Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:04:27
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giữa trưa, Tưởng Nguyễn thức dậy, dùng xong bát cháo nóng do Bạch Chỉ bưng đến. Đột nhiên thấy Thư Hương tần ngần ở ngoài cửa, Liên Kiều bèn hỏi. “Có chuyện gì?”
“Nô tỳ thỉnh an đại tiểu thư.” Thư Hương khẽ . “Chỗ nhị tiểu thư vài cuộn gấm mới, mời đại tiểu thư tới viện chơi một lát, sẵn tiện chọn hai đoạn gấm mà ưng ý.”
Liên Kiều đáp. “Đã rõ, ngươi lui xuống .” Đợi Thư Hương rời khỏi, Liên Kiều thuật lời của nàng với Tưởng Nguyễn, khỏi thắc mắc. “Nhị tiểu thư thật kỳ lạ, hiện giờ nhị thiếu gia vẫn còn liệt giường, mà nàng tâm trí mà mời tiểu thư đến chơi?”
Trong quá khứ, Tưởng Tố Tố sẽ bao giờ vô duyên vô cớ mà mời nàng đến, nhất là thời điểm nhạy cảm . Nếu bọn họ bày mưu gài bẫy nàng, thì cứ ung dung đối phó mà thôi.
Lộ Châu trở về nhanh. “Tiểu thư, nô tỳ ngóng từ miệng của mấy trong viện, thì hôm nay Lý tể tướng sẽ đến.” Nàng sắc mặt Tưởng Nguyễn, bất an . “Nô tỳ cứ cảm thấy chuyện kỳ lạ, tiểu thư từ chối ạ?”
“Không cần.” Không đợi Lộ Châu xong, Tưởng Nguyễn trả lời dứt khoát. Lộ Châu kinh ngạc Tưởng Nguyễn. Nàng thấy Tưởng Nguyễn khẽ híp đôi mắt phượng đầy vẻ mị hoặc, mỉm . “Cố nhân , sớm ghé qua thăm hỏi.” Giọng của nàng ẩn chứa sự vui thích khó tả, nhưng hiểu vì , Lộ Châu cảm thấy cả lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm thấy đáy của Tưởng Nguyễn, chỉ cảm thấy như lọt làn sương mù mờ ảo.
Nghĩ một chút, Lộ Châu mới hỏi. “Đã thì tiểu thư tắm rửa chải đầu ạ?”
“Đương nhiên .” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . “Liên Kiều, Bạch Chỉ, hôm nay các ngươi hãy an phận thêu thùa trong viện, gọi Thư Hương đây hầu hạ.”
Trong Nghiên Hoa uyển, Tưởng Tố Tố đang trang điểm. Đêm qua nàng từ miệng Hồ Điệp chuyện Hạ Nghiên mối cho Tưởng Nguyễn, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Tại Hạ Nghiên tìm một mối hôn sự như cho Tưởng Nguyễn? Lý Tể tướng cũng xem là trọng thần của triều đình, Lý An là thanh niên tài tuấn.
Chỉ cần nghĩ tới việc Tưởng Nguyễn thể nở mày nở mặt gả Lý gia, mà nàng thì mất hết danh tiếng, ngày sẽ gả nhà thế nào thì Tưởng Tố Tố thấy lòng căm hận dâng trào, khó mà kìm nén. Nàng quyết tâm hôm nay trang điểm thật lộng lẫy. Nàng từng gặp Lý nhị công tử , nhưng nếu thể khiến Lý nhị công tử cảm mến, phá hủy hôn sự của Tưởng Nguyễn, nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Hồ Điệp vấn tóc cho Tưởng Tố Tố, thủ thỉ: “Tiểu thư ngoài ? Phu nhân dặn dò hôm nay tiểu thư ở yên trong phòng, bước ngoài, nếu chuyện gì xảy …”
“Ai cho phép ngươi chuyện với chủ tử như hả?” Tưởng Tố Tố mất kiên nhẫn quát khẽ. “Chuyện của , tự rõ. Còn dám lắm miệng, sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi.”
Tay Hồ Điệp sựng một chút, dám thêm lời nào nữa.
