Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:34
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng đưa mắt khắp bốn phía, quả nhiên y như lời Hạ phu nhân , từ đường quả thật xứng với hai chữ “cần sửa chữa”. Nền lát bằng những phiến đá to rộng ẩm ướt, ngay cả lò sưởi cũng bỏ lâu, trống trải lạnh lẽo. Dường như nơi đây từng thắp lên một ngọn đèn nào, chỉ ánh trăng mờ nhạt xuyên qua khung cửa sổ bé nhỏ đục thủng mà lọt . Thậm chí, nóc nhà còn thủng một lỗ, là bút tích của Hạ phu nhân ? Từng hạt mưa lạnh buốt cứ thế theo lỗ hổng bay thẳng xuống, khi thấm xiêm y càng thêm phần giá rét.
Nơi tối tăm ẩm thấp, chỉ bàn thờ chất đầy bài vị bầu bạn cùng nàng. Lư hương tản mát khói xanh lượn lờ, mang theo một mùi hương dị biệt. Tưởng Nguyễn lấy khăn lụa , gần bên cửa sổ thủng, nơi khí lưu thông, nàng thấm ướt khăn bịt kín mũi, hàng mày thanh tú khẽ nhíu .
Chốc lát , giọng Liên Kiều vang lên bên ngoài. “Tiểu thư, nô tỳ mang thức ăn đến.”
Cửa từ đường hé mở, Liên Kiều và Thư Hương bước . Tay Liên Kiều xách một giỏ thức ăn, cất lời: “Nô tỳ đến phòng bếp lấy vài chiếc bánh bao. Từ lúc đến đây đến giờ vẫn dùng gì, như hại cho sức khỏe lắm.” Dứt lời, nàng dựa ánh trăng yếu ớt mà với Thư Hương: “Còn lo lắng cái gì nữa, mau đến đây giúp một tay.”
Liên Kiều là nha nhất đẳng, còn Thư Hương từ khi đến viện của Tưởng Nguyễn chỉ là nhị đẳng, thấp hơn Liên Kiều một bậc. Huống chi ngày thường, Liên Kiều hành sự nghiêm cẩn, dù Thư Hương cẩn thận đến mấy, việc đến giọt nước cũng lọt, vẫn nể sợ nàng . Thư Hương lập tức tuân lời tiến lên, quỳ xuống mở giỏ thức ăn .
Cứ mải mê việc, Thư Hương ngẩng đầu lên sắc mặt Tưởng Nguyễn, nên hề thấy Tưởng Nguyễn dấu ám hiệu với Liên Kiều. Khi Thư Hương cầm chiếc bánh bao đưa , nàng chợt cảm thấy phía kéo giật một cái, miệng liền một tấm khăn bịt chặt. Nàng kêu to, nhưng một mùi hương lạ xộc thẳng mũi, mắt liền tối sầm, ngất lịm còn gì nữa.
Liên Kiều lụng ở thôn trang nhiều năm, dĩ nhiên thể khỏe mạnh hơn các nha bình thường vài phần. Nàng Thư Hương ngã gục xuống đất sang Tưởng Nguyễn, khẽ hỏi. “Tiểu thư?”
“Cởi áo khoác ngoài của nàng .” Tưởng Nguyễn lệnh.
Liên Kiều nhanh nhẹn lột áo khoác ngoài của Thư Hương, đưa cho Tưởng Nguyễn. Nàng choàng y phục lên dậy.
“Cứ để Thư Hương ở đây ư?” Rốt cuộc Liên Kiều vẫn chút mềm lòng.
“Nếu Hạ gia ý đồ gì, chẳng qua nàng ngủ ở đây một đêm mà thôi.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. “Còn nếu bọn họ tâm tư khác, Thư Hương dù cũng là của Hạ Nghiên, cứ để họ tự đấu đá lẫn .”
