Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:05
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đám tụ tập cửa phủ Viên ngoại phía thành Đông, phu thê Viên ngoại vận cẩm bào đang dâng một túi gấm tay lão hòa thượng. “Đại sư đồng ý tới phép trừ tà cho phủ chúng , tại hạ vô cùng ơn, đây là chút vật mọn ngoài , để đại sư tùy nghi chi dùng, tạc tượng kim cho Bồ Tát cũng .”
Vị hòa thượng râu tóc trắng phau, mặt mang vẻ tiên phong đạo cốt phần giả tạo, chắp hai tay . “A Di Đà Phật.”
Đám đông vây quanh xem náo nhiệt, đều xì xào bàn tán về lão hòa thượng, đây chính là Đại sư Tuệ Giác danh tiếng vang xa trong kinh thành dạo gần đây. Nghe ngài quá khứ vị lai, tới kinh thành mấy ngày , thường giúp những gia đình quyền quý cầu phúc trừ tà, cực kỳ linh nghiệm.
Đại sư Tuệ Giác nhận lấy túi gấm, lời từ biệt với nhà Viên ngoại, một rời , qua con đường phồn hoa, một ngõ hẻm tối tăm. Tận cùng ngõ hẻm là một căn nhà nhỏ. Hắn tới gõ cửa, một tiểu đồng mở cửa, dẫn trong.
Tuệ Giác bước , tiểu đồng . “Sư phụ, khách đến tìm ngài.”
“Khách?” Hắn kinh ngạc, vốn hề quen nào ở trong kinh thành. Mặc dù trong lòng nghi hoặc, song vẫn giữ vẻ tĩnh tại bước trong.
Một thiếu nữ mặc xiêm y xanh biếc giữa sảnh. Nàng chỉ tầm mười một, mười hai tuổi, lối ăn mặc thì là nha . Nha đó thấy thì mỉm . Tuệ Giác sửng sốt, chợt một thanh âm nhu hòa truyền tới từ lưng nha . “Đại sư.”
Tuệ Giác hướng mắt theo nơi phát thanh âm. Một thiếu nữ tại chỗ tối, nha y phục màu xanh liền bước qua một bên. Theo ánh sáng dần lộ , bóng chỗ tối cũng dần rõ ràng hơn.
Đó là một thiếu nữ còn non nớt, tuổi tác khác nha mặc y phục xanh. Nàng vận xiêm y đỏ rực thêu hoa văn chữ vạn, tà váy xòe rộng như cánh hoa đang bung nở, tràn đầy sức sống. Cho dù trong tối, vẫn thể che giấu dung nhan xinh . Nàng mỉm Tuệ Giác, tựa như đang một quen nhiều năm. Đôi mắt phượng khẽ nhếch lên nét quyến rũ, dù ánh mắt trong trẻo nhưng vô hình khiến thể thấu.
“Cô nương là…?” Tuệ Giác trầm ngâm, chậm rãi cất lời. Thiếu nữ mặt vô cùng xa lạ, chút ấn tượng nào với nàng.
“Mặc dù đại sư , nhưng sớm danh ngài. Hôm nay đến đây, là thỉnh giáo đại sư chút việc. Ta thông qua Bát tự để xem xét mệnh của bản .” Nàng hỏi.
“Tuổi cô nương còn quá nhỏ, tại đơn độc mã tới hỏi quẻ?” Tuệ Giác hỏi.
Phạm Khắc Hiếu
“Số phận lận đận, tương lai mịt mù.” Tưởng Nguyễn chỉ thốt tám chữ.
Tuệ Giác sửng sốt một chút, nghiền ngẫm chốc lát . “Vậy, mời cô nương Bát tự của .”
Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng hạ bút xuống.
Khi nàng hạ bút, Tuệ Giác cũng lẳng lặng quan sát nàng. Thấy thiếu nữ phong thái bất phàm, đoán chừng là tiểu thư quyền quý, hành sự kín kẽ, mặt vài phần hung quang. Sau đó xoay , nha của nàng, trong chốc lát, lòng quyết định xong xuôi.
Tưởng Nguyễn đẩy tờ giấy Bát tự qua mặt Tuệ Giác. “Mời đại sư xem xét.”
Tuệ Giác mở tờ giấy , đưa tay lấy chuỗi phật châu cổ xuống, cúi đầu im lặng. Nửa nén hương , chân mày dần dần nhíu .
Lộ Châu thấy , sắc mặt Tưởng Nguyễn, hỏi. “Đại sư xem thấy thế nào ?”
Tuệ Giác Tưởng Nguyễn, do dự thôi, lắc đầu, nặng nề thở dài.
