Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Cơn mưa càng lúc càng hung tàn.

 

Đến gần dốc núi nơi bách tính gặp tai ương trú ngụ, một lượng lớn bùn đất đổ ào xuống. Ba Xương hồ là hồ chứa nước lớn nhất kinh thành, nước tưới tiêu cho bộ ruộng đồng trong kinh đều dẫn từ nơi tới. nước mưa ngày càng hung hãn, nước trong hồ dâng lên, hồ chứa nguy cơ vỡ đê. Tuyên Ly dẫn dắt thủ hạ trị thủy, tạm thời áp chế tình trạng nước dâng cao.

 

Trong phủ Trạng Nguyên, vị quan trạng nguyên trẻ tuổi cửa sổ, chau mày cơn mưa ngớt mà trầm tư suy nghĩ.

 

Liễu phu nhân mang canh gừng đường đỏ tới, đặt chén bàn. Thấy Liễu Mẫn như thế, bà thở dài . “Đây là tạo hóa gì, bỗng nhiên gây hại cho bao nhiêu sinh linh.” Bọn họ vốn xuất là thứ dân, đồng cảm với nỗi khổ dân chúng chịu. Nếu hôm nay Liễu Mẫn triều quan, chỉ sợ họ cũng sẽ như những thường dân mà trôi dạt khắp nơi, chịu đói chịu rét.

Phạm Khắc Hiếu

 

Liễu Mẫn vỗ nhẹ vai Liễu phu nhân trấn an: “Nương cần lo lắng, chuyện sẽ qua thôi.”

 

“Nếu nhờ Triệu tướng quân phân phát lương thực cứu trợ thiên tai, còn bao nhiêu bách tính c.h.ế.t đói.” Liễu phu nhân cảm thán . “Triệu tướng quân là vị quan . Con ở trong triều, nên cận với Triệu tướng quân nhiều hơn.”

 

Liễu Mẫn vuốt cằm. Mưa cứ rơi dứt, tiền tài của Triệu Quang sẽ ngày cạn kiệt. Chuyện chỉ thể giải quyết cái gấp mắt, chứ chẳng là kế sách lâu dài. Hắn nhớ mấy ngày , Bát hoàng tử nhiệt tình hỏi thăm quan điểm của về nạn lụt. Bát hoàng tử thoạt vẻ như dốc sức bình lũ lụt. thật sự đặt thiên hạ lòng, thể hướng đến thứ mà luôn nghĩ tới?

 

Liễu Mẫn thở dài, vũng nước sâu nơi triều đình, chỉ khi dấn mới thấu hiểu, dù chỉ là một tấc vuông cũng đầy rẫy chật vật.

 

Liên tiếp mười mấy ngày phát cháo miễn phí bao giờ đứt đoạn, trong kinh dần dần trở bình thường. Nếu tin tức gì mới lạ, chính là quân thủ thành bắt một đám giả dạng lưu dân ở thôn Sùng Tân. Ngày đó quân thủ thành đủ nhân thủ, vị đại nhân Thủ thành mượn Kinh Triệu Doãn một nhóm , tới thôn Sùng Tân ác chiến một hồi, khó khăn lắm mới chế phục bọn cướp nhốt đại lao. Bọn cướp chỉ trong vòng một đêm, vì sợ tội mà tự sát trong lao.

 

Dân chúng kinh thành vỗ tay tán dương, song trong lòng cũng đầy rẫy lo lắng. Kinh thành yên bình như thế , e rằng cuộc sống ngày càng thêm khó khăn. Quân thủ thành cũng vì chuyện một phen mở mày mở mặt.

 

Bên trong Nguyễn cư, Tưởng Nguyễn đang tựa bên giường thêu thùa. Lúc vì sự bức ép của gia đình Trương Lan, nàng quản ngày đêm mà thêu, khiến cho bàn tay xuất hiện vết chai. Sống một đời, nàng hận cái c.h.ế.t tay chân trọn vẹn cùng với vết thương chồng chất của kiếp , nên kiếp lưu bất cứ dấu vết gì . Vì từ khi Tưởng phủ, công việc thêu thùa nàng gác sang một bên. Những ngày vết chai tay cuối cùng cũng biến mất, bàn tay nàng trở nên trắng nõn, đích thị là đôi tay của tiểu thư đại hộ. Nàng mới dám một nữa cầm những thứ đồ lên.

 

Lộ Châu từ bên ngoài tới, đ.á.n.h giá bốn bề vắng lặng, đến gần Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng . “Tiểu thư, phủ tướng quân đến, diện kiến phát cháo miễn phí.”

