Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:12
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lý An bình tĩnh chằm chằm Tưởng Nguyễn. Hắn rõ nếu kéo đến chỗ Kinh Triệu Doãn, bộ kinh thành đều Lý Dương thiến. Hiện tại tin tức đang phong tỏa, nếu thật sự truyền , với tính cách của Lý Dương, e rằng sẽ cá quăng lưới rách. Huống hồ nếu thật sự , Tể tướng phủ ắt trải qua một phen thanh tẩy dữ dội. Không thể báo Kinh Triệu Doãn, càng thể cáo trạng với Hoàng đế. Nhìn Tưởng Nguyễn vẻ như rộng lượng, thật mỗi một nước cờ nàng đều là tử lộ. Hắn bỗng cảm thấy hứng thú, . “Tưởng tiểu thư cho rằng, việc cần giải quyết như thế nào?”

 

“Vậy xem Tể tướng đại nhân nghĩ như thế nào?” Tưởng Nguyễn mỉm . “ mà, việc lộ , tiền đồ tương lai của Tể tướng phủ, e rằng chỉ thể ký thác nhị công tử thôi.” Giọng của nàng bình thản, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa.

 

Lý An lặng trong chốc lát, đột nhiên vỗ tay lớn ha hả. “Thú vị, thực sự quá thú vị! Đại tiểu thư thông tuệ như , thật sự khiến khó lòng động tâm.”

 

Thân thể Tưởng Tố Tố cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ căm phẫn, chỉ Tưởng Nguyễn thản nhiên . “Lý đại công tử cũng động lòng với nhị .”

 

Lý An đổi lời. “Nghe mẫu của đại tiểu thư là tiểu thư Triệu tướng quân phủ, bây giờ còn lui tới?”

 

Tưởng Nguyễn khẽ . “Người mất, hết thảy đều hóa thành cát bụi, bao gồm cả những cố nhân khi xưa.”

 

“Vậy .” Lý An tựa như cố ý trêu đùa nàng. “Mấy ngày nữa theo Bát điện hạ thị sát công tác trị thủy. Bệ hạ vô cùng quan tâm trận lũ lụt năm nay. Nghe biểu ca của đại tiểu thư, đại nhân Triệu Nghị là Thủ thành, nếu nắm bắt cơ hội, e rằng sẽ lập công lớn.”

 

Trong ống tay áo, nắm tay Tưởng Nguyễn siết chặt, nét mặt chẳng chút d.a.o động, . “Vậy cũng liên quan gì với Nguyễn nương cả.”

 

“Triệu tướng quân công lao hiển hách, thiên ân vô . Giờ đây trăm họ kinh thành đang lâm cảnh đói khổ, thật sự khiến lo lắng. Triệu đại nhân lòng mang thiên hạ, nếu thể phân một phần lương thực cho nạn dân, bách tính chắc chắn sẽ khắc ghi ân đức của .”

 

“Công tử, xin công tử cẩn trọng lời .” Tưởng Nguyễn thản nhiên . Nàng Lý An đang cố ý khiêu khích , dẫu cho Triệu tướng quân phủ chất chứa vàng bạc châu báu chất cao như núi, nhưng hiện giờ nạn dân nhiều như , còn lưu dân tứ xứ tràn , đến kinh thành còn đang thiếu lương thực nên giá chắc chắn sẽ nâng cao, cho dù dốc hết vàng bạc châu báu trong phủ cũng chẳng đủ dùng.

 

Lý An lớn ha hả. “Cùng đại tiểu thư vài câu, thu hoạch ít điều. Thời gian còn sớm, xin cáo từ . Sau còn gặp , hy vọng đại tiểu thư vẫn thể trò chuyện vui vẻ như buổi gặp mặt hôm nay.” Trên dung mạo tuấn tú mang theo nụ , trong đôi mắt đen là sự thâm trầm khó lường, tựa hồ là một con mãng xà thành tinh.

 

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Nhất định.”

 

Lý An tiếp, lưng bỏ . Vừa lưng, nụ mặt biến mất ngay lập tức, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Khi bước khỏi Tưởng phủ, gã tiểu tư hầu cận cẩn thận hỏi. “Thiếu gia, là Tưởng đại tiểu thư ?”

 

“Chính là nàng.” Lý An phóng lên ngựa. Chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, nhưng đôi mắt sâu thấy đáy. Đối mặt với sự dò xét của , nàng bình thản đón nhận, đồng thời, còn trắng trợn khiêu chiến !

