Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:33
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hạ Hầu phủ cách Tưởng phủ xa, thêm đó lối trơn trượt do cơn mưa phùn dai dẳng, khiến sắc trời càng thêm u ám. Dù tới chạng vạng, nhưng khi xe ngựa đến ngoài cửa Hạ Hầu phủ, mây đen giăng kín trời khiến gian tựa hồ chìm màn đêm.

 

Ở cổng, bà tử và gã sai vặt vội vàng đón mấy , : "Tiểu thư về , lão gia và phu nhân sớm đợi trong chính sảnh."

 

Hạ Nghiên mỉm tỏ vẻ rõ. Lúc tiến đại sảnh Hạ Hầu phủ, một nam một nữ đang ở vị trí chủ tọa. Nam nhân ngoại lục tuần, gương mặt tròn đầy, khóe miệng kéo thành một đường thẳng, bề ngoài ôn hòa phúc hậu tựa Phật Di Lặc, nhưng mang vẻ nghiêm nghị khó đoán. Nữ nhân trông chừng mới ngoài bốn mươi, dung mạo hồng hào, phủ đầy châu báu lộng lẫy, cử chỉ vô cùng thiết ân cần.

 

Hai đôi nam nữ bên cạnh họ. Nam nhân lớn hơn một chút vẻ ngoài bình thường, luôn một cách tùy tiện, nhưng nữ nhân bên cạnh thì xinh như hoa, đó chính là Đại thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Dật cùng với thê tử Thân Nhu của . Đôi nam nữ còn nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt nam tử khôi ngô tuấn tú, mang ánh mắt của kẻ chơi bời trăng hoa. Dung mạo nữ nhân bên cạnh bằng Thân Nhu, mặc dù cũng xem như thanh tú, nhưng mắt dài môi mỏng, vẻ khắc nghiệt và thâm hiểm. Đây là Nhị thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Tài và nhị thiếu nãi nãi Du Nhã.

 

Đứng giữa hai đôi nam nữ là một đôi thiếu nam thiếu nữ, đều quá mười ba mười bốn tuổi. Thiếu nữ dung mạo xinh , đang mặc chiếc váy Thải Phượng Vân Yên bằng vải lụa mỏng màu xanh da trời, hiện vẻ dịu dàng ngọt ngào động lòng . Thiếu niên làn da ngăm đen, cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là nét mặt phong lưu giống y hệt Nhị thiếu gia Hạ Thiên Tài.

 

Thiếu nữ chính là Hạ Kiều Kiều, sinh tại Đại phòng Hạ gia. Thiếu niên gọi là Hạ Tuấn, do Nhị phòng Hạ gia sinh .

 

Lúc đều tề tựu tại đại sảnh, Hạ phu nhân là lên tiếng : "Nghiên."

 

Phạm Khắc Hiếu

Hạ Nghiên đáp : "Mẫu ." Ngay đó đẩy nhẹ Tưởng Siêu cùng với Tưởng Tố Tố. "Hai đứa còn mau mắt ngoại tổ mẫu."

 

Hạ phu nhân vẫy vẫy tay, : "Siêu nhi, Tố nhi, đến đây để ngoại tổ mẫu ngắm cho kỹ nào."

 

Tưởng Tố Tố cùng với Tưởng Siêu theo lời tiến lên, Hạ phu nhân vuốt đầu bọn chúng. Lúc thấy khăn che mặt của Tưởng Tố Tố và băng vải tay của Tưởng Siêu, ánh mắt bà thoáng qua vẻ buồn bã.

 

"Tiểu cô trở về , mấy ngày nay mẫu cứ luôn nhắc đến tiểu cô ngừng." Đại thiếu nãi nãi Hạ Gia Thân Nhu cất lời. "Lâu gặp, Tố Nhi càng thêm xinh rạng rỡ."

 

Lời dứt, sắc mặt Hạ Nghiên khỏi cứng đờ, Tưởng Tố Tố ẩn trong áo nắm chặt tay, Hạ Thiên Dật trừng mắt Thân Nhu, còn ánh mắt Hạ Kiều Kiều thoáng nét hả hê.

 

Hạ phu nhân đáp lời nàng, nhưng Hạ Thiên Tài : "Lần trở về thì sẽ ở mấy ngày? Ta nghĩ cũng ít ngày chứ!"

 

"Đưa Tố nhi, Siêu nhi về thăm cha nương thôi." Hạ Nghiên .

 

Từ đầu tới giờ Hạ Hầu gia vẫn mở miệng, thì đột nhiên cất lời: "Chẳng Đại tiểu thư cũng đến ? Vị chính là Đại tiểu thư chăng?"

 

Hạ Nghiên : "Nguyễn nhi, còn chờ gì mà mau mắt ngoại tổ phụ."

