Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 453
Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:51:47
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Tề Phong hiện lên nụ quỷ dị. Hắn vốn tuấn mỹ, ngày thường dáng vẻ phong nhã đoan chính, nhưng nụ xuất hiện mặt , mang theo một tia sát khí, trong thoáng chốc khiến liên tưởng đến Tiêu Thiều lúc nãy. Hắn từ tốn : “Chủ tử còn gì, mang về Cẩm y vệ, dùng đại hình chiêu đãi gã .”
Lúc , ngay cả vẻ mặt Cẩm Nhất, Cẩm Nhị cũng trở nên kỳ quái.
Cẩm y vệ là một đám sát thủ, từng tự nhận là lương thiện, thủ đoạn thẩm vấn phạm nhân nhiều vô kể, chẳng hề điểm nào . Duy chỉ Tiêu Thiều quen dùng một đao đoạt mạng, cực kỳ ít dùng đến những cực hình mà Cẩm Anh Vương cũ quy định. Nay y cố ý dặn dò chiếu cố, tất nhiên sẽ khiến Nguyên Xuyên nếm đủ mùi đau khổ của nhân gian.
Việc đầu tiên Cẩm Y vệ là phế bỏ võ công của Nguyên Xuyên, bẻ gãy tứ chi khiến gã thể tự sát, cẩn thận soát xét xem gã giấu độc d.ư.ợ.c để tự tận , ném gã trần truồng lên lưng ngựa, thúc ngựa về kinh thành.
…
Đêm đó, mãi đến canh ba, Tiêu Thiều mới trở về. Sau khi về, y một lời, tự giam trong thư phòng, cho phép bất kỳ ai tiến . Lâm quản gia ngoài cửa, chỉ thở dài ngao ngán. Tề Phong tới, thất thần dõi theo thư phòng.
Sau khi bắt Nguyên Xuyên, Tiêu Thiều lập tức dẫn theo Cẩm Y vệ truy tìm dấu vết tại ngôi miếu mà gã nhắc đến. Ngôi miếu đó cách kinh thành hơn mười dặm, đường xá xa xôi, nhưng Tiêu Thiều vẫn dốc sức đuổi theo. Nơi đó vốn là nơi mắc bệnh phong (hủi) tụ tập, ngay cả các tăng nhân tại ngôi miếu hoang tàn đó cũng mắc bệnh. Người Nam Cương g.i.ế.c các bệnh nhân địa phương mạo danh bệnh nhân và tăng lữ, nhờ đó dễ dàng lừa tuần tra. Không ngờ rằng chúng dám trốn ở nơi hiểm độc , chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ nhiễm bệnh phong, hủy hoại cả đời.
Đợi Tiêu Thiều dẫn theo Cẩm Y vệ thúc ngựa ngừng nghỉ chạy đến nơi đó, Nam Cương đều rời , để cảnh tượng vườn nhà trống, chỉ còn những t.h.i t.h.ể bệnh nhân chôn vùi qua loa. Mà ở giữa khu miếu, một nơi cháy đen, chỉ còn sót một đống tro tàn.
Tiêu Thiều thấy phế tích, lòng y run lên, đích y bước kiểm tra. Cùng đồng hành còn Cẩm y vệ. Căn nhà lửa thiêu rụi , bức tường còn sót những vết cào sâu, đúng là dấu tay của nữ nhân. Giường nệm và màn che đều đốt cháy hết, nhưng qua cách bố trí vẫn thể nhận đây là phòng nữ nhân. Hơn nữa, còn một sợi xích ch.ó bằng sắt cháy dở còn sót .
Nguyên Xuyên Tưởng Nguyễn vì che giấu chuyện m.a.n.g t.h.a.i nên nuôi một con chó, thậm chí còn tranh giành thức ăn với nó. Sợi xích ch.ó chính là bằng chứng xác thực lời gã .
Dạ Phong tìm kiếm những nơi khác, cuối cùng cũng tìm một ít d.ư.ợ.c liệu an thai còn sót trong phòng hầu.