 

Trong phố xá kinh thành, chỉ một tuấn mã. Lúc Lý An cưỡi ngựa trở về phủ, sượt ngang qua một kỵ mã khác. Đó là một con ngựa hiếm , lông bờm đen nhánh, bóng loáng, cưỡi mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình. Người nọ dừng tửu lâu, giao ngựa cho tiểu nhị, cất bước lên tầng.

 

Đi lên tầng hai, thị nữ dẫn tới một nhã thất thanh lịch, vén bức rèm bước , trong phòng thấy , hai mắt tỏa sáng. “Nhị ca!”

 

Quan Lương Hàn là Đại tướng quân Trấn Quốc của Đại Cẩm, dũng mãnh thiện chiến, uy danh Chiến Thần lừng lẫy khắp chốn. Lần khải về kinh, cùng đội quân, mà tự cưỡi ngựa trở về kinh thành . Trước giờ luôn thích tự do, gò bó trói buộc bởi quy tắc nào cả, Hoàng đế cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Hắn thiếu niên gọi là ‘nhị ca’, đó là Mạc Thông.

 

Mạc Thông . “Nhị ca, hồ ly con và sói con ở Tây Bắc hứa cho ?” Hắn luôn lén nuôi một con hồ ly và sói con trong phủ.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Vài hôm nữa đội quân về tới sẽ đưa cho .” Quan Lương Hàn ba mươi, khôi ngô tuấn, thích để râu, sơ như thổ phỉ, hung hãn tà ác. “Ta thấy hương son mùi phấn chốn kinh thành hun đến nỗi sắp hóa thành nữ nhân . Hôm khác cùng với đến Đại Mạc rèn luyện , ốm o gầy gò như thể con vượn .”

 

Mạc Thông phục . “Nhị ca, chứ? Nhìn xem, suốt ngày chỉ chiến đấu, cao cường tráng. Thanh mảnh một chút thì ? Tam ca cũng thanh mảnh, chẳng vẫn đó .”

 

“Đệ thể so bì với Tam ?” Quan Lương Hàn giả vờ vung tay đ.á.n.h . “Chỉ sợ Tam của dùng một ngón tay cũng đủ sức nghiền c.h.ế.t đấy.”

 

Rốt cuộc Tiêu Thiều vẫn luôn trầm mặc một bên, lúc mới ngẩng đầu lên. “Nhị ca.”

 

“Ta Tam , bình thường cứ dung túng tiểu tử như thế ? Một năm gặp, càng thêm phóng túng vô độ .” Quan Lương Hàn chất vấn.

 

Thuở niên thiếu, họ đều là sư đồng môn, tổng cộng tám . Quan Lương Hàn xếp thứ hai, Tiêu Thiều thứ ba, Mạc Thông thứ bảy, còn vị thứ tám chính là Tuyên Ly. Trước đây Tuyên Ly từng lên núi học nghệ chỉ nửa năm, đó xảy một sự cố, từ đó về , sư môn còn nhắc đến cái tên Tuyên Ly nữa, đều ngầm hiểu mà tránh nhắc tới chuyện . Bên ngoài, ai về mối quan hệ giữa họ, chỉ những trường hợp mật riêng tư như thế , họ mới xưng hô theo thứ tự sư môn mà thôi.

 

“Lần định lưu kinh thành trong bao lâu?” Tiêu Thiều hỏi.

 

Quan Lương Hàn gãi gãi đầu, vì Tiêu Thiều vốn là kẻ luôn giữ thái độ lãnh đạm dửng dưng sự. Hắn đáp: “Phía Tây Bắc phái đến để nghị hòa. Nếu tình thế yên , tạm thời sẽ lưu kinh đô một thời gian.”

 

“A, Nhị ca! Vậy chúng thể cùng tiêu d.a.o khoái hoạt .” Mạc Thông hưng phấn reo lên.

 

“Ai rảnh mà rông chơi với , kẻ yếu đuối!” Quan Lương Hàn vốn dĩ thuận mắt dáng vẻ thư sinh yếu ớt của Mạc Thông. Võ công của Thất yếu nhất trong các sư , đại khái chỉ học chút da lông mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-94.html.]

 

Tiêu Thiều cất lời: “Nhị ca, thỉnh giáo về một .”

 

“Là ai?” Quan Lương Hàn hỏi .

 

“Tưởng Tín Chi.” Hắn . “Thủ hạ của tên ? Đại thiếu gia của Tưởng gia đấy.”

 

“Tưởng gia?” Quan Lương Hàn nhíu mày, trầm ngâm. “Là Tưởng gia của Tưởng Quyền ? Thủ hạ trướng ai mang họ Tưởng, còn tiểu binh thì rõ. Đệ tìm Đại thiếu gia Tưởng gia chi? Tam , dính líu đến Tưởng gia từ khi nào ? Đừng trách Nhị ca nhắc nhở , Tưởng gia là một vũng nước bùn nhơ, lưng bọn chúng là Hạ gia. Mà Hạ gia ư, họ quan hệ sâu sắc với Lão Bát Tuyên Ly. Tên Lão Bát là một kẻ ngoan độc, bất cứ ai dây thì kết cục chỉ một chữ: Thảm!”