Trong đại sảnh Tưởng phủ, hai cha con Lý Đống đang bàn bạc sự tình với Tưởng Quyền. Hạ Nghiên cũng đích nghênh tiếp. Lý Đống Hạ Nghiên dò xét từ xuống , ý vị thâm trường : “Tưởng đại nhân quả diễm phúc, kiều thê như bầu bạn.”
Hạ Nghiên ngẩn , gượng. Tưởng Quyền giận dữ, nhưng Lý Đống là loại phóng đãng, Tưởng Quyền cũng tiện gì lão. Ông chỉ đành nín nhịn : “Là lỗ mãng, đồng liêu với Lý đại nhân nhiều năm, nhưng từng lui tới, quả thực là điều đáng tiếc.”
“Thôi .” Lý Đống tùy tiện tựa lưng ghế, đôi mắt ti hí khuôn mặt tròn vo nheo . “Chúng cần chuyện vòng vo gì. Hôm nay chắc là Tưởng đại nhân chuyện thương nghị. Không là chuyện gì?”
Tưởng Quyền ngờ đối phương khó đối phó như , năng còn vô lễ. Ông sống tới giờ, bao giờ gặp loại như thế , mà thể đắc tội, chỉ thấy trong lòng uất nghẹn, nghẹn lời thốt nên câu.
Hạ Nghiên thấy , vội vàng tiến lên giảng hòa, : “Thật cũng gì đặc biệt. Chẳng qua là quý công tử nhà Lý đại nhân tuấn tú lịch sự, là thanh niên tài tuấn. Nhớ tới nữ nhi trong phủ chúng nay tuổi cũng nhỏ, lòng tìm ý trung nhân cao quý, thật sự vô cùng trùng hợp.”
Hạ Nghiên thẳng thừng . Tưởng Quyền bà một cái, ngờ một nữ tử thanh khiết như hoa sen mà thể những lời lẽ liêm sỉ nhường , trong lòng càng thêm khó chịu.
Lý Dương bên cạnh toét miệng : “Nghe ý của phu nhân, là chọn tướng công cho tiểu thư của quý phủ ?”
Phạm Khắc Hiếu
Từ khi Hạ Nghiên câu đó, Tưởng Quyền Tưởng phủ còn mặt mũi nào hai cha con Lý gia, dứt khoát im lặng, thêm. Hạ Nghiên ông một cái, : “ !”
Lý Dương cũng : “Không phu nhân trúng là , là nhị của ?”
“Lý nhị công tử là thanh niên tài tuấn. Lý đại công tử cũng quý khí hơn , tất nhiên đều là nhân tài.” Hạ Nghiên vén tóc tai. “Có điều hôm nay Lý đại công tử tới thì chính là duyên với Lý đại công tử.”
Lý Đống Hạ Nghiên chăm chú, : “Phu nhân mồm miệng khéo léo, chuyện. Không tiểu thư của quý phủ dung mạo xinh như hoa giống phu nhân ?”
Lời ý tứ thâm sâu, Hạ Nghiên đờ . Tưởng Quyền kiềm chế nữa, đang nổi giận, đột nhiên thấy tiếng gọi thanh thúy: “Mẫu !”
Mắt Lý Dương sáng lên, đầu về phía cửa. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh cửa. Làn da trắng hồng, mịn màng tựa sứ ngọc. Nàng mặc bộ y phục màu vàng sơn cổ chéo, làn váy thêu hoa kéo lê đất, bên ngoài khoác áo lụa mỏng thêu hoa mai. Mái tóc dài óng ả búi theo kiểu hồ lô, cài một cây trâm ngọc chạm hình hồ điệp nơi đỉnh đầu, tay đeo vòng san hô. Chiếc eo nhỏ xinh, bên hông đeo một cái hà bao. Dáng vẻ nàng như tiên nữ, xinh vô song.
Nàng dường như phát hiện trong đại sảnh còn ngoài, chút mắc cỡ cúi đầu, suy nghĩ một chút, vẫn tiến lên phía , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Tới gần, mới thấy đuôi mắt trong suốt đơn thuần còn một nốt ruồi son, thật sự là xinh như tiên nữ hạ phàm.