Những manh mối ám chỉ điều gì? Ít nhất cũng chứng minh hiện trạng của Tưởng Nguyễn hề khả quan, e rằng hung nhiều cát ít. Các Cẩm Y vệ đều hiểu rõ sự thật , nhưng ai dám thốt nên lời. Cuối cùng vẫn là Dạ Phong nén nổi bi thương, tiến đến bên cạnh Tiêu Thiều, thấp giọng : “Chủ tử…”
Toàn bộ tan thành tro bụi. Ngay cả tro cốt cũng khó lòng phân biệt. Phải hạ táng , chẳng lẽ lập mộ gió? Bất luận là thế nào, trong lòng Tiêu Thiều tất nhiên đang chịu nỗi đau xót thống khổ tột cùng.
Vậy mà, y chỉ nhàn nhạt đống phế tích, cất lời: “Vương phi ở đây, tiếp tục tìm kiếm.”
Nếu Tưởng Nguyễn còn ở nơi , thì còn thể lưu nơi ? Tuyên Ly phái tìm kiếm tung tích nàng, chỉ hai khả năng: hoặc Tưởng Nguyễn trong tay Tuyên Ly, hoặc nàng chết. nếu Tưởng Nguyễn vẫn còn Tuyên Ly giam giữ, sẽ chẳng việc gì che giấu, mà trái sẽ công khai thứ mắt thiên hạ, nhằm chứng minh lời Nguyên Xuyên là sự thật. Trong lòng tất cả Cẩm Y Vệ chỉ còn một ý niệm: Cẩm Anh Vương đang tự lừa dối chính .
Thường ngày, một nam nhân luôn lý trí, tĩnh táo, thể mạnh mẽ đối mặt với bất kỳ phong ba nào, giờ đây vô cùng sợ hãi đối diện với sự thật tàn khốc. Thế nên đang trốn tránh, nhưng một ai trong họ dám nhẫn tâm vạch trần sự thật , ai tàn nhẫn công khai mặt Tiêu Thiều.
Thôi cứ coi như Tưởng Nguyễn còn sống , Cẩm Anh Vương phi vẫn còn sống. Dẫu cũng tìm thấy thi thể, ? Không tìm thấy thi thể, hẳn là vẫn còn sống. Mọi chỉ thể dùng cách để tự trấn an bản mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-453.html.]
“Tề công tử,” Lâm quản gia cất lời. “Ngài... xin hãy khuyên nhủ Thiếu chủ .”
“Lâm quản gia, ngài đừng ép . Ta khuyên .” Tề Phong khổ. “Giờ phút , hối hận khôn nguôi.” Đến cả chính , còn khuyên nổi, âm thầm trong lòng. Ban đầu, Tưởng Nguyễn thương lượng kế sách với , cũng gật đầu chấp thuận. Đến khi tin tức từ Cẩm Y Vệ truyền đến tai, Tề Phong chỉ cảm thấy thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc . Cảnh tượng duy nhất hiện lên mắt là ánh mắt kiên quyết của Tưởng Nguyễn ngày đó. Hắn thể ngăn cản, hơn nữa, cuối cùng còn cho rằng đó là một phương pháp vẹn , nên mới cản. Giờ đây, đành trơ mắt nàng một về nơi cửu tuyền.
Tiêu Thiều cách nào tha thứ cho bản , Tề Phong cũng chẳng thể nào tự tha thứ cho chính . Nhất là khi Tưởng Nguyễn còn đang mang trong cốt nhục, cảm thấy chỉ với Tưởng Nguyễn, với thai nhi vô tội trong bụng nàng, mà còn với cả Tiêu Thiều. Kẻ còn lưu nhân thế chịu nỗi đau khổ dằn vặt gấp vạn khuất, điều Tề Phong hiểu rõ hơn ai hết.
Năm xưa khi Cẩm Anh lão Vương gia và phu nhân qua đời, Tiêu Thiều chịu đựng cảm giác đau đớn đến tận cùng đó. Hắn từng tự phong bế tâm hồn . Khó khăn lắm, đến khi gặp Tưởng Nguyễn, mới dần thoát khỏi sự giày vò . nay nhận cú đả kích tương tự thêm nữa. Đối với Tiêu Thiều mà , chuyện đồng nghĩa với việc chút tâm tình dịu dàng cuối cùng trong sinh mệnh tước đoạt. Từ nay về , e rằng còn là một con trọn vẹn nữa.
Sao A Nguyễn thể cam tâm chịu đựng phận chứ? Tề Phong khẽ nhắm mắt. Hắn cảm thấy cơn gió xuân lạnh buốt, ngọn đèn trong thư phòng u tối vô cùng, cứ như thể giây phút sẽ tắt lịm .