 

“Đệ và Tuyên Ly hề quan hệ gì.” Tiêu Thiều đáp gọn.

 

“Nhị ca, Tam ca vì Bát hoàng tử .” Mạc Thông chế nhạo. “Y là vì vị Đại tiểu thư Tưởng gia cơ.”

 

“Đại tiểu thư Tưởng gia nào?” Quan Lương Hàn ngạc nhiên. “Chẳng Tưởng Quyền chỉ duy nhất một nữ nhi, chính là tài nữ tiếng tăm lẫy lừng ? Lão Tam, coi trọng nàng ? Không thể nào, ánh mắt của kém cỏi đến mức từ bao giờ ?”

 

Quan Lương Hàn xa rời kinh thành một năm, đương nhiên hề chuyện về Tưởng Nguyễn. Tiêu Thiều lạnh lùng liếc Mạc Thông, nhưng Thất bình chân như vại, chỉ sờ mũi thản nhiên : “Tam ca, Dạ Phong tiết lộ cho . Chẳng sai điều tra chuyện của Tưởng Đại tiểu thư ? Huynh rốt cuộc ý gì đây?” Hắn bỡn cợt sang Quan Lương Hàn: “Vị Tưởng Đại tiểu thư hồi kinh hồi cuối năm, là con gái của cố thê tử Thượng thư Tưởng Quyền. Nàng nhan sắc tuyệt diệu, điều, tính cách hung hãn, vô cùng thâm sâu tâm cơ, cứ xoay Tưởng Nhị tiểu thư và Tưởng phu nhân như chong chóng.” Chợt nhớ điều gì, khúc khích : “E rằng Tưởng Nhị thiếu gia cũng nàng lọt hố .” Mạc Thông vốn là thông minh, đoán kha khá chuyện của Tưởng Siêu. Nghe Mạc Thông , Quan Lương Hàn nhíu mày: “Đệ thế, cô nương là một tâm địa độc ác ?”

 

“Nàng là hạng quan trọng.” Tiêu Thiều thản nhiên , giọng vẫn lạnh nhạt. “Thủ hạ của thực sự Tưởng Tín Chi ?”

 

Quan Lương Hàn thấy nghiêm túc như , liền thu hồi nét đùa cợt, trầm giọng : “Không Tưởng Tín Chi, nhưng một tên Triệu Tín Chi.”

 

Triệu Tín Chi? Tiêu Thiều khẽ nhíu mày. “Chính là đó.” Tưởng Tín Chi vốn dĩ căm ghét Tưởng gia, nếu khi xung quân, y đổi sang họ của mẫu , chuyện đó cơ sở.

 

“Hiện giờ y đang ở nơi nào?” Tiêu Thiều truy vấn.

 

“Ta nhập kinh , cùng đội quân theo .” Quan Lương Hàn đáp. “Hắn hiện là Phó tướng của , y là Đại thiếu gia Tưởng gia ?”

 

“Phó tướng ư?” Mạc Thông Tiêu Thiều, châm chọc: “Tam ca, vị Đại cữu của quả thực tài năng.”

 

Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều đều đồng loạt phớt lờ Mạc Thông. Quan Lương Hàn tiếp lời: “Không nên xem nhẹ Triệu Tín Chi . Thuở ban đầu, chỉ là một tiểu binh nấu cơm, nhưng việc gì cũng , nên cứ thế thăng chức liên tục. Trước đây khi mới doanh trại, gầy gò y hệt Lão Thất, trông như một thư sinh trói gà chặt, gió thổi qua là bay. Hắn luôn kiên quyết xin chiến trường, ban đầu chấp thuận. Sau thấy rèn luyện tồi, mới dẫn trận. Người sợ chết, tuy lúc đầu còn rụt rè dám g.i.ế.c , nhưng về thì tay cực kỳ quyết đoán, còn chút bóng dáng nào của kẻ mọt sách năm xưa. Ta thấy là một nam tử chân chính, bản lĩnh ngày càng tinh tiến, lập chiến công mấy , đó thăng lên chức Phó tướng. Lần , chính chủ động yêu cầu theo hồi kinh.”