Phạm Khắc Hiếu
Liên Kiều suy nghĩ, gật đầu đồng tình. “Lời tiểu thư sai. Người Hạ gia thật lòng quá độc ác. Buộc tiểu thư quỳ cả một đêm nơi , chẳng là tiểu thư ốm đau quật ngã, bệnh tật triền miên ư!” Nàng Thư Hương, tiếp lời: “So với những việc nàng , việc Thư Hương tiểu thư quỳ ở đây một đêm cũng chẳng gì quá đáng. May mắn là tiểu thư sai nô tỳ mua t.h.u.ố.c mê từ sớm để phòng lúc hữu sự. Quả nhiên là dùng đến.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Nếu Hạ gia chỉ ý định để nàng chịu đựng gió rét, thì Thư Hương dĩ nhiên sẽ bình an vô sự. Đáng tiếc, chỉ e tâm tư của bọn họ đơn thuần như . Nàng thoáng làn khói xanh lượn lờ trong lư hương. “Đi thôi, về chỗ của các ngươi.”
Trong bóng đêm, chỉ thấy hai ăn vận như nha khỏi từ đường, kèm theo giọng tức giận của một : “Tiểu thư nhà chúng quả thật quá đáng thương, bắt quỳ cả một đêm nơi giá rét . Thân thể vốn khỏe mạnh, thể chịu nổi đây? Thư Hương, ngươi thấy đúng ?”
Nha còn chỉ khẽ 'ừ' một tiếng.
Cảnh đêm mờ mịt, những khóm cây xung quanh từ đường tiếng xào xạc truyền đến, tựa như bước chân của ai đó vội vã rời .
Trong một gian phòng khác tại Hạ phủ, Tưởng Tố Tố che mặt, nhấp một ngụm , với thiếu niên đối diện: “Biểu ca, ngươi suy nghĩ kỹ ? Phải rằng Đại tỷ của là tuyệt sắc giai nhân một kinh thành đó. Ta chỉ là thấy tỷ thích hợp với biểu ca, nên mới lòng giúp đỡ tác hợp cho hai mà thôi.”
Hạ Tuấn nàng , vẻ mặt tuy phóng đãng nhưng vẫn giấu sự ngạo mạn. “Mau thu hồi cái loại thủ đoạn thấp kém đó của ngươi . Chẳng lẽ ngươi đang toan tính điều gì ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-80.html.]
[]
Trong mắt Tưởng Tố Tố hiện lên sự phẫn nộ. “Biểu ca! Vậy rốt cuộc ngươi đồng ý với chuyện ?” Ở Hạ gia, Tưởng Tố Tố kiêng kỵ nhất chính là Hạ Tuấn. Hắn còn trẻ nổi danh chơi bời trăng hoa vô , sớm tinh thông chuyện nam nữ, nhưng bản tính vô cùng u ám, thâm độc. Tưởng Tố Tố từng một lén lút phòng Hạ Tuấn để tìm chơi, nhưng ngờ chứng kiến cảnh Hạ Tuấn đang đùa giỡn thị , thủ đoạn tàn bạo đến mức thị nữ kêu rên liên tục. Tưởng Tố Tố trốn gầm giường mà sợ đến hồn phi phách tán. Kể từ đó, vị biểu ca để trong lòng nàng một nỗi sợ hãi thể xóa nhòa. Mà Hạ Tuấn đối xử với nàng cũng khác hẳn những nam nhân khác: những chẳng thương hoa tiếc ngọc, mà còn luôn châm chọc, đả kích nàng.
“Cớ gì lời ngươi sắp đặt?” Hạ Tuấn hỏi ngược .
Tưởng Tố Tố tự véo lòng bàn tay một cái, định tinh thần, cất lời. “Nếu biểu ca nhất định bỏ qua kỳ duyên , Tố nhi chỉ đành tiếc nuối. Tố nhi biểu ca thích tài hoa hơn , mắt với nữ nhân tầm thường. Đại tỷ nhà là nhân vật hiếm khó tìm. Chỉ e, vài năm nữa Phụ gả nàng cho gia đình cao môn vọng tộc nào. Biểu ca nắm giữ cơ hội , e rằng hối hận cũng muộn màng.”
