Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 419

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Cơn mưa xuân rửa trôi sương mù mùa đông, những ngày liên tiếp đó thời tiết đều vô cùng . Tuy nhiên, bất đồng với tiết trời trong xanh, hoàng cung vẫn bao phủ trong khí âm u trầm lắng. Giữa những vũng nước đọng, dường như vật gì đó từ đất chui lên, rục rịch nảy mầm, khiến cảm giác nguy hiểm đang cận kề.

 

Tại Doanh Thủy điện, một thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đang trang điểm gương đồng. Nàng khoác lên bộ cung trang hoa lệ. Tuy màu sắc phần trầm đạm, nhưng chất liệu thượng hạng khiến xiêm y càng thêm thu hút ánh . Mái tóc búi theo kiểu hướng hoàng kế, dáng vẻ tuy mỹ lệ nhưng thiếu vài phần rực rỡ sáng ngời. Dù tuổi đời còn trẻ, nhưng lớp trang điểm phức tạp khiến nàng toát lên vẻ sắc lạnh khác hẳn ngày thường.

 

Bàn tay sơn đỏ của nàng nhẹ nhàng mơn trớn gò má. Gương mặt trắng như tuyết nhờ tô điểm mà càng thêm kiều diễm, nhưng đó là vẻ kiều diễm của thiếu nữ. Nàng , song giống như một bó hoa giả, cứng nhắc và vô hồn.

 

Cung nữ bước khom lưng bẩm báo: “Bẩm Nương nương, Triệu gia tiểu thư đến.”

 

“Mời Triệu tiểu thư .” Đổng Doanh Nhi khẽ một tiếng, dậy chậm rãi về phía chiếc ghế mềm, nghiêng dựa lưng đó.

 

Mỹ nhân nghiêng, tư thế khác hẳn với thường ngày nàng vẫn thấy. Triệu Cẩn bước điện bắt gặp cảnh tượng đó, bất giác ngẩn .

 

Mỹ nhân đang tựa ghế mềm thấy nàng đến, khóe môi khẽ nhếch, cất giọng gọi: “Triệu Cẩn.”

 

Triệu Cẩn lấy bình tĩnh, do dự một hồi, mới nhấc chân về phía chiếc ghế mềm. Đổng Doanh Nhi vỗ nhẹ ghế, mỉm : “Ngươi đây cùng .”

 

“Việc … E rằng thỏa đáng.” Triệu Cẩn mím môi, hạ giọng: “Nương nương phận cao quý…”

 

“Giữa chúng cần gì những lời khách sáo ? Chẳng lẽ ngươi quên hai từng cùng thêu một chiếc khăn, cùng chung một giường ?” Đổng Doanh Nhi khoát tay, câu nhẹ nhàng mà thốt khiến Triệu Cẩn á khẩu đáp .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-419.html.]

 

Có lẽ lời lẽ của Đổng Doanh Nhi chạm đến nơi sâu thẳm trong ký ức, Triệu Cẩn bất giác nhớ quãng thời thiếu nữ, cái thuở mà nàng, Đổng Doanh Nhi, Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi lớn lên bên . Khi , họ vô ưu vô lo, mỗi ngày chỉ nghĩ đến việc vui chơi thỏa thích, màng đến đấu đá gia tộc, chẳng bận tâm đến phân tranh triều đình. Mọi phiền não đời dường như hề liên can đến họ. Quãng thời gian đó ắt hẳn là vui vẻ nhất, thể nào giống như bây giờ, gió thổi thấy bão táp sắp đến. Dù Triệu gia vẫn vẻ an , nhưng thật như lửa chảo dầu, ai bước tiếp theo sẽ là gì? Chỉ cần sai một bước thôi, sẽ mất tất thảy. Giờ đây, việc đều là đ.á.n.h cược cả tính mạng. Một tia ưu thương thoáng qua gương mặt nàng, nàng bước đến cạnh Đổng Doanh Nhi, lúc mới ngước mắt thẳng bạn thuở xưa.

