Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:06
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thọ yến của Tưởng lão phu nhân sắp cận kề, Tưởng Nguyễn phí tâm sức tự chuẩn lễ vật tặng bà, bèn với Hạ Nghiên rằng hẹn với Lâm Tự Hương và các vị tỷ khác. Cuộc hẹn định, tất nhiên Hạ Nghiên thể tự ý Tưởng Nguyễn từ chối. Nghĩ đến Tưởng Tố Tố bây giờ mặt mang vết sẹo nên thể ngoài giao thiệp, bà căm hận tột cùng, bất lực thể nhúng tay can thiệp.
Vừa bước chân tiệm phấn son, thấy một giọng thanh thúy vang lên: “Trời ơi, Tự Hương, Nguyễn , bọn đợi các ngươi lâu lắm .” Đổng Doanh Nhi thiết chào đón họ, còn Triệu Cẩn bên cạnh tỏ vẻ khó chịu: “Mùi son phấn buồn nôn quá, chi bằng chúng ngoài .”
Đổng Doanh Nhi kéo tay Triệu Cẩn: “Chúng mới tới đây thôi mà. Ta Cẩn nhi, ngươi sắp cập kê , chịu sửa soạn bản một chút? Ăn mặc cứ như một tiểu tử, coi chừng phu quân tương lai sẽ chê ngươi đấy.”
Triệu Cẩn xuất từ thế gia võ quan, tất nhiên coi trọng việc điểm tô son phấn như những thiên kim tiểu thư khác. Thấy Đổng Doanh Nhi cứ níu chặt lấy nàng, Tưởng Nguyễn liền : “Tiệm phấn son nhiều , một cửa hàng trang sức mới khai trương, nơi đó nhiều món đồ quý hiếm. Ngoài trang sức, họ còn bày bán nhiều loại binh khí trân quý. Triệu tỷ tỷ đến đó tìm kiếm món nào thích hợp cho ?”
Triệu Cẩn , mắt lập tức sáng rỡ, vội hỏi: “Thật ư, Nguyễn , ngươi lừa đấy chứ?”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Ta nào dám lừa Tỷ tỷ.”
Đổng Doanh Nhi vốn thích xem những món mới lạ, thế liền tiếp lời: “Đã , Nguyễn mau dẫn chúng đến đó chiêm ngưỡng một chút . Gần đây đang tìm một đôi vòng tay Linh Lung.”
Lâm Tự Hương cũng đồng tình, cả nhóm liền lên xe ngựa, tiến thẳng đến cửa tiệm .
Xe ngựa dừng , Đổng Doanh Nhi là bước xuống đầu tiên, nhóm Tưởng Nguyễn theo sát phía . Quả nhiên, họ thấy một tòa lầu hình tháp xây bằng đá vững chãi, bên đề ba chữ lớn ‘Dịch Bảo Các’ vô cùng uy nghiêm.
Nhóm bước , một thị nữ dáng dấp thanh tú liền tiến đón tiếp, cất lời: “Tầng thứ nhất là châu báu trang sức, tầng thứ hai là binh khí sắc bén, rõ các vị tiểu thư ghé xem món nào?”
“Đồ trang sức!”
“Binh khí!”
Đổng Doanh Nhi và Triệu Cẩn đồng thanh cất tiếng, Đổng Doanh Nhi trợn tròn mắt Triệu Cẩn: “Ngươi đang cố ý đối đầu với đó ?”
“Ngươi cũng ngày thường vốn chẳng bao giờ để mắt tới những món đồ , chi bằng chúng chia xem, đó tập hợp .” Triệu Cẩn đưa lời đề nghị.
Lâm Tự Hương khẽ : “Vậy cứ theo ý . Ta cũng ở đây xem trang sức, dù cũng chẳng am tường về binh khí. Nguyễn , còn ngươi thì ?”
Đổng Doanh Nhi vội xen : “Nguyễn chắc chắn cũng ở xem trang sức với chúng thôi.” Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Ta xem binh khí.”
“Xem binh khí?” Không chỉ Đổng Doanh Nhi cùng Lâm Tự Hương kinh ngạc, ngay cả Triệu Cẩn cũng thể tin nổi mà nàng, cất lời hỏi: “Ngươi hề luyện võ, xem binh khí để gì?”