“Phụ , mẫu …” Nàng dừng một chút. “Tố nhi là khách tới.”
Trong nháy mắt khi thấy Tưởng Tố Tố cả Hạ Nghiên cương cứng tại chỗ. Bà đờ đẫn cha con Lý gia. Quả nhiên bắt gặp ánh mắt tham lam của chúng đang chằm chằm Tưởng Tố Tố. Đôi mắt như sói đói đó khiến Hạ Nghiên rùng . Bà quyết định thật nhanh, lập tức : “Ai dạy ngươi phép tắc kiểu , mau trở về viện !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-73.html.]
Thái độ của Hạ Nghiên quá nghiêm khắc, Tưởng Tố Tố sợ hãi, đôi mắt lập tức ngập nước. Nàng lúng túng về phía Lý Dương. Lý Dương như thì hồn rơi mất một nửa, lập tức : “Tưởng tiểu thư cố ý, phu nhân cần trách phạt nàng. Hơn nữa và phụ cũng ngoài.”
Lời quá suồng sã, trong lòng Hạ Nghiên vô cùng nóng vội. Tưởng Tố Tố nhíu mày, Lý Đống : “Chỉ là một nữ hài thôi, phu nhân cần quá lo lắng.”
Tưởng Tố Tố cảm giác điều bất , ánh mắt của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, trong lòng bỗng sợ hãi, liền : “Nếu , Tố nhi xin phép lui xuống .” Dứt lời, nàng kịp đoái hoài đến ánh mắt của những còn phía , vội vã rời .
Đợi tới khi bóng lưng Tưởng Tố Tố khuất dạng, Lý Dương mới thu ánh mắt, hỏi: “Đó chính là Nhị tiểu thư của quý phủ ư? Quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Tố nhi tuổi tác còn non nớt.” Tưởng Quyền đáp: “Tạm thời tính đến chuyện đính hôn. Ta là Nguyễn nhi.”
Hạ Nghiên vội vàng thêm lời: “ , tính tình Tố nhi nghịch ngợm, thật thì tính tình và dung mạo của Nguyễn nhi đều đoan trang .”
Cha con Lý Đống , Lý Dương : “Tạm thời gấp gáp, thấy Tưởng Nhị tiểu thư đúng là một mỹ nhân hiếm .”
Trong lòng Hạ Nghiên bồn chồn lo lắng, chuyện với hai cha con Lý gia thêm vài câu, dùng xong cơm trưa, Tưởng Quyền cùng Lý Đống uống chút rượu bàn chuyện triều chính. Lý Dương cùng với Hạ Nghiên đều ngoài. Lý Dương dạo hoa viên, tuy đúng phép tắc, nhưng Lý gia quyền cao thế lớn, Hạ Nghiên cũng chẳng thể gì khác hơn là thuận theo. Nàng gọi Lâm Lang , căn dặn: “Ngươi lập tức tìm Thư Hương, bảo nó dẫn dụ Nguyễn nhi ngoài.” Trong mắt Hạ Nghiên lóe lên tia sáng độc địa: “Vì tương lai của Tố nhi, ngươi hãy chịu ủy khuất cả đời .”
Tưởng Nguyễn mặc bộ y phục màu sơn thêu hoa cẩm chướng của Như Ý Lâu, Lộ Châu cẩn thận phủ thêm cho nàng áo ngoài đỏ thẫm thêu hoa. Kiểu tóc Lưu Tô cài một cây trâm bạc hình hoa lài. Chỉ điểm chút son phấn, nàng xinh hơn . Thư Hương bên cạnh : “Tiểu thư thật xinh , chẳng khác gì tiên nữ trời.”
“Tiên nữ?” Tưởng Nguyễn khẽ : “Ta từ trời xuống.” Ta là ác quỷ, là oan hồn trở về từ địa ngục A Tỳ. Việc cần chính là hủy hoại hình tượng tiên nữ trong mắt nhân gian, cớ gì là tiên nữ?
Thư Hương mờ mịt, Lộ Châu : “Tiểu thư ăn mặc trang trọng như , chẳng lẽ hôm nay trong phủ khách quý tới ? chúng chỉ là qua viện của nhị tiểu thư một lát thôi .”