 

Tưởng Nguyễn mỉm . “Là của phủ tướng quân đó ư?”

 

“Có ấn tín, giống mạo danh.” Lộ Châu . “Tiểu thư, trả lời bọn họ thế nào?”

 

Tưởng Nguyễn đặt khăn thêu xuống, bưng lên chén bằng sứ xanh, nhẹ nhàng vuốt mép ly, cất lời: “Bảo với họ, sáng sớm ngày mai, sẽ tự tới phủ thăm hỏi.”

 

“Tiểu thư?” Lộ Châu sững sờ.

 

Tưởng Nguyễn khẽ: “Đi .”

 

Triệu gia đưa yêu cầu , tức là họ hạ quyết tâm gặp mặt nàng một . Cũng , thời gian Tưởng Tín Chi trở về càng ngày càng gần, chỉ bằng sức một nàng, nên chuyện quả thật khó khăn. Canh bạc bày , chỉ xem Triệu gia chịu nhận mối nhân tình .

 

Triệu gia đón nhận tin tức, Triệu Quang lộ rõ vẻ mặt trầm ngâm nghiêm nghị. Vài ngày , Triệu Nghị từng tiêu diệt một đám ngụy lưu dân ở thôn Sùng Tân. Theo lời Nghị nhi, những kẻ đó đều là tay chân võ nghệ của thị vệ, tuyệt đối thường dân thất tán. Việc chúng đồng loạt quyên sinh vì sợ tội trong một đêm, nghĩ kỹ cũng hề đơn giản. Rốt cuộc là thủ đoạn của nào, Triệu Quang mường tượng đôi chút. Nghe , cửa phủ Bát hoàng tử mấy ngày nay đóng chặt, còn tin đồn nhiều thị vệ xử tử.

 

Dựa lời của vị tiểu thư nọ mà Triệu Nghị từng chạm mặt, cha con Triệu Quang tin rằng, nàng và thế lực phát cháo miễn phí là cùng một . Cách hành xử cho thấy nọ thể là kẻ đối nghịch với Tuyên Ly, mà đối với Triệu gia thì là một sự giúp đỡ lớn. cho đến nay, chuyện vẫn còn mơ hồ, phận đối phương rõ, nhỡ đây là một quỷ kế của Tuyên Ly thì ? Bọn họ phái đến nơi phát cháo yêu cầu gặp mặt để dò xét, nhưng đối phương chỉ trả lời: ngày mai sẽ tự đến phủ bái phỏng. Cử chỉ , quả thực khiến ngoài khó lòng đoán định.

 

Triệu Nguyên Giáp cất lời: “Phụ , dám đến, chắc chắn sắp đặt chu . Chi bằng chúng cũng nên sự đề phòng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-97.html.]

“Không cần thiết.” Ánh mắt sắc sảo của Triệu Nguyên Bình lướt qua vẻ trầm tư. “Ta cho rằng, đối phương hành động như là để biểu thị thiện ý. Ít nhất, họ sẽ liều lĩnh gây xung đột tại chính phủ tướng quân của chúng .”

 

“Mặc kệ xung đột ,” Triệu Nguyên Phong bĩu môi. “Người trong phủ tướng quân còn sợ cái gì? Là thần là quỷ, cứ chiến một trận, chẳng sẽ rõ thực hư ?”

 

“Nghiệt tử! Câm miệng!” Triệu Quang lời lẽ của Triệu Nguyên Phong chọc giận đến râu rung lên. “Ngươi dùng cái đầu để suy nghĩ ? Lão nhị sai. để đề phòng đó giở trò quỷ, tiên an bài chu đáo cho nương tử của ngươi, cùng với chính thê và Ngọc Long.”

 

“Nhị ca!” Triệu Nguyên Phong huých nhẹ Triệu Nguyên Bình – thông minh nhất nhà. “Huynh đoán xem là ai?”

 

“Không .” Triệu Nguyên Bình lắc đầu. “Đồng liêu của phụ đều dò xét, thể nào là họ. Dù , sáng mai sẽ rõ phận thật của .”