Tưởng Nguyễn khẽ một tiếng, phần ngượng nghịu: “Đại ca từ khi tòng quân bặt vô âm tín, chẳng rõ khi nào mới thể hồi hương. Song nghĩ, nếu trở về, nhất định là một nam nhi cứng cỏi, hiên ngang. Nếu một món binh khí tương trợ, ắt sẽ vô cùng thỏa đáng.” Nàng đoạn bổ sung: “ chỉ là tiện đường xem thử mà thôi.”
Những còn Tưởng Nguyễn đều tỏ vẻ cảm động. Triệu Cẩn : “Ta cũng chút kiến thức về binh khí. Chi bằng chúng cùng , thể đưa vài lời góp ý cho ngươi.”
Tưởng Nguyễn mỉm đồng ý. Hai lên tầng hai. Quả nhiên đúng như lời đồn, nơi đây trưng bày những binh khí thượng hạng, thanh thì tản ánh sáng xanh sâu kín, món mang theo dấu vết lịch sử lâu đời. Vừa bước , cả căn phòng ngập tràn cảm giác lung linh rực rỡ. Triệu Cẩn nén hưng phấn kêu lên: “Binh khí thật nhiều! Nhìn qua còn thấy cả linh khí của bảo vật nữa!”
Tưởng Nguyễn Triệu Cẩn. Triệu Cẩn đưa tay sờ một thanh kiếm treo tường, chạm cảm thấy một luồng chấn động truyền tới, nàng vội lùi mấy bước, kích động thốt lên: “Quả nhiên là bảo bối!”
Tưởng Nguyễn hề kích động như Triệu Cẩn, nàng lặng lẽ quan sát xung quanh. Một chiếc khiên hình trăng tròn, với đường vân tựa như ngọn lửa bỗng thu hút sự chú ý của nàng. Trông nó vô cùng cứng cáp, quả thực thích hợp với Tưởng Tín Chi. Nơi chiến trường đao kiếm vô tình, nếu chiếc khiên để chống đỡ, ắt sẽ an hơn nhiều phần. Có điều, khi nàng thấy bạc niêm yết phía , cơn đau đầu tức khắc ập đến. Chẳng cần đến việc nàng dùng sạch bạc tích góp để mua lương thực, cho dù nàng còn tiền, khoản vẫn còn thiếu nhiều.
Nàng tiếp tục tiến về phía , một vật thể nhỏ bé khác thu hút tầm mắt. Nàng cầm lên xem xét, đó là một chiếc vòng tay xinh xắn, tinh xảo, tản ánh sáng lam biếc vô cùng mỹ lệ. Tưởng Nguyễn ướm thử lên cổ tay, chiếc vòng xanh biếc càng nổi bật làn da trắng nõn nà. Triệu Cẩn tới, nghi hoặc cất lời: “Kỳ lạ thật, tại ở nơi trưng bày binh khí trang sức?”
Thị nữ dẫn đường theo giải thích: “Đây là vòng tay Huyết Nguyệt, vật dùng để…” Nàng kịp hết câu, thấy Tưởng Nguyễn thuần thục ấn lên một hoa văn giữa chiếc vòng, mũi kim ẩn giấu tức khắc nhắm thẳng về phía .
“Tiểu thư?” Thị nữ ngẩn , sắc mặt phần cứng đờ.
“Ta sẽ ấn chốt .” Tưởng Nguyễn thong thả cởi vòng tay : “Bên trong rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu cây kim châm?”
“Chín cây.” Thị nữ giải thích với vẻ mặt gượng gạo: “ tất cả đều tẩm kịch độc.”
Triệu Cẩn thấy động tác của Tưởng Nguyễn thì khẽ giật , khi thị nữ giải thích, nàng mới vỡ lẽ: “Thì còn cơ quan tinh diệu đến nhường !” Dứt lời, nàng sang Tưởng Nguyễn: “Nguyễn , ngày thường ngươi hề tiếp xúc với những vật dụng , ngay cả cũng cách sử dụng, ngươi am tường đến ?” Cử chỉ thành thạo của Tưởng Nguyễn , tuyệt nhiên giống một đầu thấy ám khí.
Tưởng Nguyễn mỉm nhẹ nhàng: “Trong những sách vở mẫu để , từng một quyển chuyên luận về những loại ám khí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-88.html.]
Triệu Cẩn gật đầu: “Thì là . Có điều, vật chỉ thể coi là ám khí, vẫn ưa thích thanh bảo kiếm hơn.”