 

Tiêu Thiều thẳng Quan Lương Hàn. Quan Lương Hàn tiếp tục: “Đệ Tưởng gia Đại tiểu thư, nếu Triệu Tín Chi quả thực là Tưởng Tín Chi, Tưởng Đại tiểu thư chính là ruột thịt của . Ta từng về . Trước đây hỏi cớ luôn liều mạng xông pha, rằng lập quân công để thăng chức, như mới đủ quyền thế để che chở cho y.” Dừng một chút, Quan Lương Hàn sang Mạc Thông, chất vấn: “Thế nhưng mà Triệu Tín Chi thổ lộ với , là một tiểu cô nương đơn thuần khả ái, dịu dàng nhu thuận, luôn khác ức hiếp. Cớ qua lời kể, nàng biến thành tâm địa độc ác hả?”

 

Mạc Thông phụt nước , vẻ mặt đầy vẻ khó tin. “Dịu dàng nhu thuận? Đơn thuần đáng yêu, luôn khác bắt nạt?” Y nắm cánh tay Tiêu Thiều. “Tam ca, e là nhận nhầm . Tên Triệu Tín Chi đó chắc chắn Tưởng Tín Chi thật. Đại tiểu thư Tưởng gia , thấy thế nào cũng giống cam chịu thiệt thòi. Nàng bắt nạt khác là phúc phận lớn .”

 

Tiêu Thiều gỡ tay y , trầm giọng hỏi: “Huynh nhận Triệu Tín Chi là thế nào?”

 

Quan Lương Hàn thấy vẻ mặt Tiêu Thiều trang nghiêm, hề ý giỡn cợt, liền nghiêm mặt đáp: “Nếu quả thật là con trai Tưởng Quyền như lời , thì chí hướng của cũng giống với Tưởng Quyền. Bất luận là một thư sinh, hiện giờ là một phó tướng, vẫn là một đấng nam nhi, ắt chí tiến thủ.”

 

“Hắn điểm nào dị thường ?” Trong đôi mắt trong trẻo của Tiêu Thiều chứa đựng những suy tư sâu xa. “Ví dụ như, khả năng tiên tri?”

 

“Tiên tri?” Quan Lương Hàn kinh ngạc. “Lão Tam, đầu óc ? Tiên tri kiểu gì chứ? Nếu thật sự thể tiên tri, mỗi trận đều thắng, cần tướng quân như gì nữa?”

 

Mạc Thông Tiêu Thiều xong thì biến sắc, vội hỏi: “Tam ca, phát hiện điều gì ?”

 

“Không gì.” Tiêu Thiều thản nhiên đáp. “Hoàng thượng hạ lệnh cho Lão Bát trị thủy, đồng thời còn triệu hồi Lý An về kinh.”

 

“Lý An? Y trở về gì?” Mạc Thông nhíu mày. Hắn và Lý An vốn đối chọi . Lý An thông minh tuyệt đỉnh, nhưng chẳng bao giờ dùng trí tuệ chuyện chính đáng. Hẳn là trong các quý công tử từng quen y thuở nhỏ, ai thoát khỏi việc y hãm hại. Mạc Thông cũng ngoại lệ, hơn nữa vì Mạc Thông khá thông minh, hồi bé Lý An ngáng chân ít . Đồng thời, theo tuổi tác tăng dần, bản lĩnh phong nguyệt của Lý An càng ngày càng tinh thông, thủ đoạn cũng càng ngày càng độc ác.

 

“Hoàng thượng ý gì đây? Người đang xem trọng Lão Bát chăng?” Quan Lương Hàn . Lời lẽ nếu ngoài thấy, bàn tán việc hoàng thất ắt là tội tru di, nhưng Quan Lương Hàn chẳng hề bận tâm. Nếu trị thủy Tuyên Ly lập công lớn, uy vọng trong triều sẽ tăng cao, bách tính cũng sẽ càng thêm ủng hộ . Ngược , địa vị của Thái tử sẽ càng ngày càng thêm nguy hiểm. Vị trong Cửu Trùng cung, tâm tư sâu tựa biển khơi, từ đến nay đều khó mà dò , hầu như mấy năm gần đây bọn họ luôn mò trong mê cung. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, e rằng ngay cả Tuyên Ly cũng thể thấu ý đồ của Hoàng đế.

 

“Nếu Người thật sự xem trọng Tuyên Ly, Thái tử còn sống đến bây giờ.” Tiêu Thiều lạnh nhạt .

 

“Tam ca, hiện tại chúng nên gì?”

 

“Chờ.” Tiêu Thiều xoay nhẹ chiếc chủy thủ trong tay, ngữ khí thản nhiên. “Lý An đột ngột hồi kinh chắc chắn là chuyện ngẫu nhiên. Ta xem rốt cuộc Lý gia bày trò gì.”

 

Loading...