Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 463:: Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:57
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thiều căng thẳng nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, nàng ý gì. Kỳ Mạn hiểu, nàng đột nhiên t.h.ả.m thiết, ôm lấy ngực. Nơi đó cổ trùng bắt đầu vận hành, đồng thời, gương mặt Tuyên Ly đang gần đó cũng hiện lên vẻ đau đớn.
Tử mẫu cổ bắt đầu phát tác. Mắt Kỳ Mạn trừng lớn, tựa như , nhưng hốc mắt khô khốc, một giọt nước mắt nào. Nàng ở kinh thành mai danh ẩn tích nhiều năm như , chỉ vì báo thù. Ban đầu Thái tử Hồng Hi chỉ nhục nàng , còn hại nàng trở thành đầu sỏ diệt vong quốc gia. Nàng lấy tôn nghiêm và quốc thổ mất , nhưng ngay từ ngày hợp tác với Tuyên Ly, nàng , tên đồng minh thể tin cậy.
Tuyên Ly xảo quyệt đa nghi, giữa hai chỉ là sự lợi dụng mà thôi. Mặc dù thế lực Nam Cương khôi phục chút ít, nhưng ngang hàng với Đại Cẩm thì vẫn khó. Biết rõ thể, Kỳ Mạn thấy rõ hơn so với Đan Chân, nhưng tại nàng vẫn tiếp tục? Chỉ bởi vì, nếu còn kiên trì với ý niệm báo thù đó, nàng còn thể tiếp tục tồn tại nữa .
Nàng dù giúp Tuyên Ly đoạt nghiệp lớn, chuyện đầu tiên Tuyên Ly chính là qua sông rút cầu. Kỳ Mạn vẫn . Nàng thấy Tiêu Thiều yêu Tưởng Nguyễn, trong lòng nhạt. Nàng thấy rõ, so với , Tưởng Nguyễn càng lạnh lùng và tàn độc hơn. Việc Tưởng Nguyễn thể tàn nhẫn với cả sinh phụ của chứng tỏ nữ nhân vô tình đến nhường nào. Nàng xem bi kịch của Tiêu Thiều và nhạo , nhưng Tiêu Thiều thành công. Tưởng Nguyễn gả cho Tiêu Thiều, cảnh tượng phu thê tình thâm của họ khiến Kỳ Mạn nhói lòng, thậm chí nàng còn vì thế mà tăng nhanh nhịp bước trả thù, khiến kế hoạch vốn mỹ lộ sơ hở.
Lần , nàng dùng hết thủ đoạn, chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t song sinh cốt nhục của Tưởng Nguyễn. Không một nữ nhân nào thương con . Ban đầu Hướng Tiểu Viên và Thái tử Hồng Hi ôm quyết tâm liều chết, dù bọn họ đều để bảo vệ Tiêu Thiều. Nếu mất cốt nhục, cả đời Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đều sẽ chìm trong nỗi thống khổ khôn nguôi.
ngay cả nguyện vọng cuối cùng cũng thể toại nguyện. Kỳ Mạn thể ngờ rằng, ngăn chặn lưỡi đao chí mạng cuối cùng là Tuyên Ly. Kẻ vốn chung kẻ thù với bà , nay phủ Cẩm Anh vương cho mất tất cả. Tuyên Ly, một như , tại cứu con gái của Tưởng Nguyễn? Kỳ Mạn nghĩ , cũng nghĩ nữa. Bà , dù trúng cổ , t.h.u.ố.c giải, trừ phi bà quyên sinh, nếu mỗi ngày đều chịu cơn đau đớn thấu tận xương tủy. Bà thê thảm, rõ đời rốt cuộc gì sai. Từ ngay giây phút bắt đầu yêu Thái tử Hồng Hi, sai lầm cả đời khởi đầu, bà thể . Bà sai, nhưng bước con đường tội , còn cách nào đầu nữa.
Vì , đến cuối cùng, phận công chúa Nam Cương còn, Nam Cương vong. Khi còn sống, bà lưu lạc nơi đất khách quê , uổng phí thanh xuân, yêu một nam nhân đến tận khi c.h.ế.t cũng chịu liếc mắt một , chớ đừng đến để trong lòng. Bà hận nữ nhân dù đoản mệnh, nhưng đến c.h.ế.t vẫn hết lòng yêu thương. Từ lúc bắt đầu, bà thua.