Tưởng Nguyễn vuốt ve chiếc vòng tay bóng loáng, ánh mắt thâm trầm. Kiếp , Tưởng Quyền từng tìm cho Tưởng Tố Tố một chiếc vòng tay tương tự. Khi đó, Tưởng Tố Tố luôn mang nó bên , Tưởng Nguyễn vô cùng ngưỡng mộ, nhưng dám mở lời với Tưởng Quyền rằng ‘nhi nữ cũng một chiếc’. Nàng chỉ thể tự lừa dối rằng chiếc vòng tay bạc nàng đeo cũng công năng tương tự, thỉnh thoảng sờ một cái, cố tình như cũng sở hữu một cơ quan tinh xảo.
Giờ đây hồi tưởng , thứ chẳng khác nào một giấc mộng hư ảo. Chiếc vòng tay Huyết Nguyệt trong tay nàng hiện tại chỉ đẽ hơn bội phần so với chiếc của Tưởng Tố Tố năm xưa, mà còn chứa đựng nhiều kim châm hơn. Thị nữ còn , khi kim châm b.ắ.n sẽ sợi Thiên Tàm Ti bên trong kéo về, còn tẩm kịch độc, nếu nàng giữ bên ắt sẽ là vật phòng vô cùng đắc lực. Thế nhưng, Tưởng Nguyễn lắc đầu, đặt chiếc vòng về vị trí cũ.
“Tiểu thư thấy chiếc vòng tay chỗ nào ý chăng?” Thị nữ vốn luôn chăm chú quan sát nét mặt Tưởng Nguyễn. Nàng rõ ràng yêu thích chiếc vòng , nhưng cất nó về chỗ cũ, quả thực khiến kinh ngạc.
“Ta e rằng đủ bạc đó.” Tưởng Nguyễn mỉm đáp lời. Đành nhịn đau mà từ bỏ thôi.
“Ta cũng thế.” Triệu Cẩn lưu luyến rời mắt khỏi thanh bảo kiếm treo vách tường: “Chỉ mong thể thuyết phục phụ .”
Hai mỉm , xem thêm một lát, cùng xuống lầu để tụ họp với nhóm Lâm Tự Hương.
Đợi khi các nàng rời , thị nữ dẫn đường liền đến bức tường sứ men xanh ở phía , ấn đầu tượng sư tử ngay chính giữa. Một cánh cửa nhỏ lập tức mở , bên cạnh là một căn phòng thanh nhã. Khoảng cách gần đến thế, từng lời chuyện lúc nãy đều thể thấy rõ ràng.
“Chủ tử.” Thị nữ cung kính cất lời: “Tưởng tiểu thư trúng chiếc vòng tay Huyết Nguyệt .” Dứt lời, nàng nâng chiếc mâm đang đặt vòng tay lên.
Nam nhân đang an tọa trong phòng chỉ “Ừm” một tiếng, hề đầu mà lạnh nhạt : “Mang nó về đây.”
“Vâng.” Nha im lặng tuân lệnh lui xuống.
Nam nhân bước tới cửa sổ. Từng hạt mưa giăng mắc khiến kinh thành trở nên m.ô.n.g lung, nhưng thể che giấu ánh mắt thâm sâu của . Chỉ chốc lát , mấy lầu lên xe ngựa. Ngựa cất bước, chầm chậm khuất dạng.
Hôm nay cùng Đổng Doanh Nhi chọn lễ vật mừng thọ, Tưởng Nguyễn tay trở về. Đổng Doanh Nhi hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cứ thế mà trở về ư?”
“Ta nào bạc trắng?” Tưởng Nguyễn khẽ , giọng ôn hòa dịu dàng.
Không ngờ cuộc sống của một vị tiểu thư phủ chật vật đến thế, cả ba Đổng Doanh Nhi đều thoáng chút thông cảm. Tuy đưa nàng chút ngân lượng, nhưng sợ tổn thương lòng tự tôn của Tưởng Nguyễn, chỉ đành an ủi nàng vài lời. Bộ dạng Tưởng Nguyễn lúc khiến các nàng nhớ đến nàng mồ côi từ nhỏ, phụ bỏ mặc đoái hoài, trong lòng càng thêm xót thương.
Tưởng Nguyễn hề để tâm đến ánh mắt dành cho , ung dung cùng Lộ Châu hồi phủ. Trên đường, Lộ Châu hỏi: “Tiểu thư, quả thực sắm sửa thứ gì ?”
