Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:01:57
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm nay, Trần Chiêu từ sòng bạc trở về, vặn trông thấy mấy Tưởng Nguyễn từ sân trong. Hắn thu hút bởi khuôn mặt thanh tú của nữ hài giữa. Đôi mắt lập tức sáng rỡ, nhưng khi rõ, mới nhận đó là Tưởng Nguyễn. Ngày thường, Tưởng Nguyễn ăn diện lộng lẫy như Trần Phương, nên Trần Chiêu vốn chẳng để tâm. Chuyện xảy mấy hôm , chỉ chợt nảy ý thử mùi vị của tiểu thư nhà quan, nào ngờ vị tiểu thư cương trực đến mức hai lời nhảy xuống nước. Nghĩ vẫn khiến bực bội. Ai ngờ hôm nay chạm mặt, đôi mắt tỏa sáng. Có lẽ vì dịp năm mới nên nàng đổi y phục một chút, nhưng cũng đủ nổi bật ngũ quan thanh tú. Điều quan trọng nhất là khí chất lạnh lùng và trầm tĩnh , khác biệt, cứ như thể nàng hóa thành một khác .
Trần Chiêu híp mắt, quan sát tỉ mỉ nữ hài mặt. Tưởng Nguyễn năm nay mới mười tuổi, qua vẫn vẻ ngây thơ, nhưng ẩn sâu bên trong phảng phất một hương vị khác biệt—một chút trưởng thành, chín chắn. Hai khí chất trái ngược cùng hội tụ một , tạo nên sức hấp dẫn khó tả. Cho dù nàng chỉ là một tiểu nữ hài mười tuổi, Trần Chiêu cũng nhịn mà nuốt khan. Hắn nhớ trong nhóm công tử ăn chơi mà quen , quả thực vài kẻ mang sở thích đặc biệt là ham nữ đồng, cảm giác tư vị .
Liên Kiều chịu nổi ánh mắt dâm tà cứ dán chặt Tưởng Nguyễn. Nàng giữ vẻ mặt lạnh lùng, chút nghĩ ngợi mà cất lời mắng. "Láo xược! Kẻ nào cho phép ngươi dùng ánh mắt như thế chủ tử của !?"
Lời tuy mang theo khí thế, nhưng chẳng tác dụng gì. Trần Chiêu hề sợ hãi. Hắn rõ về phận của vị tiểu thư từ kinh thành , theo ý của Trương Lan, Tưởng Nguyễn lẽ sống mãi ở thôn trang cả đời. Nếu , thể chiếm chút lợi lộc từ nàng, chẳng càng tuyệt vời hơn ?
Mặc dù trong lòng đầy rẫy dâm ý, Trần Chiêu vẫn cợt, cúi đầu vái chào theo phép tắc. "Là Chiêu phép. Vừa nãy Chiêu trông thấy chư vị từ xa, thầm nghĩ tiểu như thiên tiên giữa rốt cuộc là ai, quả thực lạ mắt. Đến gần mới nhận là tiểu thư, nhất thời kìm lòng , kính xin tiểu thư tha ."
Vừa những lời , chỉ Liên Kiều mà ngay cả Bạch Chỉ cũng biến sắc, giận dữ . "Ngươi đang những lời bậy bạ gì đấy? Loại tiện nhân như ngươi mà cũng dám phá hủy thanh danh của tiểu thư!"
Trần Chiêu kinh ngạc lùi hai bước. "Phá hủy thanh danh của tiểu thư? Chiêu từng dám nghĩ như thế. Tiểu thư là cành vàng lá ngọc, Chiêu dám ? Chỉ mong tiểu thư đuổi Chiêu , để cho Chiêu từ xa một chút, như thế cũng thỏa mãn ." Ngày thường, thường trêu chọc và tán tỉnh các khuê nữ đàng hoàng. Miệng lưỡi trơn tru lanh lợi, nếu là nữ nhân nhà bình thường xong, chắc chắn sẽ lớn tại chỗ, hoặc ít nhất cũng mặt đỏ bừng vì hổ. hôm nay, tình thế chút khác thường.
Tưởng Nguyễn lặng im quan sát . Đôi mắt nàng trong trẻo như hồ nước giá lạnh ngày đông, một chút ấm. Ánh mắt nàng lạnh lùng, bờ môi chỉ khẽ nhếch lên thành một đường cong nhẹ, tựa như đang thưởng thức một tên hề nhảy múa mua vui. Nàng hề hổ, cũng hề lóc. Vẻ mặt nàng là vẻ mặt của kẻ lạnh lùng, của một đang từ cao xuống.
Trần Chiêu thoáng giật , chợt Tưởng Nguyễn nhanh chậm cất lời. "Dĩ nhiên sẽ đuổi ngươi ."
Liên Kiều và Bạch Chỉ đều sững sờ, hiểu dụng ý của tiểu thư. Lời của nàng rốt cuộc là ý gì?
Truyện đăng tải tại MonkeyD.
Phạm Khắc Hiếu
Trần Chiêu cũng chút nghi ngờ, nhưng bắt đầu mừng thầm, đắc ý liếc hai nha . Hắn nghĩ thầm, vị tiểu thư vẫn còn thức thời đấy. Xem tiểu thư thế gia vọng tộc thì , sống ở thôn trang lâu ngày cũng mất hết lễ nghĩa , tuổi còn nhỏ chắc chỉ những điều thấp kém .
"Ngày , ngươi lỡ tay đẩy xuống hồ. Ta phong hàn nên liệt giường mấy ngày. Lan ma ma vì thế mà mời đại phu cho , còn tự đến lời xin , mong tha thứ cho ngươi. Ta tha thứ cho ngươi , tất nhiên sẽ đuổi ngươi ." Giọng của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng mang theo một cảm giác mát lạnh khiến khác rợn gáy. Trần Chiêu xong, trong lòng thấy nặng trĩu.