Kỳ Mạn kêu t.h.ả.m một tiếng, đột nhiên đưa tay móc một túi tán độc khói từ trong n.g.ự.c . Hạ Thanh kinh hãi kêu to: “Cẩn thận! Độc chất!” Người Nam Cương vốn am hiểu nhất về cổ thuật và độc dược, vội vàng che miệng mũi. Tiêu Thiều lập tức chắn Tưởng Nguyễn, giấu nàng và hai đứa bé lòng n.g.ự.c . Khi khói độc tan , nơi đó còn tung tích Kỳ Mạn.
“Bà chạy thoát . Thiếu chủ, cần truy đuổi ?” Cẩm Nhất hỏi.
“Không cần, bà trúng cổ, tử cổ vẫn còn ở đây, chẳng khác nào vẫn khống chế sinh mạng bà .” Hạ Thanh đất.
Tuyên Ly cũng khói độc của Kỳ Mạn cho đau đớn chịu nổi. Tề Phong tò mò đ.á.n.h giá Tuyên Ly, : “Kẻ thật sự là Tuyên Ly ? Tại đột nhiên tay việc nghĩa? Chẳng lẽ hề âm mưu gì khác?” Tuyên Ly tay cứu hai đứa bé, là chuyện cho thể nào hiểu nổi. Tuyên Ly , huống chi đây còn là con của kẻ thù.
Tưởng Nguyễn lạnh lùng Tuyên Ly, y chuyện kiếp ? Vậy y bây giờ ý gì? Là áy náy nên mới ? Thế thì thật nực . Tất cả chuyện đều thể dễ dàng tha thứ như .
Nàng mỉm : “Vừa , đa tạ Bát điện hạ tay tương trợ.”
Tuyên Ly Tưởng Nguyễn với ánh mắt mơ hồ, lẩm bẩm : “Nguyễn Nhi.”
Tưởng Nguyễn lui về phía một bước, Tiêu Thiều kéo nàng lưng , d.a.o găm trong tay lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Tề Phong kinh ngạc Tuyên Ly, lời của Tuyên Ly ý gì? Mặc dù từng qua Tuyên Ly ý với Tưởng Nguyễn, nhưng gọi mật đến mức . Thật là quái lạ.
Y : “Nàng… Rất hận nhỉ.”
Nàng hận y. Hận kiếp y đối xử với nàng tàn nhẫn , lợi dụng, tổn thương nàng, cuối cùng hại nàng c.h.ế.t oan uổng. Tuyên Ly rốt cuộc hiểu rõ tại lâu nay, cứ luôn cảm giác Tưởng Nguyễn cất chứa hận ý sâu đậm với , hóa đều ảo giác. Binh bại như sơn đảo, y từ bỏ cuộc sống vinh hoa của một hoàng tử, trốn Đông núp Tây, gánh tiếng . Đến khi chìm giấc ngủ, y như trải qua mười năm xuân thu mộng ảo, chợt tỉnh , nhân thế thành bãi bể nương dâu.
Giấc mộng khác với hiện tại. Trong mộng, y lấy tất cả, lấy ngôi vị Hoàng đế, cao cao tại thượng, nhưng để vị trí y hy sinh một . Tưởng Nguyễn trong giấc mộng , dịu dàng xinh , ngọt, một lòng một yêu y, đó y lợi dụng đến mức còn một chút giá trị nào để vắt kiệt.
Kết cục cuối cùng của giấc mộng , nghiệp lớn của y thành, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cô đơn tịch mịch, chỉ cần nhớ tới bóng dáng dịu dàng xinh đó, liền cảm thấy tâm mạch quặn đau vô cớ.
Y lành gì, cũng sẽ vì mà áy náy, tại tim đau? Chỉ vì y phát hiện trong quá trình lợi dụng nàng, bất tri bất giác trao một phần chân tâm. Phần chân tâm nhỏ bé tưởng chừng đáng kể, song biến thành cơn ác mộng hành hạ y ngày đêm . Khi y phát giác bản thật lòng, . Trên đời còn một tâm ý yêu y như nữa .
Y nghĩ lẽ chỉ đơn giản là một giấc mộng, nó đại biểu cho điều gì đó. Y tại đời khi thấy Tưởng Nguyễn, luôn nhịn cảm thấy nàng thuộc về . Tưởng Nguyễn đích xác từng thuộc về y. Thế nhưng, chịu bao tổn thương trong giấc mộng , , chỉ riêng y tỉnh mộng, Tưởng Nguyễn cũng tỉnh giấc mộng dài. Bởi nàng mới tỉnh táo mà cạnh Tiêu Thiều, nàng dốc lực đối phó y, coi y là tử địch, cuối cùng kết cục khác với trong mộng xưa.