 

Phạm Khắc Hiếu

Đổng Doanh Nhi khác . Bất kể là lối trang điểm phong cách ăn vận, tuy vẫn là gương mặt quen thuộc , thậm chí nàng còn cố nặn nụ cùng vẻ mật như thuở nào, thế nhưng nét mặt còn vẻ thanh tân, trong sáng như thời thiếu nữ, trái mang theo vẻ bạc bẽo và sự từng trải của tháng năm. Có lẽ cuộc sống nơi thâm cung vốn chẳng hề . Đổng Doanh Nhi đưa cung khi còn ở độ tuổi hoa niên rực rỡ. Phụ nàng địa vị của Đổng Doanh Nhi ở hậu cung cao, nhưng theo Triệu Cẩn quan sát, tất cả chỉ là lời đồn thổi. Hậu cung vốn là chốn nào cơ chứ? Nếu kẻ nào mưu cầu vinh hoa phú quý, dĩ nhiên sẽ thấy đó là một nơi . từ nhỏ Đổng Doanh Nhi lớn lên trong nhung lụa, sự sang quý là gì trong mắt nàng. Điều quý giá hơn cả là tự do, thế nhưng khi bước chân cung cấm, nàng đ.á.n.h mất. Bởi , hôm nay Đổng Doanh Nhi mới trở nên xa lạ đến nhường . Triệu Cẩn khẽ thở dài, trong mấy tỷ họ, bất hạnh nhất, e rằng chính là Đổng Doanh Nhi.

 

Nghĩ đến đây, lòng Triệu Cẩn dâng lên cảm giác đồng tình với Đổng Doanh Nhi, nàng hề để ý rằng biểu cảm lọt mắt đối phương. Trên mặt Đổng Doanh Nhi thoáng qua một tia chán ghét khó nhận . Ngay đó, nàng cất tiếng , : “Kể từ khi cung, hình như ít lui tới với ngươi hơn. Hôm nay gặp , cảm giác cảnh còn mất, ngươi cảm nhận điều chăng?”

 

Sau khi Đổng Doanh Nhi nhập cung, các tỷ thiết thuở xưa cũng từng thăm. khi đó, tính tình nàng trở nên âm trầm, nào cũng hờ hững hề phản ứng. Lâm Tự Hương vốn là nóng nảy, lúc từng cãi vã một trận, nhưng Đổng Doanh Nhi vẫn chỉ im lặng. Sau , khi Lâm Tự Hương gặp họ, nàng : “Nàng quyết định phân rõ giới hạn với chúng , thôi thì bỏ . Tình cảm mà cầu xin thì chẳng bao giờ lâu bền. Chúng coi nàng là tỷ , nhưng nàng chẳng hề xem chúng gì.” Ban đầu Văn Phi Phi và Triệu Cẩn còn tin, bởi lẽ cả hai đều xuất võ tướng, nhạy bén với tâm tư khác như Lâm Tự Hương. Thế nhưng, dù chậm hiểu đến , về họ cũng dần dần nhận : Lâm Tự Hương sai, Đổng Doanh Nhi quả thật ý tuyệt giao với họ. Triệu Cẩn cảm nhận rõ rệt hơn. Có vài nàng theo mẫu tiến cung, từng tìm Đổng Doanh Nhi hàn huyên, nhưng nào cũng tỳ nữ của nàng lấy cớ bận rộn mà từ chối. Lặp nhiều như thế, rõ ràng là cố ý gây khó dễ cho nàng. Triệu Cẩn thể lý giải , song về tiến cung, nàng cũng chẳng còn nhiệt tình hỏi thăm tin tức về Đổng Doanh Nhi nữa. Có ai mãi chịu cái cảnh mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh cơ chứ?