 

Đêm đó, Triệu gia trằn trọc yên. Vừa rạng đông ngày thứ hai, Tưởng Nguyễn xe ngựa rời phủ. Lâm Tự Hương thường xuyên gửi thiệp mời, Hạ Nghiên cần giữ vững vẻ Từ Mẫu hiền lương, nên cũng cớ gì để ngăn cản. Hơn nữa, mấy ngày đang rối bời chuyện của Tưởng Tố Tố. Thái độ của Tưởng Quyền nới lỏng chút ít, lẽ Tưởng Tố Tố sẽ cần đến chùa chiền tịnh tâm nữa. liên tiếp nửa tháng, Tưởng Tố Tố thể nào an giấc, thẳng là giữa đêm ma quỷ gõ cửa. Mời Hứa đại phu cũng chẳng tiến triển, khiến Hạ Nghiên cực kỳ lo lắng.

 

Kể từ khi Hoàng thượng khen ngợi phủ tướng quân vì chuyện phát cháo miễn phí, các đồng liêu quan trường nhanh chóng bám víu theo, trong lúc nhất thời phủ đông như chợ Tết. Hôm nay, Triệu gia cố ý trả hết thảy thiệp mời, chỉ chuyên tâm chờ đợi vị khách .

 

Một chiếc xe ngựa màu khói biếc, lọc cọc tiến đến, dừng cửa phủ tướng quân.

 

Từ bên trong nhảy xuống một nha dáng cao ráo, với thủ vệ canh cửa vài câu. Tiểu tư vội vàng chạy . Triệu Nghị từ trong phủ uy dũng bước , theo là mấy thị vệ vóc cường tráng. Hắn thấy nha thì sững sờ, đó dán mắt chiếc xe ngựa đỗ cửa.

 

Nha bước tới cạnh xe, nhón chân thì thầm vài câu với bên trong. Rèm xe vén lên, từ bên trong bước một ăn vận như nha .

 

Triệu Nghị nhíu mày: Vị khách ngoài mang theo hai nha , chẳng giống hệt các tiểu thư khuê các phố ?

 

Ngay đó, nha cao gầy dìu trong xe ngựa bước xuống. Lại là một lão bà quấn dải lụa đen che mắt. Nhìn bề ngoài chính là một mù, nha cao gầy đỡ sang một bên. Triệu Nghị trợn tròn mắt, trong lòng khó nén sự kinh ngạc tột độ. Chẳng lẽ chuyện lớn là một lão phu nhân mù lòa? Chuyện quả thực quá ngược đời. Hắn cẩn thận quan sát vị lão nhân, nhưng tìm thấy bất cứ điểm gì đặc biệt, càng khiến thêm nghi hoặc.

 

“Triệu công tử?” Giọng êm ái từ phía truyền đến. Lúc Triệu Nghị mới phát hiện, khi chuyên tâm dò xét lão phu nhân, chẳng từ bao giờ xe ngựa bước xuống thêm một . Người đội mũ rộng vành che khuất dung nhan, nhưng giọng thanh thoát rõ ràng là của nữ tử, hơn nữa còn chút quen tai.

 

Không ngờ hẹn gặp phủ tướng quân là nữ nhân, Triệu Nghị ngây một lát, đáp: “Mời cô nương theo .”

 

Bốn theo chân Triệu Nghị tiến phủ. Hắn vô cùng tò mò và nghi hoặc: Nếu là nữ tử, mang theo hai nha đành, nhưng vì cớ gì đem theo một lão bà mù lòa? Rốt cuộc chuyện là thế nào?

 

Đang trầm ngâm, đột nhiên đưa tay cởi bỏ chiếc mũ rộng vành, để lộ một gương mặt quen thuộc.

 

Triệu Nghị thốt lên: “Là ngươi!”

 

.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Triệu công tử, lâu gặp.”

 

Hiếm thấy Triệu Nghị mặt đỏ bừng, gương mặt tú lệ của thiếu nữ đối diện, chút lắp bắp vì hổ thẹn. Nàng chỉ là một thiếu nữ mới mười mấy xuân xanh, còn sắp hai mươi, thể vì một khuê nữ mà đỏ mặt đến ? Hắn chợt nghĩ điều gì đó, kinh hãi hỏi: “Người việc phát cháo miễn phí, chính là nàng?”

 

“Không .” Tưởng Nguyễn đáp, thấy vẻ thở phào nhẹ nhõm của Triệu Nghị, nàng bổ sung: “Là thuê mặt mà thôi.”

 

Triệu Nghị lắp bắp, kinh ngạc hỏi: "Ngươi... rốt cuộc là ai?"

 

"Triệu đại nhân, dù gì cũng cứu ngươi một mạng," Tưởng Nguyễn khẽ. "Sẽ gì bất lợi cho ngươi ."

 

Loading...