Tuyên Ly theo Kỳ Mạn tới nơi , y Kỳ Mạn g.i.ế.c hai đứa con của Tưởng Nguyễn, y cũng đoạt Tưởng Nguyễn. Đến hiện tại, y thể cứu vãn nữa, còn cơ hội đầu, Tuyên Phái nắm chắc cơ hội trong tay, y còn gì? Y còn gì cả, nhưng y là Tuyên Ly, xưa nay y từng chịu nhận thua, luôn giỏi ẩn nhẫn. Nếu là Tưởng Nguyễn của giấc mộng , dù y tay trắng, nàng cũng sẽ chút do dự mà theo y.
Vậy nên y cam lòng. Y chẳng còn gì cả, thì, nếu thể đoạt Tưởng Nguyễn thì ? Người nữ nhân vốn dĩ thuộc về y.
khi y thấy Kỳ Mạn xuống tay với con của Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng thấy Tưởng Nguyễn trong mộng, nàng quỳ bậc thềm cửu trọng, đầu tóc rối bời, gương mặt tuyệt sắc tràn ngập tuyệt vọng. Đứa bé ngây thơ nàng ôm chặt trong n.g.ự.c chính là Tuyên Phái. Nàng bảo vệ hài tử vô cùng kỹ lưỡng, dù cùng đường bí lối, cũng quyết bỏ mặc m.á.u mủ của .
Nếu như con của Tưởng Nguyễn chết, cả đời còn hẳn nàng sẽ sống như một cái xác hồn. Tuyên Ly chợt nghĩ, Tưởng Nguyễn trong giấc mộng vốn chẳng còn gì, chẳng lẽ giờ đây, triệt để hủy hoại nàng thêm nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-463-hoan.html.]
Hắn đột nhiên do dự. Kỳ Mạn tay, khoảnh khắc đó, Tuyên Ly kịp nghĩ suy, liền bay lên đỡ đòn. Hắn tại như , lúc ngã xuống, đôi mắt thậm chí còn chút mê mang.
“Ta dĩ nhiên hận ngươi.” Tưởng Nguyễn . “Dù bây giờ ngươi cứu con , vẫn hận ngươi.” Trong đôi mắt tuyệt , gợn chút tình riêng. Tuyên Ly chợt nhớ , đúng , Tưởng Nguyễn trong mộng, bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như . Nàng luôn mỉm , thủ thỉ cùng , luôn vô điều kiện thuận theo ý nguyện của .
“Nguyễn nhi, cố ý. . .” Hắn thốt lên điều gì đó, cố ý lợi dụng nàng, nhưng lời khỏi miệng, đột nhiên phát hiện ngôn từ của quá đỗi nghèo nàn. Từ giấc mộng cho đến hiện thực, mỗi thấy Tưởng Nguyễn, tâm tư đều chỉ hướng tới việc lợi dụng nàng. Lợi dụng nàng để lấy danh lợi, lấy ngôi vị độc tôn gầm trời . cuối cùng khi đạt phát hiện, tất cả hề như tưởng tượng. Hắn hối hận, chỉ thể nuốt đau khổ tận đáy lòng.
“Tuyên Ly, ngươi cần thêm gì nữa. Ngươi nợ , tự đòi . Giang sơn của ngươi, mưu đồ của ngươi, cơ nghiệp vĩ đại của ngươi, nay đều phá nát tan tành. Bây giờ, chỉ cần mạng của ngươi. Giữa và ngươi còn chút liên quan, ngày gặp đường Hoàng Tuyền, chúng chỉ là dưng đường, chút dây dưa liên quan gì nữa.” Nàng một cách dứt khoát, hàm ý càng thêm rõ ràng, nàng mạng của Tuyên Ly.