“Đại sư cứ thẳng, đừng ngại.” Khác hẳn với vẻ mặt khổ sở của , Tưởng Nguyễn vô cùng thong dong, cứ như nàng chỉ đang xem quẻ cho khác.
Tuệ Giác . “Cô nương, quẻ tượng vô cùng tệ hại, e rằng, e rằng là mệnh Thiên Sát Cô Tinh.”
“Thiên Sát Cô Tinh?” Tưởng Nguyễn lặp bốn chữ. Vẻ mặt Tuệ Giác cam chịu, thu ánh mắt , dáng vẻ tựa như một vị Bồ Tát đang thương xót chúng sinh. Chỉ Tưởng Nguyễn . “Đại sư quả là cao minh, mệnh của thật sự là Thiên Sát Cô Tinh. Mẫu của chính là khắc chết, đại ca rõ tung tích, hiện giờ trong phủ ngày ngày gặp chuyện may.”
Giọng nàng ảm đạm, tựa như cực kỳ bi thương. Tuệ Giác . “Tuy vận là , nhưng cô nương cần lo âu, bần tăng biện pháp cải mệnh vận cho cô nương. Nếu cô nương thành tâm, ngày mai bần tăng sẽ hành đến quý phủ một chuyến, cùng nhà cô nương thương lượng một phen.”
“Vì đại sư giúp ?” Tưởng Nguyễn hỏi.
Tuệ Giác cúi đầu xuống, chắp hai tay. “A Di Đà Phật, xuất gia lòng từ bi.”
“Đại sư thật lương thiện. Nếu bất kỳ một tăng nhân nào cũng giống như đại sư thì thật . Ta từng kể qua, một tăng nhân Du Châu, bình thường luôn lừa gạt bá tánh, kiếm về ít tiền bạc châu báu.”
Nghe đến hai chữ “Du Châu”, đôi tay Tuệ Giác khẽ run rẩy. Lại Tưởng Nguyễn thong thả cất lời: “Vị tăng nhân là một cô nhi, một lão tăng lừa đảo nhận nuôi từ thuở nhỏ. Lão coi như công cụ kiếm tiền, động chút là đ.á.n.h mắng. Sau lớn lên, học tài nghệ của lão tăng, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ân sư, dối với bên ngoài rằng sư phụ viên tịch, thừa kế y bát, tiếp tục hành nghề đại sư trá ngụy.” Nàng ngừng đôi chút, nhẹ: “Nhắc mới nhớ, vị tăng nhân Du Châu , pháp danh giống hệt đại sư, đại sư từng qua ? Pháp danh là Tuệ Giác?”
Tuệ Giác sững sờ tại chỗ như tượng đá, mồ hôi lạnh thấm ướt sống lưng. Những bí mật từng tiết lộ với bất kỳ ai, huống hồ chuyện qua mấy chục năm, khi tiểu nha đầu còn chào đời, vì nàng rõ mồn một như ? Hắn ngẩng đầu lên, cô nương đối diện đang nở nụ đầy ẩn ý, nào còn chút dấu vết bi thương nào như lúc ban đầu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-87.html.]
Tuệ Giác khó nhọc cất giọng khô khốc: “Bần tăng… quả thực từng qua.”
“Phải, đời muôn vàn chuyện, chắc đại sư tường tận hết. còn vài cố sự thú vị khác, thể kể cho đại sư . Ví dụ như tiểu đồng , khiến nhớ đến câu chuyện xưa . Khi vị tăng nhân đó đang hành nghề lừa đảo một gia đình quyền quý, nảy sinh tư tình với tiểu thư khuê các. Nàng tiểu thư mang thai, nhưng đến lúc lâm chung cũng chịu tiết lộ phụ đứa trẻ là ai, khó sinh mà qua đời. Người nàng mang đứa bé lọt lòng bỏ, vị tăng nhân giả nhân giả nghĩa đến xin nhận hài tử đồ . Người nhà vị tiểu thư dĩ nhiên mừng rỡ khôn xiết, hề , đứa nhỏ chính là cốt nhục của gã tăng nhân .”
Nghe đến đây, Tuệ Giác mất vẻ bình tĩnh lúc đầu, mồ hôi lạnh túa nhễ nhại, gương mặt vô cùng hoảng hốt.