Sau Tưởng Nguyễn rơi xuống hồ, để che mắt thiên hạ, chỉ dám tuyên bố là lỡ tay nàng ngã. Lời Tưởng Nguyễn thốt khiến Trần Chiêu nhớ tới việc gần đây luôn tránh mặt nàng để gây nghi ngờ. Tưởng Nguyễn những lời , rốt cuộc là cố ý vô tình? Nghĩ , Trần Chiêu nghiêm túc quan sát nàng. Hắn chỉ thấy nữ hài yên tại chỗ, bộ y phục cũ kỹ ảm đạm chẳng những nàng tiều tụy, ngược còn nổi bật lên làn da trắng như tuyết. Đôi mắt nàng đen nhánh tựa điểm mực, hàng lông mày cũng đen như mực. Mà vẻ mặt lạnh lùng , càng tăng thêm sự quyến rũ khác thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-5.html.]
Trần Chiêu kinh ngạc, ánh mắt càng trở nên si mê. Nếu phát hiện vị tiểu thư Tưởng gia còn tư vị như thế, tất nhiên sẽ đời nào bỏ qua. Ngày còn dài, hà tất vội vàng? Hắn hì hì, cúi đầu vái chào Tưởng Nguyễn. "Đều là tại Chiêu , hại tiểu thư gầy gò nhiều như . Hôm nay tiểu thư ngoài, Chiêu tiện quấy rầy. Ngày khác, Chiêu nhất định sẽ đến phủ của tiểu thư để nhận ."
"Ai cần ngươi đến nhận ?" Liên Kiều trừng mắt , Trần Chiêu chỉ lưng rời .
Trần Chiêu khuất bóng, Liên Kiều và Bạch Chỉ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bạch Chỉ nhíu mày, giọng đầy lo lắng: “Vừa tiểu thư buông lời như thế? Hắn là kẻ rắc rối, thể để …?”
“Phải, ,” Liên Kiều tiếp lời. “Nô tỳ chỉ hận thể khoét hai con mắt dơ bẩn của ! Thật ghê tởm!”
“Rồi sẽ ngày khoét .” Tưởng Nguyễn đáp, ngữ khí thản nhiên như đang về chuyện vặt. “Hắn lặng lẽ từ xa, đây sẽ cho đến mức đủ mãn nhãn.”
Bạch Chỉ và Liên Kiều ngẩn , chỉ thấy giọng điệu của tiểu thư khiến rợn tóc gáy. Sau một hồi im lặng, Bạch Chỉ khẽ cất lời: “Mặc kệ . Chúng ngoài một chút, mấy ngày nay ở thôn trang quá mức buồn tẻ, phố Đông hẳn là đang nhộn nhịp lắm.”
Phố Đông ư? Tưởng Nguyễn trầm tư chốc lát, đoạn lắc đầu. “Không, phố Tây.”
“Phố Tây?” Bạch Chỉ do dự. “Tiểu thư cớ gì tới Phố Tây? Nơi đó phần lớn đều là dân nghèo và ăn mày. Vừa dịp năm mới, e rằng càng thêm hỗn loạn. Chi bằng tiểu thư đừng đến đó, Phố Đông nhiều cửa hàng son phấn, tửu lầu, ít đồ chơi mới lạ, bằng đến Phố Đông dạo chơi chốc lát.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu quả quyết. “Cứ Phố Tây.” Giọng nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng mang theo sự kiên định cho phép nghi ngờ, rõ ràng hạ quyết tâm.
Bạch Chỉ sững , nhất thời chút khó xử, dám phản bác.
“Ô kìa, cứ theo tiểu thư Phố Tây.” Liên Kiều vỗ vỗ vai Bạch Chỉ, trấn an. “Có chúng cùng, sợ cái gì chứ! Huống hồ giữa ban ngày ban mặt, cần chi quá câu nệ tiểu tiết. Dù chuyện gì xảy , cũng chúng nô tỳ che chở cho tiểu thư, cứ yên tâm .”
Bạch Chỉ đành gật đầu đồng ý, song trong lòng vẫn tràn ngập nghi hoặc. Phố Đông và Phố Tây sự phân chia giàu nghèo rõ rệt. Phố Tây là nơi trú ngụ của dân nghèo, dĩ nhiên thể sánh với sự náo nhiệt phồn hoa của Phố Đông. Ngày thường tiểu thư vốn chẳng màng tới nơi đó, cớ hôm nay một mực ? Bạch Chỉ cảm thấy nàng ngày càng thể dò suy nghĩ của tiểu thư . Dường như chỉ một đêm, tiểu thư trở nên trưởng thành hơn, ánh mắt đen như mực lướt qua thôi cũng khiến lạnh cả sống lưng.
Liên Kiều vui mừng khôn xiết. Dáng vẻ của Tưởng Nguyễn rõ ràng là nghĩ thông suốt, còn cam chịu nữa. So với việc nhẫn nhục chịu đựng, phong thái hiện tại của chủ tử hơn nhiều, ít nhất thì những kẻ ý đồ cũng sẽ dám công khai ức h.i.ế.p tiểu thư như .
Tưởng Nguyễn hề màng đến suy nghĩ đang xoay vần trong lòng hai nha , nàng chỉ yên lặng bước . Tuy nhiên, nếu kỹ, đầu ngón tay nàng đang khẽ run rẩy.
Một việc, đổi ngay từ lúc bắt đầu.