Đã từng dịu dàng lưu luyến nay chỉ còn kiếm đao đối mặt ư? Trên gương mặt nàng còn vương vấn chút tình cảm nào, Tuyên Ly nghĩ, lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng phù hoa. Đó là giấc mộng cuối cùng, giấc mộng hoang đường về cuộc đời . Kỳ thực, thà rằng đó mãi mãi chỉ là một cơn mộng, nếu Tưởng Nguyễn từ đầu là kẻ thù của , từ đầu đ.á.n.h ngã , từ đầu từng tình cảm nam nữ nào khác với , thì bao. Không lợi dụng và tổn thương, cũng tiếc nuối và hối hận, từ khi gặp cầm trong tay lưỡi đao mà đóa hoa, thế mới đúng.
, một giấc mộng. Nàng từng thuộc về đó rời , hiểu rốt cuộc gây chuyện gì. Hắn ngập ngừng thốt lên: “Ta yêu nàng.”
Gân xanh trán Tiêu Thiều giật mạnh, Hạ Thanh và Tề Phong kinh ngạc tột độ, ngây dại cả . Tuyên Ly rốt cuộc đang cái trò gì, ngay mặt Tiêu Thiều bộc bạch tâm ý với Tưởng Nguyễn. Tuyên Ly là đa tình như ?
Tưởng Nguyễn khẽ, nghiêng đầu . Đôi mắt diễm lệ nhưng sâu trong đáy mắt toát vẻ lạnh lùng thấu xương. Nàng cất lời tàn khốc và vô tình nhất. “Có liên quan gì đến ?”
Có liên quan gì đến ? thế, liên quan gì với nàng ? Bản Tuyên Ly cũng hiểu tại . Toàn bỗng chốc trở nên nặng trĩu. Hắn nghĩ, khoảnh khắc cuối cùng trong mộng, thật sự phát hiện từng yêu một nữ nhân, chẳng qua nữ nhân mặt xinh lạnh lùng, còn là nữa.
Hoặc đó chỉ là một giấc mộng quan trọng, hoặc, nữ nhân trong mộng sớm c.h.ế.t , mặt đây, là một kẻ xa lạ. Hắn đột nhiên giễu, đang cái gì. Hắn một cách bi thương, nước mắt rơi xuống. Thắng bại là lẽ thường, ván , thua. Mà tận đến khi chết, cũng thua ở . Có lẽ giấc mộng thể dẫn dắt , nhưng tin tưởng giấc mộng đó.
“Tiêu Thiều, bằng ngươi.” Hắn .
“Dẫn .” Tiêu Thiều sắc mặt lạnh lẽo, xoay kéo tay Tưởng Nguyễn, thấp giọng dặn dò. “Giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”
Ba ngày , công chúa Kỳ Mạn của Nam Cương thời gian mất tích cuối cùng cũng tìm thấy. Khoảnh khắc cuối cùng bà cửa thành, mặc giá y. Phệ Tâm Cổ khiến dung nhan bà càng thêm tiều tụy, già nua, thậm chí qua còn vẻ kinh hãi. tình huống đó, bà vẫn hành xử như một thiếu nữ ngây thơ, khiến ngoài cảm thấy vô cùng quỷ dị, rùng rợn thôi.
Kỳ Mạn tường thành, nụ ngạo nghễ, rốt cuộc đang nhạo điều gì. Cuối cùng từ tường thành nhảy xuống. Trông cũng mấy phần ngang ngạnh của công chúa Nam Cương. Chẳng qua bà ác quá nhiều, dân chúng hảo cảm với bà , tất nhiên khen một câu nào, rối rít mắng ác nhân ác báo. Cùng lúc đó, Tuyên Ly giam trong nhà lao vì Tử Mẫu Cổ phát tác, cũng chết.
Bởi vì Tuyên Ly là loạn đảng, là hung thủ hại c.h.ế.t Tiên Hoàng, tư cách Hoàng Lăng. Tiểu Hoàng đế thể hiện lòng nhân từ, cho phép hạ táng, điều lúc hạ táng mời Thiên Sư tới, ẩn chứa dụng ý sâu xa. Có suy đoán, tiểu Hoàng đế trẻ tuổi phong ấn linh hồn Tuyên Ly, để đầu thai chuyển thế. Có cho rằng hành động quá tàn nhẫn, dẫu cũng là cốt nhục ruột rà, cớ đến mức đoạn tuyệt như . Có cho rằng , dẫu Tuyên Ly g.i.ế.c cha tạo phản thật sự là tội ác tày trời, thể dung thứ.