 

Tưởng Nguyễn vẫn trong bóng tối, lúc mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vâng." Nàng từ từ về phía .

 

Trong suốt thời gian qua, vì nâng đỡ con gái của Tưởng phủ [Tố Tố], Hạ Hầu gia cùng trong Hạ gia đều cố ý lờ , chỉ chăm chú trò chuyện cùng con Hạ Nghiên để oai phủ đầu. Giờ phút , tự nhiên tiếng trả lời êm ái, một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ thẫm từ lưng Hạ Nghiên dần lộ diện, chậm rãi ngẩng đầu.

 

Môi hồng răng trắng, ánh mắt như chứa đựng làn nước mùa thu. Dù tuổi còn nhỏ, dung mạo nàng uyển chuyển phong tình, hề mang vẻ nhút nhát ngây thơ, mà tựa hồ một bầu rượu ngon ủ lâu năm, khi mở nắp thì tỏa hương thơm ngào ngạt, thấm đượm lòng .

 

Hạ Thành nheo mắt, mặc dù vẻ mặt như đang , nhưng thật như đang chịu một loại áp lực vô hình đè nén. Thiếu nữ mặt vẫn hề biến sắc, chỉ mỉm nhàn nhạt, tựa hồ biến cố cũng chẳng thể lay chuyển sống lưng thẳng tắp của nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-79.html.]

Hạ Thành cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Hắn ở vị trí chủ tọa, nhất cử nhất động đều mang theo khí thế áp , tuy đến mức độ thâm hiểm khó lường, nhưng đủ khiến thiếu nữ bình thường run sợ, e dè. Tuy nhiên, Tưởng Nguyễn khác. Không rõ tâm tư nàng rốt cuộc thâm trầm đáng sợ tới nhường nào?

 

Nhớ những lời Hạ Nghiên từng trong thư, càng thêm thấu hiểu Tưởng Nguyễn một bậc. Hạ Thành chợt lên, : “Quả nhiên là Đại cô nương, phong thái hề thua kém Kiều Kiều trong phủ chút nào.”

 

Vừa thấy dung mạo của Tưởng Nguyễn, trong lòng Liên Kiều dâng lên nỗi oán giận vô cớ. Từ nhỏ, nàng tự nhận dung mạo mỹ lệ, nhưng Tưởng Tố Tố lấn lướt. Giờ đây Tưởng Tố Tố hủy dung, nào ngờ xuất hiện một Tưởng Nguyễn với dung mạo một chín một mười. Ban đầu, nàng cứ đinh ninh thiếu nữ lớn lên ở thôn quê núi rừng tất sẽ tầm thường thô thiển, ai ngờ gặp giống hệt một vị quý nữ danh giá, khiến nàng càng thêm mờ nhạt.

 

Hạ Thiên Tài nho nhã . “Muội , hóa trong phủ ngươi ẩn giấu một nhân vật tựa thiên tiên thế .”

 

Lời lẽ phần phóng đãng, Liên Kiều khẽ nhíu đôi mày thanh tú. Tưởng Nguyễn như thấy, hề lộ chút sắc mặt bối rối. Tình cảnh lọt mắt những Hạ gia, tất nhiên một phen đ.á.n.h giá riêng.

 

Chốc lát , Hạ Nghiên liền bảo nha mang lễ vật chuẩn dâng lên. Khăn thêu của Tưởng Tố Tố đương nhiên hết lời tán thưởng, Tưởng Đan và Tưởng Lệ cũng khen vài câu. Tưởng Nguyễn đem điểm tâm Hạ Nghiên chuẩn cho dâng lên cho Hạ phu nhân. Hạ phu nhân lệnh cho thu , đoạn như chợt nhớ điều gì, : “Hôm nay các ngươi cũng tới đây. Từ đường Nguyệt phủ sắp sửa sang , các ngươi hãy đến từ đường thắp nén hương cho liệt tổ liệt tông Hạ gia . Đại sư mời tới mấy hôm năm nay Hạ gia chúng gặp một đại kiếp nạn, cần thành tâm cầu nguyện trong bốn tháng để chuyển nguy thành an. Ta Nguyễn nhi sinh ngày mùng bảy tháng tư âm lịch, Nguyễn nhi thể giúp ngoại tổ mẫu chuyện chăng? Ở Hạ gia cầu nguyện một đêm.”