Thư Hương giật , lén giương mắt Tưởng Nguyễn, thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn bình thường : “Chỉ là hôm nay thời tiết , tâm trạng cũng hơn. Khách quý tới phủ, cho dù là thật thì cũng mà nữ nhân trong nhà thể gặp mặt.”
Đầu Thư Hương cúi thấp hơn. Nàng hiểu vì , trong lòng luôn cảm thấy bất an. Tưởng Nguyễn Thư Hương, : “Ta cùng Lộ Châu từng tới Tố Tâm uyển, ngươi thường nhiều nơi, chắc cũng đường nào.”
Tưởng phủ lớn lớn, nhỏ nhỏ. Từ khi trở về phủ, Tưởng Nguyễn từng tới viện của Tưởng Tố Tố nào. Thư Hương hiểu Tưởng Nguyễn là ý gì, một vốn điềm đạm như nàng cũng bất giác thấy nghi hoặc, im lặng một chút mới đáp lời: “Nô tỳ từng qua vài , vẫn còn ấn tượng ạ.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Vậy phiền ngươi dẫn đường.”
Thư Hương cố nén cảm giác kỳ quái trong lòng, vén áo hành lễ : “Xin tiểu thư theo nô tỳ.”
Dọc đường đều do Thư Hương dẫn đường, Tưởng Nguyễn và Lộ Châu phía . Lộ Châu sát bên cạnh Tưởng Nguyễn, cảnh giác chằm chằm bóng lưng Thư Hương. Tưởng Nguyễn thì vẫn bình chân như vại, khóe môi khẽ cong.
Khi tới cửa Tố Tâm uyển thì Thư Hương ngừng bước, : “Đây chính là Tố Tâm uyển ạ.”
Tưởng Nguyễn cửa viện, dù vẫn bước , nhưng cảm thấy nơi khác biệt hẳn với Nguyễn cư. Không đến việc Tố Tâm uyển rộng lớn hơn, mà cây cảnh hoa lá trong viện cũng kỳ công bố trí, thấy rực rỡ, phô trương. Tưởng Quyền bên nặng bên nhẹ rõ ràng, so với Tố Tâm uyển của Tưởng Tố Tố, Nguyễn cư thật sự bằng một góc.
Tưởng Nguyễn theo Thư Hương tới một gian phòng, đẩy cửa , đây là một phòng khách nhỏ. Trên bàn , Hồ Điệp đó, : “Nhị tiểu thư ngoài, bây giờ vẫn trở . Phiền Đại tiểu thư đợi thêm một chút, chúng nô tỳ sẽ thúc giục tiểu thư.”
“Không , ngươi cứ .” Tưởng Nguyễn : “Thư Hương, Lộ Châu, các ngươi cũng cần ở đây với , cứ theo Hồ Điệp tìm Nhị .”
Thư Hương ngẩn , chút hoài nghi Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn : “Không cần lo sợ sẽ bỏ . Cứ yên tâm, sẽ đợi ở đây.”
Trong lòng Thư Hương bất an khôn nguôi, hiểu vì , mặt Đại tiểu thư, nàng luôn cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần đôi mắt quyến rũ một cái, nàng cảm giác như Đại tiểu thư đều hết việc nghĩ, khiến nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lộ Châu lo lắng Tưởng Nguyễn, đó mới hành lễ cùng Thư Hương, Hồ Điệp tìm .
Đợi ba họ khuất bóng, Tưởng Nguyễn lên, nụ môi lập tức biến mất, khẽ đẩy cửa phòng .
Tố Tâm uyển yên tĩnh, một bóng . Nàng vịn cây cột đỏ cửa phòng, nhạt khôn cùng. Hạ Nghiên điều hết trong Tố Tâm uyển , quả thực đẩy chỗ vạn kiếp bất phục ?
Đáng tiếc, mùi vị tuyệt vọng thể gì, nếm trải một quá đủ .
Nàng lạnh, xoay một phòng khác.
Chỉ trong chốc lát, thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền . Tiếng bước chân vô lực, là say rượu lảo đảo bước . Tưởng Nguyễn đẩy cửa phòng , im lặng chờ.