Ngay đó, Tiểu Hoàng đế hạ chiếu, phong Cẩm Anh Vương phi Nhất Phẩm Cáo Mệnh phu nhân, đồng thời cho phép Phủ Cẩm Anh Vương cha truyền con nối kế thừa tước vị. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự còn nhỏ tuổi phận ai dám động chạm ở Đại Cẩm, địa vị tôn quý hơn cả các Hoàng tôn quý tộc khác.
Những vị đại thần theo phò tá vị thiên tử trẻ tuổi ngay từ buổi đầu đều tương lai rạng rỡ, nhất là các tân khoa hậu bối, như Liễu Mẫn, Mạc Thông, trở thành trụ cột mới của quốc gia. Về phần Lâm Úy, khi phò trợ Hoàng đế đăng cơ, ông dần dần lui về phía , chỉ quản gia. Mọi đều nghĩ đó là chiêu trò cũ của ông năm xưa, nên lười xen chuyện .
Hôn sự của Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn tiến hành suôn sẻ, nhưng Hạ Thanh và Lâm Tự Hương thuận lợi như . Lâm Tự Hương vẫn lòng với Hạ Thanh, xem con đường rước giai nhân về nhà của Hạ Thanh vẫn còn lắm gian nan. Chuyện cưới gả của Lộ Châu và Liên Kiều cũng đang chuẩn . Tóm , cả phủ bao trùm khí vui mừng, nhưng điều khiến những vị khách quý yêu thích nhất, chính là hai hài tử song sinh .
Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự lớn nhanh như thổi, vô cùng khả ái. Ngày thường, Minh Sênh tính tình lạnh lùng hệt như cha nó, trừ Tưởng Nguyễn, gặp bất kỳ ai cũng chỉ một nét mặt lạnh băng. Lâm quản gia bảo tính khí bé giống với Tiêu Thiều thuở nhỏ khác chút nào, còn Nam Tự thì luôn híp mắt, song là chuyên bày trò nghịch ngợm lưng. Hai tiểu bảo bối ngày ngày khiến phủ Cẩm Anh Vương huyên náo đến ngựa trầy trật, khiến trong nhà dở dở . Tưởng Nguyễn cũng vì thế mà bận rộn ngừng, thoáng chốc đến mùa xuân.
Hôm nay, Tưởng Nguyễn đang thu dọn mớ giấy vụn do Minh Sênh và Nam Tự xé nát trong phòng. Hai hài tử đang tuổi lớn, bắt đầu tập cầm nắm đồ vật, khắp nơi đều là giấy tờ phá hoại. Tưởng Nguyễn đang khom lưng dọn dẹp thì bất chợt cảm nhận một đôi tay rắn chắc vòng lấy eo .
“Huynh đang gì thế?” Tưởng Nguyễn đầu , Tiêu Thiều tựa đầu cổ nàng. Chàng càng ngày càng thích quấn lấy nàng, nhất là thích tranh giành với Minh Sênh, hai cha con cứ thế minh tranh ám đấu, khiến Tưởng Nguyễn dỗ dành cả lớn lẫn nhỏ, quả thực đau đầu thôi.
“Mấy ngày nữa, nàng hãy cùng Giang Nam.” Tiêu Thiều cất lời. “Hoàng thượng phái tuần kiểm.” Nói là tuần kiểm, nhưng thực chất là du ngoạn. Tuyên Phái cố ý sắp xếp như , Tiêu Thiều tất nhiên chút khách khí mà nhận lời.
“Vậy hai hài tử ?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Dẫn chúng cùng e là bất tiện.”
“Không dẫn theo.” Tiêu Thiều ôm chặt lấy nàng hơn một chút, giọng trầm ấm. “Chúng lớn ngần , cứ để chúng ở trong phủ, hai thong dong du ngoạn.”
“Đã lớn ngần ư?” Tưởng Nguyễn mắng. “Hài tử mới bé tí gọi là ‘ lớn ngần ’ ? Chuyện mà cũng ! Chúng còn mở miệng chuyện mà! Nghe tuổi sẽ học , đang mong con gọi ‘mẫu ’.”
Đang trò chuyện, chỉ thấy chiếc giường nhỏ khẽ "ùm" một tiếng. Cả hai đồng thời đầu , từ lúc nào hai vốn đang ngủ tỉnh giấc. Tiêu Minh Sênh lạnh lùng chằm chằm Tiêu Thiều, Tiêu Thiều cũng trừng mắt đáp . Bất chợt, Nam Tự toét miệng , ung dung cất tiếng. “Cha —— ”