 

Thế nhưng hiện tại, Triệu Cẩn vẫn khẽ thở dài đáp: “ , thuở ban đầu, trong mấy chúng , ngươi là đối nhân xử thế nhất, khéo léo nhất trong việc kết giao. Nay xem , quả nhiên vẫn là ngươi tiền đồ nhất.” Có thật là tiền đồ ? E rằng hẳn. Chẳng qua Triệu Cẩn giờ đây còn là nàng tiểu thư hiểu sự đời ngày xưa. Áp lực gia tộc buộc nàng dần trưởng thành, bắt đầu những toan tính riêng. Đổng Doanh Nhi đổi, nàng còn thể thật thà thẳng tính như ? Trong lòng khó tránh mấy phần ngăn cách.

 

Đổng Doanh Nhi , ý vị sâu xa chằm chằm Triệu Cẩn, đoạn lắc đầu : “Thời gian quả nhiên vô tình. Ta ngờ, thẳng thắn như ngươi, nay cũng những lời khách sáo như . Trước mặt , ngươi cần gì bày bộ dạng ? Ta và ngươi lớn lên cùng , tâm tư của chẳng cần suy đoán quá nhiều. Hậu cung thực sự ư? Cái ngươi gọi là tiền đồ là gì? Nói chừng một ngày nào đó Bệ hạ băng hà, cũng theo .”

 

Lời thốt , Triệu Cẩn kinh hãi. Nàng vội vàng quanh quất xem ở gần . Thấy ai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời quên mất phận của Đổng Doanh Nhi, đưa tay gõ nhẹ lên đầu nàng , : “Chớ hồ ngôn loạn ngữ! Lời lẽ như mà ngươi cũng dám thốt ? Ngày ngày ngươi đang nghĩ gì hả? Ai cũng trong cung chú ý lời ăn tiếng , ngươi thông minh như , khinh suất thế chứ? Ngươi sống nữa ?”

 

Triệu Cẩn liền một mạch, chợt khựng , bản nàng thoáng sửng sốt, đột nhiên nhận bất tri bất giác hành động thất thố. Dù vẫn là bạn cùng lớn lên, trong lòng vẫn còn giữ tình nghĩa năm xưa. Dù cảm thấy còn thiết như , nhưng khi đối phương đang đối mặt với nguy hiểm, nàng vẫn kìm lòng mà lo lắng cho nàng .

 

Đổng Doanh Nhi dường như cũng kinh ngạc hành vi của Triệu Cẩn. Trong mắt nàng xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp, nhưng nhanh chóng biến mất. Nàng lười biếng đáp: “Có gì đáng sợ? Mỗi ngày trong cung cấm đều như dầu sôi lửa bỏng. Nếu ngày nào cũng lo lắng đề phòng, cuộc sống còn thể thống gì nữa? như ngươi nghĩ, chẳng khác nào sống bằng chết.”

 

Ngữ điệu mang theo sự phóng túng và thờ ơ, tựa như hề quý trọng sinh mạng , cái vẻ tiêu điều, tàn lụi khiến Triệu Cẩn đau xót khôn nguôi. Ban đầu bốn họ, Lâm Tự Hương cương trực đến cứng nhắc, nàng và Văn Phi Phi là võ tướng phóng khoáng, tùy hứng, khi họ ở cùng thì khó tránh khỏi xảy tranh chấp. Khi đó, đều là Đổng Doanh Nhi giảng hòa, dàn xếp thỏa. Có lẽ bởi Đổng đại nhân ăn khéo léo, Đổng Doanh Nhi cũng thừa hưởng từ phụ , tuổi còn nhỏ nhưng đối nhân xử thế vô cùng chu . Lúc đó mấy bọn họ, ngoài miệng Lâm Tự Hương , nhưng lòng cũng ngầm kính trọng Đổng Doanh Nhi. Đổng Doanh Nhi thiết hào phóng, ai cũng yêu thích, một cô gái trong sáng xinh như hoa trở nên tiêu điều héo úa như hiện tại, Triệu Cẩn thể rõ trong lòng cảm giác gì, tóm là chẳng thể yên lòng.

 

Loading...