“Ta nào ngân lượng?” Tưởng Nguyễn vẫn giữ nguyên câu , “Hiện giờ tay trắng, mua những thứ rẻ mạt tầm thường chỉ e sẽ khiến khác chê .”
Phạm Khắc Hiếu
“Tiểu thư cũng nên mua quá nhiều lương thực như , ít nhất cũng nên giữ một nửa.” Lộ Châu bĩu môi, vén rèm cửa ngoài, tiếp lời: “Nói mới nhớ, quả thực kỳ lạ, mưa cứ rơi mãi dứt, hơn nửa tháng .” Nha trầm ngâm một lát tiếp tục : “Nô tỳ thầm nghĩ, nếu mưa cứ rơi mãi cũng là điềm lành, lương thực tiểu thư mua thể bán kiếm một món bạc lớn. nếu , e rằng sẽ đám lưu dân để mắt tới.” Lộ Châu nhíu chặt đôi mày: “Thật sự khiến nhức óc.”
Trong lòng Tưởng Nguyễn thầm , lương thực căn bản nàng hề ý định bán . Nguyện vọng kiếm bạc trắng của Lộ Châu e là sẽ tan thành bọt nước . Song, Tưởng Nguyễn tạm thời định chuyện với Lộ Châu. Nàng cất lời: “Thọ yến của Lão phu nhân gì dâng tặng, Tuệ Giác chính là lễ vật quý giá nhất.”
Lộ Châu đảo mắt, hì hì: “Tiểu thư chí . Món lễ vật so với bất kỳ món đồ nào cũng quý giá hơn bội phần, nô tỳ đang vô cùng mong đợi đến ngày .”
Khi hai trở về Tưởng phủ, hạ nhân thấy Tưởng Nguyễn hai tay trống , vội vàng chạy tới Nghiên Hoa uyển bẩm báo. Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên đang trò chuyện, tin liền khinh miệt : “Nàng chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, e là tiền mà mua.”
Hạ Nghiên khẽ điểm trán Tưởng Tố Tố: “Dẫu thế nào nữa, con cũng cẩn thận xong một trăm chữ Thọ. Lần khiến Tổ mẫu con vui lòng, trong lòng phụ con cũng sẽ dễ chịu hơn đôi chút.”
“Con rõ.” Tưởng Tố Tố chút thiếu kiên nhẫn, “Chỉ là Tưởng Nguyễn rốt cuộc chuẩn thứ gì. Nếu nàng thực sự khả năng sắm sửa gì, thì sẽ trò vui để xem .”
Hạ Nghiên khẽ. “Cho dù nó dâng tặng thứ gì, dụng tâm , cũng chẳng thể khiến Lão phu nhân vui lòng.”
“Vì ?” Tưởng Tố Tố nghi hoặc hỏi.
“Ai cận với một Thiên Sát Cô Tinh?” Trong mắt Hạ Nghiên lóe lên tia âm độc. Huống hồ từ đến nay, Tưởng Lão phu nhân luôn tin sâu chuyện thần ma quỷ quái, hàng năm đều chi một khoản ngân lượng lớn để cúng bái. Một như , đối với chuyện quỷ thần càng kiêng kỵ tuyệt đối. Nhất là gần đây Tưởng phủ liên tục gặp vận rủi, cho dù Tưởng Quyền con ruột của Tưởng Lão phu nhân, nhưng con nhiều năm rốt cuộc cũng chút tình cảm thật lòng. Hơn nữa, Tưởng Lão phu nhân thể yên Tưởng phủ gặp họa mà thản nhiên bận tâm. Lần , Tưởng Nguyễn chắc chắn khó lòng thoát khỏi kiếp nạn.
Tưởng Tố Tố thần sắc Hạ Nghiên, trong lòng đoán vài phần, bèn thăm dò hỏi: “Nương kế sách ?”
Hạ Nghiên từ ái ôm nàng lòng, nhẹ nhàng xoa đầu: “Con chỉ cần nhớ, mẫu tất cả đều vì con và Siêu nhi. Đừng mẫu thất vọng là .”
Tưởng Tố Tố rúc lòng Hạ Nghiên, đôi mắt ngọc trợn lớn, trong đó dấy lên sự hận thù lạnh lẽo thấu xương. Nàng : “Con rõ , mẫu . Ngày thọ yến của Tổ mẫu, con thực sự mong nó mau đến.”