Lâm quản gia trầm mặc một lát thở dài: “Là lão phu hồ đồ . Ngài và cha ngài quả thực giống , đều là những kẻ đa tình. Năm xưa…” Ông tiếp. Thái tử Hồng Hi vì Hướng Tiểu Viên mà mất ý chí sinh tồn, cuối cùng dùng cách thức t.h.ả.m thương để theo nàng. Dòng dõi Tiêu gia, , Tuyên gia thật sự đa tình. Con trai và cha giống đến . Thái tử Hồng Hi ôn nhã tựa đóa sen thanh khiết, còn Tiêu Thiều lãnh khốc tựa hàn băng. Nhìn qua, vẻ lạnh lẽo cứng cỏi hơn Thái tử Hồng Hi, nhưng thực chất, đáy lòng mềm yếu hơn bất kỳ ai. Vậy mà nay, chút mềm mại cuối cùng trong tim cũng khác cướp mất ư? Lâm quản gia ngửa mặt trời, thầm mặc niệm trong lòng. Thái tử gia, ngài hãy mở mắt xem! Nếu ngài trời linh thiêng, xin đừng để con trai độc nhất của ngài cũng chịu cảnh thống khổ như .
Trong thư phòng, Tiêu Thiều ngay ngắn án thư. Y khoác chiếc áo choàng đen thêu chỉ vàng, sương lạnh lẽo vẫn còn vương vạt áo. Hắn chẳng còn tâm trí y phục, chỉ ngẩn ngơ tại chỗ.
Trên án thư, là cây bút nàng từng chạm , là tờ giấy nàng dùng qua, là chiếc ly nàng từng nhấp môi, là chiếc ghế nàng an tọa. Mỗi một ngóc ngách trong căn phòng đều in đậm hình bóng nàng. Nàng từng đây, thắp một ngọn đèn dầu mờ ảo chờ về. Mỗi bận như thế, đều cằn nhằn nàng nghỉ ngơi sớm một chút. Giờ đây, cảnh cũ xưa chẳng còn.
Tiêu Thiều ngẩn , chợt nhớ đến lời Nguyên Xuyên Tưởng Nguyễn còn đang mang trong bụng cốt nhục của họ. Lòng bỗng nhiên quặn đau, đột nhiên nhận bao giờ chân chính thành trách nhiệm của một phu quân. Nàng luôn tỏ kiên cường, và cứ thế tin rằng nàng mạnh mẽ. quên mất, nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường yếu đuối như bao khác mà thôi.
Tưởng Nguyễn kiếp sống trong thê lương, quyết tâm kiếp bảo vệ nàng thật chu . đây ư? Đây chính là cách bảo vệ nàng ư?
Tiêu Thiều đột ngột đưa tay che khuôn mặt . Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, căn thư phòng vốn lớn, giờ đột nhiên trở nên cực kỳ trống trải, khiến cảm thấy sự cô độc cùng cực.
Hắn từ từ buông tay xuống, trải tấm giấy tuyên thành án thư, rút một cây bút lông từ ống đựng bút. Mài mực xong, chấm bút, bắt đầu .
Hắn : “A Nguyễn thê tử của ….”
Hắn từng nét cẩn thận, ánh đèn chiếu thẳng mi mắt và gò má khí tuấn mỹ, nhưng nét mặt bi thương đến mức khiến nghẹn lời. Hắn xong từng chữ từng câu, lúc mới thu lá thư đong đầy tâm tình. Gấp lá thư ngay ngắn, nhét nó một ống sắt nhỏ, thổi một tiếng huýt gió. Một con bồ câu trắng thuần khiết lập tức bay phòng. Tiêu Thiều buộc ống sắt nhỏ chân bồ câu, đưa ngón tay sờ đầu nó một cách dịu dàng, đó giương tay thả. Bồ câu trắng vỗ cánh bay vụt khỏi cửa sổ, tan biến màn đêm. Hắn theo cánh cửa sổ, thất thần.
Bên ngoài thư phòng, Tề Phong và Lâm quản gia hẹn mà cùng về phía con chim bồ câu trắng bay , khuất dần trong bóng đêm. Cả hai cùng khẽ thở dài một .
Con chim bồ câu trắng , liệu thể đưa thư tới nơi nào đây? Liệu thể đến tay ?
Phạm Khắc Hiếu