“Sau khi đứa nhỏ giao cho tăng nhân, bởi vì thể chất yếu ớt nên cần d.ư.ợ.c liệu quý giá để cứu mạng. Tăng nhân bối rối, chỉ thể sức tầm kiếm tiền tài. Du Châu chật hẹp, vì thế, quyết định đến kinh thành phồn hoa. Kinh thành vốn nhiều phú quý, danh tiếng, nên kiếm nhiều tiền bạc, cuối cùng cũng thể chữa bệnh cho cốt nhục của .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Đại sư, ngài thấy cố sự thế nào?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Yên lặng hồi lâu, Tuệ Giác mới mở miệng chất vấn. Nàng mặt, thể thấu, chỉ thể nghĩ rằng nàng cao nhân nào đó chỉ điểm. Nếu , một kẻ xa lạ từng gặp mặt, thể thản nhiên kể hết thảy những bí mật chôn sâu trong lòng, quả thực khiến kinh hồn khiếp vía! Đây là đầu tiên trong đời, Tuệ Giác, kẻ vẫn quen thao túng thiên hạ trong lòng bàn tay, cảm thấy bất lực khi khác nắm giữ.
Tưởng Nguyễn lặng lẽ . “Ta chỉ là một Thiên sát cô tinh mà thôi.” Nàng chậm rãi . “Tuệ Giác, hiện giờ ngươi hai con đường để chọn. Thứ nhất, g.i.ế.c , bí mật của ngươi từ nay sẽ vĩnh viễn ai nữa. Thứ hai, theo lời , sẽ bảo vệ bí mật cho ngươi.” Ánh mắt nàng bình thản, chút lo lắng, tựa như nàng chắc đáp án của Tuệ Giác. Tuệ Giác nàng, trong lòng đột nhiên dấy lên sự hung ác, chất vấn: “Vì ngươi tường tận những chuyện ?”
“Tuệ Giác, ngươi cứu con trai của ngươi ?” Tưởng Nguyễn trả lời thẳng mà hỏi ngược .
Nhi tử? Cả Tuệ Giác cứng đờ, ý niệm hung ác lập tức tan biến như từng xuất hiện. Hắn nhớ đến đứa con tội nghiệp vẫn luôn liệt giường, đại phu nhi tử sinh yếu ớt, nếu điều dưỡng bằng t.h.u.ố.c quý, sẽ nhanh chóng suy kiệt. Hắn giả dạng tăng nhân nhiều năm như , ngờ đến lúc tuổi xế chiều còn thể một cốt nhục. Hắn thiết tha cứu sống con . “Ngươi… phương cách nào?” Tuệ Giác vội vàng hỏi.
“Nếu ngươi theo lời , bảo đảm cả đời của ngươi sẽ no đủ sung túc, cần lo chuyện cơm áo nữa. Hơn nữa, nhi tử của ngươi cũng sẽ danh y nhất chữa trị, ngươi cũng cần sầu não vì chuyện tầm kiếm tiền bạc mua thuốc, càng cần chạy Đông chạy Tây, sống trong lo sợ thấp thỏm.” Đôi mắt nàng sáng sắc bén, giọng tựa như ma chú dụ hoặc khác. “Ngươi sẽ vạn tôn kính, vô phú quý cùng cuộc đời bình an. Ngươi sẽ trở thành vị cao tăng linh nghiệm nhất, thậm chí, còn thể trở thành Quốc sư!”
Tuệ Giác suýt chút cảnh tượng hấp dẫn mà nàng vẽ mê hoặc. hành nghề lừa đảo nhiều năm, cũng kẻ ngây ngô. Hắn vốn giảo hoạt, nhanh chóng tỉnh táo , : “Cô nương, ngươi đang đùa giỡn với bần tăng ? Không cô nương tìm tới bần tăng vì chuyện gì. Có điều, bần tăng chỉ là một tăng nhân bình thường, dám đảm đương nổi hai chữ cao tăng. Rất nhiều chuyện, e rằng bần tăng chỉ lòng mà lực.”
Tưởng Nguyễn bình thản , : “Biết quá khứ, tường tận tương lai! Chuyện chỉ là quá khứ, xem còn cần chứng minh với ngươi một chuyện khác.”
Tuệ Giác giữ im lặng.
“Tối hôm nay, phủ Tri phủ đại nhân sẽ yêu ma lộng hành, sáng sớm ngày mai, bọn họ nhất định sẽ thỉnh ngươi đến trừ tà.”
Tuệ Giác kinh ngạc: “Cô nương?”
“Ngươi thể tin, cũng thể tin. nếu ngươi cứu nhi tử của , hãy theo lời .” Tưởng Nguyễn dặn dò: “Mười ngày là thọ yến của Lão phu nhân Tưởng Thượng thư phủ. Ta ngươi nhân cơ hội phủ cầu phúc cho Lão phu nhân, đó ‘vô tình’ phát hiện trong phủ yêu ma quấy phá, chỉ rõ Nhị tiểu thư Tưởng phủ chính là Thiên sát cô tinh.” Nàng nhạt. “Thủ pháp của ngươi cao minh đến thế, nên gì chắc cần dạy thêm nữa.”
“Làm ngươi thể khẳng định rằng ngày nhất định sẽ tới?” Tuệ Giác nhịn mà hỏi.