 

Liên Kiều định mở lời ngăn cản, bởi Tưởng Nguyễn vốn chẳng Hạ gia. Cho dù Hạ gia gặp tai ương gì cũng chẳng liên quan đến tiểu thư. Nói hoa mỹ là cầu nguyện một đêm, nhưng giữa trời đông giá rét như thế , lời đề nghị quả thực khó chấp nhận. Mấy năm qua Tưởng Nguyễn chịu khổ ở thôn trang, thể vốn chẳng cường tráng, nếu quỳ một đêm e rằng sẽ đổ bệnh nặng khó lòng gượng dậy. Liên Kiều kịp cất lời, thấy giọng của Tưởng Nguyễn: “Nếu thể giúp chút gì, Nguyễn nương xin nguyện dốc một phần sức mọn.”

 

Hạ phu nhân mãn nguyện: “Nguyễn nhi quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện.” Tưởng Đan liếc Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên đang hài lòng gật đầu, đó lặng lẽ cúi mặt xuống. Mọi hàn huyên thêm một lúc, Hạ phu nhân cảm thấy mệt mỏi, bèn cáo lui về phòng .

 

Tưởng Tố Tố, Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn cùng thắp nén hương bàn thờ tổ tiên. Sau đó, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố sẽ rời , chỉ còn Tưởng Nguyễn ở qua đêm.

 

Hạ Nghiên nàng, giả vờ đau lòng: “Nguyễn nhi, thật sự khiến con chịu khổ . Nếu vì Siêu nhi và Tố nhi vẫn khỏe hẳn, mẫu chăm sóc chúng, thì nhất định sẽ ở cùng con quỳ hương nơi .”

 

“Mẫu lời gì .” Tưởng Nguyễn mỉm thanh tĩnh. “Con và mẫu một nhà, vả , quỳ hương một đêm là để cầu phúc cho Hạ gia. Nói chừng, chư vị thần tiên trời thấy con thành tâm thành ý khẩn cầu, sẽ hài lòng ban ân, để những điều con hy vọng sâu thẳm trong lòng trở thành hiện thực.” Nàng lời thật lòng, mặt hề chút ý đùa cợt nào, cứ như thể lời nàng sẽ trở thành sự thật sai một ly.

 

“Nguyễn nhi tâm nguyện gì?” Hạ Nghiên hỏi.

 

Tưởng Nguyễn chắp tay: “Hy vọng con đường quan của phụ ngày càng rộng mở.” (Leo càng cao, ngã càng đau.)

 

“Hy vọng mẫu càng ngày càng khỏe mạnh.” (Phải thật khỏe mạnh để tận mắt chứng kiến thứ của bà sụp đổ, để cảm nhận nỗi thống khổ thật lâu thật lâu.)

 

“Danh tiếng của nhị ca ngày càng vang dội.” (Khiến ai ai trong thiên hạ cũng đến , sẽ là mục tiêu để c.h.ử.i rủa.)

 

“Nhị gả cho lang quân như ý.” (Sau đó nàng sẽ c.h.ế.t trong tay phu quân .)

 

“Liệt tổ liệt tông Hạ gia.” Tưởng Nguyễn chắp tay ngực, giọng nhẹ nhàng thanh thoát. “Nếu các ngài thể thấy thành ý của tín nữ, mong hãy phù hộ cho Tưởng phủ và Hạ phủ phồn hoa hưng thịnh, vĩnh cửu như quốc sắc Thiên hương Mẫu Đơn ở Lạc Dương.” (Các ngươi sẽ thối rữa, sụp đổ, phủ tráng lệ sẽ trở nên dơ bẩn, mặc cho đời chà đạp. Các ngươi sẽ đấu đá, toan tính, cuối cùng tự c.h.ế.t ngay trong tay .) “Thần linh ở cao, nếu các ngài thể thấy thành ý của Tưởng Nguyễn, xin hãy để Tưởng phủ và Hạ phủ cũng giống như hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương, giờ khắc nở rộ rực rỡ nhất, sẽ chậm rãi, chậm rãi tàn lụi dần mà ai thể ngăn cản !”

 

Mỗi lời nàng đều chậm rãi, từ tốn, bên ngoài như đang khấn nguyện những điều lành, nhưng bên trong là lời nguyền rủa thâm độc, bao trùm một tầng khí trầm lặng đến đáng sợ. Hạ Nghiên khuôn mặt bình tĩnh an nhiên của Tưởng Nguyễn, chợt trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ thể lý giải.

 

lập tức dậy, cố gắng che sự hốt hoảng trong lòng, : “Nếu , tối nay đành nhờ Nguyễn nhi. Mẫu việc cần xử lý nên xin phép .”

 

Đợi Hạ Nghiên rời khỏi từ đường với dáng vẻ như đang chạy trốn, Tưởng Nguyễn mới chậm rãi dậy.

 

Quỳ hương ư? Những mảnh vụn mục ruỗng của Hạ gia , thể chịu nổi đầu gối của nàng?

 

Loading...