” Cuối cùng Triệu Kiến Minh chỉ có thể uất ức nói ra những lời đó, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Chị dâu của tôi tất nhiên là rất tốt rồi!” Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn nghe không hiểu được lời nói hung dữ của hắn, còn nghĩ rằng tình cảm của hắn vẫn chưa dứt, ngay lập tức thẳng thắn nói thêm.
“Nhưng bây giờ chú là chồng của chị họ chị dâu của tôi, thì đừng đi khen những người phụ nữ khác, đây là hành vi của một người con trai tồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-122.html.]
DTV
“Cái đạo lý này đến cả trẻ con như chúng tôi cũng hiểu được, không lẽ đến một người đàn ông trưởng thành như chú cũng không hiểu sao?"
Lời này khiến Cố Nghiên không khỏi bật cười, nhưng mà nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của vợ chồng Triệu Kiến Minh, thật sự có thể khiến người ta rất dễ chịu.
“Hai người các người, thật là không có lòng tốt, nói là đến tặng đồ cho tôi, nhưng kết quả là sao, suýt nữa đánh c.h.ế.t những con gà yêu dấu của tôi, thật là nghiệp chướng!” Lúc này, cụ bà cũng chạy đến, trong tay còn cầm những đồ vật mà bọn họ mang theo.
“Những đồ này các người mau lấy đi, cụ bà như tôi làm sao có thể ăn được.” Vừa nói bà ấy vừa nhét thẳng vào trong n.g.ự.c của Cố Nguyệt.
Cố Nguyệt sắp tức đến c.h.ế.t vì uất ức rồi: “Chúng con cũng có cố ý đâu."
“Vậy các người cố ý mà, tôi đã nói con gà rất lợi hại rồi, các người không nên khoe khoang, các người có biết hai con gà mái già đó chính là huyết mạnh của cụ bà như tôi không hả!” Bà nội Cố xém chút nữa nhảy dựng lên mắng chửi người.
Các xã viên đều biết cụ bà yêu thương hai con gà mái của mình đến nhường nào, mặc dù bọn họ cảm thấy phản ứng của bà ấy hơi thái quá, nhưng bọn họ lại không cảm thấy bà ấy vô lý.
Từ nhỏ đến bây giờ có bao giờ Triệu Kiến Minh chưa chịu qua nỗi uất ức đến như vậy đâu, lập tức lôi kéo Cố Nguyệt đi ra ngoài.
“Mấy người ở nông thôn như các người là đồ thô bỉ."
Sau khi đi xa, Triệu Kiến Minh rốt cục cũng dám mở miệng, tức giận mắng.
“Em xin lỗi anh Kiến Minh, để anh phải chịu nỗi uất ức này, cái đám nhà quê như bọn họ chính là như vậy.” Cố Nguyệt như một cô vợ nhỏ vội vàng xin lỗi.
Rõ ràng đã quên chính mình cũng ở nông thôn mà lớn lên.
Nhìn thấy bộ dáng cúi người của cô ta, Triệu Kiến Minh mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng đồng thời hắn cảm thấy cô ta không có thú vị, một cô gái có gai như Cố Nghiên, chơi đùa với cô mới thú vi.