Nàng mỉm . “Vẫn nên cân nhắc thật kỹ càng .”
Ánh mắt Hạ Tuấn trầm xuống, nhớ tới thiếu nữ vận hồng y trong phòng, rõ lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, tuy ngoài mặt mang ý nhưng sâu bên trong ẩn chứa khí chất lãnh đạm, càng khơi dậy d.ụ.c vọng chinh phục trong . Hắn tự hỏi, làn da xiêm y che khuất , diễm lệ như dung nhan nàng ?
Hắn khàn giọng . “Ngươi thế nào?”
“Đêm nay Đại tỷ quỳ phạt ở từ đường. Biểu ca hà cớ gì nhân dịp ghé qua trò chuyện. Nếu như thế, Đại tỷ tất sẽ kính trọng biểu ca thêm vài phần, chừng cứ thế mà động lòng.” Tưởng Tố Tố .
Hạ Tuấn Tưởng Tố Tố, đột nhiên bật . “Đa tạ biểu chỉ điểm.” Dứt lời liền dậy. “Biểu cũng nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng gặp .”
Chờ Hạ Tuấn rời , Tưởng Tố Tố bàn, đưa tay vén tấm lụa che mặt , miết nhẹ vết sẹo dữ tợn làn da trắng nõn, lẩm bẩm: “Tưởng Nguyễn, cái tội danh dâm loạn trong từ đường , thật xem sáng sớm mai ngươi lấy gì để che giấu.”
Hồ Điệp nhảy dựng trong lòng. “Tiểu thư, chuyện với phu nhân ? Hay nô tỳ hỏi ý kiến phu nhân nhé?”
“Câm miệng!” Tưởng Tố Tố quát lên. “Mẫu luôn miệng sẽ trả thù cho , nhưng nào thành công ? Bây giờ tự tay.”
Bên ngoài phòng, Hạ Tuấn nhấc chân về phía từ đường. Tiểu tư theo bên cạnh cẩn thận hỏi: “Thiếu gia thực sự sẽ đến từ đường an ủi Tưởng Đại tiểu thư ư? Lời Nhị tiểu thư phần quái lạ, chỉ sợ ẩn chứa mưu đồ hề đơn giản.”
“Tất nhiên gì chuyện đơn giản như .” Hạ Tuấn nhếch mép. “Tưởng Tố Tố đang toan tính gì quá rõ. Chẳng qua, đây cũng là ý kiến tồi. Ta sẽ ‘an ủi’ Tưởng Đại tiểu thư thật .”
“Cót két….” Cửa từ đường từ từ mở .
Đêm khuya, mưa rơi tầm tã. Ánh trăng mây đen che khuất, cả từ đường chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ ánh lửa leo lắt từ đốm sáng của nén hương đang cháy bàn thờ, khói xanh lượn lờ.
Một mùi hương kỳ lạ xộc mũi, là hương trầm bình thường. Nhang hương đốt hơn nửa canh giờ, mùi hương lan tỏa khắp căn phòng.
Hạ Tuấn bước ngửi thấy mùi hương , chỉ cảm thấy cơ thể nóng bừng, lòng bàn tay khô khốc, bất giác l.i.ế.m môi một cái. Hắn chậm rãi tiến lên tìm kiếm, cho đến khi chân chạm một .
Hắn sững sờ, xổm xuống sờ soạng. Chỉ cảm nhận một cơ thể mềm mại, khẽ lay cũng nhúc nhích, dường như mất ý thức. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên tiếng. Cơ thể càng lúc càng nóng, Hạ Tuấn tự tay cởi áo ngoài, vươn tay mò về phía n.g.ự.c đối phương.
Tiếng vải vóc x.é to.ạc vang lên trong phòng tối.