Tưởng Nguyễn chậm rãi dậy. “Chẳng , thấu triệt quá khứ, tường tận tương lai?” Nàng ngược ánh sáng, dung nhan như họa vẫn giữ vẻ ôn hòa, xiêm y đỏ rực càng tôn lên khí chất lạnh lẽo, khiến phát lạnh tận đáy lòng. Dường như trong cái xác mỹ nhân tuyệt sắc , ẩn chứa một trái tim ác ma, như yêu nữ từ chốn địa ngục bò lên nhân gian.
Tưởng Nguyễn cùng Lộ Châu tới cửa, đột nhiên đầu , khẽ : “Ta quên với ngươi, là Tưởng Nguyễn, đích trưởng nữ Tưởng gia tại kinh thành.”
Vừa khỏi ngõ tối, Lộ Châu sắc mặt của Tưởng Nguyễn, thấp giọng thận trọng hỏi: “Tiểu thư thực chắc chắn vị hòa thượng sẽ tới mười ngày ?”
“Tất nhiên là sẽ tới.” Tuệ Giác coi đứa con trai duy nhất quý hơn cả tính mạng. Đầu xuân thời tiết trở lạnh, bệnh tình của con sẽ trở nên trầm trọng hơn. Kiếp , Tuyên Ly chính là lợi dụng nhược điểm , mấy năm mới chữa khỏi bệnh cho con Tuệ Giác thu nạp ông . Quả nhiên, Tuệ Giác là một nhân tài hiếm , sự an bài của Tuyên Ly trở thành Quốc sư, cung cấp vô cơ hội và tiền đề cho Tuyên Ly.
Kiếp , nàng một bước, đoạt lấy Tuệ Giác khi Tuyên Ly kịp tay. Giờ đây đang là đầu xuân, Tuệ Giác bệnh tình của con trai, nhớ lời nàng . Thật khó để động tâm.
Phàm là đời, ai cũng điểm yếu. Một khi nắm điểm đó, thể tùy ý khống chế vận mệnh của họ. Giờ đây nghĩ , may mà kiếp Tuyên Ly vì nàng trở thành một quân cờ hữu dụng trong hậu cung, tiết lộ ít bí mật cho nàng . Nếu những tin tức đắt giá , việc thu phục một nhân tài như Tuệ Giác quả thực là điều khó khăn vô cùng.
Lộ Châu thở dài: “Nhờ Ngũ di nương báo tin cho tiểu thư, song hai con nơi Nghiên Hoa uyển thể nghĩ thủ đoạn nham hiểm như , quả thực quá độc ác!”
Đêm đó, về đến phủ, Hồng Anh vội vã chạy tới Nguyễn cư báo tin. Nàng rằng trong đêm Thọ yến của Lão phu nhân, Tưởng Quyền mời đạo sĩ đến phủ để cầu phúc trừ tà. Tuy Hồng Anh rõ, nhưng ám chỉ vị đạo sĩ mời tới phép đó, chính là kẻ ngang Tưởng phủ bói quẻ cho Tưởng Nguyễn năm năm .
Cuối cùng, Hồng Anh nhắc nhở: “Thọ yến của Lão phu nhân là đại sự, thể qua loa đại khái, mong Đại tiểu thư chuẩn tươm tất.”
Tưởng Nguyễn nhẹ cảm tạ, nhân tiện lấy cớ trả món nợ ân tình , vờ như vô tình nhắc đến việc Hạ phủ và Tưởng phủ gần đây nảy sinh hiềm khích. Tưởng Quyền đối với Hạ Nghiên cách. Việc trấn an Phu quân vẫn cần Hồng Anh tay giúp đỡ.
Hồng Anh vốn là thông minh sắc sảo, xong liền hiểu rõ dụng ý của Tưởng Nguyễn, nàng khẽ mỉm . Thì Hạ Nghiên dùng thủ đoạn hèn hạ của năm xưa. Năm năm , đúng hơn là kiếp , chính bởi nàng quá ngu xuẩn, cứ như một bức tượng đất mặc Hạ Nghiên tùy ý bài trí. Bây giờ Hạ Nghiên còn lặp chuyện cũ, e rằng sẽ dễ dàng như .
Lộ Châu đưa mắt phía , khẽ thốt: “Xe ngựa của Lâm tiểu thư đến.”
Tưởng Nguyễn đầu , quả nhiên thấy cửa tiệm phấn son đang đậu một chiếc xe ngựa. Lâm Tự Hương nhảy phắt xuống, Tưởng Nguyễn nghiêm mặt trách: “Sao chậm chạp lề mề như , để đợi lâu quá!”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Trên đường chút việc trì hoãn, chúng mau thôi.”