Bà ấy đã buồn bã đủ rồi đủ rồi, thậm chí không có ai có thể đau khổ hơn cả bà ấy.
Nhưng bây giờ bà ấy đã lớn tuổi rồi, đã buông bỏ rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là phải sống thật tốt.
Đặc biệt là bây giờ còn có đám người A Nghiên, cuối cùng cuộc sống này cũng có chút nhân từ với bà ấy rồi.
“Đến đến đến, ăn cơm ăn cơm." Cụ bà nói.
DTV
Trên bàn cơm Cố Nghiên cùng bà nội bắt đầu nói chững chuyện đã xảy ra gần đây, chuyện xấu hay tốt cô cũng nói.
Hai đại đội gần nhau như vậy, có rất nhiều chuyện muốn che giấu cũng không thể che giấu được, không bằng để cô chính miệng nói ra, để cụ bà không đi nghe những tin đồn bậy đó.
... Người Triệu Kiến Minh này, nhìn xem bà nội có cơ hội bà sẽ chỉnh đốn hắn. Cụ bà nghe đến chuyện chủ nợ này là do chính hắn an bài, tức đến ngứa ngáy cả người.
Hận không thể cầm cây gậy trực tiếp đánh gãy chân của hắn.
“Bà nội, bà đừng giận bản thân mình nữa, cháu nói những chuyện này không phải để chọc giận bà. Cố Nghiên nhanh chóng vỗ vai bà ấy.
Sau đó còn nói thêm: “Cháu và Trình Kính Tùng sẽ dạy dỗ hắn."
Cụ bà cũng không muốn vì một tên cặn bã mà mà phá hủy đi bữa ăn, cho nên chửi rủa vài câu rồi chuyển sang chủ đề khác.
Một bữa cơm diễn ra vui vẻ hòa thuận, tràn đầy sự ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, bà nội Cố muốn pha một cốc sữa mạnh nha cho bọn họ.
“Bà nội, cái này là chúng cháu đặc biệt muốn mua cho bà, làm sao bà lại pha cho chúng cháu uống được."
Cố Nghiên nhìn ra ý đồ của bà ấy, nhanh chóng tiến lên ngăn cản bà ấy, đôi lông mày thanh mảnh của cô co lại.
Bà nội của cô đã giúp đỡ bọn cô rất nhiều rồi, thứ này là đặc biệt bổ sung dinh dưỡng cho bà ấy, sao lại có thể đi vào trong bụng của bọn cô?
“Tại sao bà không thể pha cho các cháu?” Làm sao bà nội Cố có thể nghe theo được, vẫn nhất quyết đi theo con đường của riêng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-117.html.]
Thấy vậy, Cố Nghiên dứt khoát nói: “Bà nội, nếu bà vẫn muốn làm như vậy, ngay lập tức cháu sẽ đưa Trình Kính Tùng và những người khác đi về."
Nói, ánh mắt cô nhìn về hướng của đám người Trần Kính Tùng: “Chúng ta đi thôi"
“Ôi ôi ôi, tính tình của cô bé nhỏ này sao lại bướng bình đến như thế.” Bà cụ không nỡ để bọn họ về sớm như vậy, bà lập tức giữ chặt người lại.
“Bà không pha là được rồi sao?” Bất đắc dĩ bà cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng thỏa hiệp.
Trình Kính Tùng sợ hai bà cháu tức giận, vội vàng nói thêm: "Bà nội, A Nghiên chỉ muốn để lại những món đồ tốt dành cho bà thôi"
“Nhưng bà cũng muốn như vậy?” Cụ bà hừ một tiếng Nghe vậy, tất cả mọi người không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bọn họ ai cũng muốn dành những điều tốt đẹp cho đối phương.
“Vậy bà đi rót nước nóng cho các cháu uống” Rõ ràng cụ bà không muốn mình nhàn rỗi, lại muốn đi lấy bình nước.
“Để cho cháu làm đi bà nội.” Cố Nghiên định bước tới, nhưng Trình Kính Tùng đã bắt đầu rót nước trước một bước.
“Bà nội, chúng cháu tới thăm bà nè"
Nước vừa rót xong, liền nghe thấy âm thanh của Cố Nguyệt ở bên ngoài.
Nói xong, hai người này cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Đang uống nước sao, cái loại nước sôi để nguội thì có cái gì tốt, thêm chút kẹo sữa thỏ trắng đi. Cô ta nhìn ly nước lọc ở trên bàn, cười tủm tỉm nói.
Người này nhìn như hòa nhã thân thiết, nhưng có ai mà không nhìn ra trên mặt của cô ta thể hiện sự kiêu ngạo cùng khoe mẽ đâu.
“Không cần đâu." Cố Nghiên, bà nội, ba anh em Trần Kính Tùng gần như đồng thanh nói.
Người lớn thì không sao, họ có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Nhưng Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lại không được, trực tiếp hung dữ nhìn hai người kia, như thế bọn họ chính là tội nhân chịu tội ác tày trời.