Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 417

Cập nhật lúc: 2025-09-28 13:47:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả tiếp tục bộ chương truyện tại đây!

 

Tưởng Nguyễn vẫn ung dung Đan Chân, hề vì những lời lẽ đổi sắc thái. Chưa bàn đến việc Đan Chân cố ý chọc giận nàng, mà dẫu cho rõ ý đồ của nàng , Tưởng Nguyễn cũng chẳng hề để tâm đến những lời . Nàng từng trải qua vô vàn đồn đãi thị phi bịa đặt, thể để những lời miệng lưỡi cay độc mắt?

 

Đan Chân khẽ, chậm rãi tiến gần Tưởng Nguyễn, bất thình lình đưa tay tóm lấy cổ nàng. Bàn tay Đan Chân mềm mại vô cùng, tựa hồ xương cốt. Một bàn tay nhỏ bé yểu điệu như thế, nếu đặt trong tay nam nhân, hẳn sẽ khiến kẻ đó tâm viên ý mãn. Thế nhưng giờ đây, nó siết chặt cổ Tưởng Nguyễn như một con mãng xà, chỉ mang đến cảm giác u ám lạnh lẽo, âm lãnh đến rợn .

 

“Ngươi yếu ớt dường nào,” Đan Chân biểu cảm của Tưởng Nguyễn. “Chỉ cần dùng sức, ngươi sẽ mất mạng ngay lập tức. Cẩm Anh Vương phi... chức danh ý nghĩa gì?”

 

"Ồ?" Tưởng Nguyễn xoay mặt, tránh bàn tay nàng , thẳng mắt Đan Chân, thong dong hỏi. "Vì ngươi g.i.ế.c ? Vì Tiêu Thiều chăng?"

 

Vừa nhắc tới hai chữ "Tiêu Thiều", sắc mặt Đan Chân khẽ biến. Trong khoảnh khắc , đôi tròng mắt vốn linh động vô cùng bỗng trở nên dữ tợn, âm hàn đến mức ngay cả Tưởng Nguyễn thấy cũng cảm thấy bất an. Chấp niệm của nàng sâu nặng đến ? Tưởng Nguyễn kinh ngạc tức giận. Tiêu Thiều và nữ tử xét cho cùng cũng chỉ mấy duyên phận, mà nàng từ Nam Cương đuổi tới Đại Cẩm, ôm tâm tư phục quốc, còn hận thể đẩy nàng chỗ chết, tất cả chẳng đều vì kẻ gây họa đó ư?

 

"Ngươi hiểu rõ lắm ?" Đan Chân đột nhiên bật lạnh lùng. "Ngươi cho rằng trở thành Cẩm Anh Vương phi là bản lĩnh phi thường ư? Hắn là hùng ưng thảo nguyên, là cô lang trong sa mạc, cả đời sẽ bất cứ thứ gì ràng buộc! Ngươi chỉ là một viên đá cản đường xí, dám dương dương tự đắc đến mức , thật sự quá đỗi nực ! Quá đỗi nực !" Nói đến cuối cùng, nàng gần như hóa điên vì phẫn nộ.

 

Tưởng Nguyễn nhướng mày. Quả thật chấp niệm của Đan Chân với Tiêu Thiều ăn sâu cốt tủy. Chỉ cần nhắc đến tên , cảm xúc của nàng lập tức kích động mãnh liệt. Điều thể hiện điều gì đây? Một vị Thánh nữ giữ trong sạch lâu, đầu động lòng phàm, vì bản thể nên bất cứ ai khác ? Rốt cuộc nàng gì, biến Tiêu Thiều thành một con rối bù vĩnh viễn cất giữ, giống như những kẻ dùng bí thuật Nam Cương ? Còn về cô lang và hùng ưng ư, Tưởng Nguyễn chỉ thấy buồn . Có lẽ nam nhân mặt ngoài là dáng vẻ bất khả xâm phạm, uy phong lẫm liệt, nhưng nếu Đan Chân thấy lúc triền miên quấn quýt khác, lẽ sẽ còn chấp niệm sâu nặng đến thế.

 

Chẳng qua, dáng vẻ triền miên quấn quýt khác của Tiêu Thiều vốn ai cũng thể chiêm ngưỡng. Tưởng Nguyễn nhếch môi. "Ta đích thực là một viên đá chắn đường, song viên đá do chính cam tâm tình nguyện nhặt lấy. Còn Thánh nữ đây lẽ đá chắn đường, mà là trợ lực, cũng chẳng hề ngần ngại đạp văng đấy thôi? Ồ, sai . Các ngươi đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ nhiều năm là kẻ thù đội trời chung, Thánh nữ còn bày tỏ điều gì nữa đây?"

 

Bản tính ứng đối sắc bén của Tưởng Nguyễn xưa nay từng đổi. Nàng thích hao phí quá nhiều lời lẽ, thường luôn dùng một chiêu thấy máu, tìm đúng vết thương lòng của kẻ khác giẫm đạp thương tiếc, xong xuôi còn rắc thêm muối, vô cùng thoải mái và lưu loát. Kẻ nào khẩu chiến với nàng đều nàng cho tức chết. Đan Chân là một Thánh nữ, địa vị cực kỳ cao quý tại Nam Cương, ngày thường cao cao tại thượng, nào từng nhiều với khác như . Xưa nay từng ai dám khó dễ nàng , đối với lời nàng luôn tuân theo chút do dự. Trái , Tưởng Nguyễn từ nhỏ đến lớn, kiếp lẫn kiếp , những chất vấn nghi ngờ nhiều đếm xuể, nên việc phản kích như thế, dễ dàng như trở bàn tay.

 

Đan Chân nàng chọc tức đến mức sắc mặt biến đổi. Bất kỳ nữ tử nào mất mặt tình địch, nhất là đó chính yêu mang theo bên , thể giữ bình tĩnh? Đan Chân gần như nuốt chửng Tưởng Nguyễn, gương mặt tuyệt suýt chút nữa nứt toác vì phẫn nộ. chỉ trong chốc lát, nàng nở một nụ lạnh lùng, giễu cợt . "Ngươi những lời tác dụng gì? Ta từng cần cam tâm tình nguyện, thứ , chính là tuyệt đối phục tùng!"

 

“Phục tùng?” Tưởng Nguyễn cứ như chuyện nực , nàng mỉm Đan Chân. “Thánh nữ quả thật quên , chẳng chính ngươi từng , là hùng ưng thảo nguyên, là cô lang nơi sa mạc? Hùng ưng chao liệng cửu thiên, cô lang độc bước ngàn dặm, dù săn g.i.ế.c cũng từng chịu thuần phục. Ngươi từng thấy hùng ưng sói đói thuần hóa bao giờ ? Nếu , còn dám tới phục tùng?”

 

Đan Chân dần thích ứng với lối đối đáp của Tưởng Nguyễn, nàng chậm rãi đáp , nụ phảng phất vẻ quỷ dị. “Tưởng gia tiểu thư, quả thực quá đỗi khờ khạo. E rằng bởi vì nữ tử Đại Cẩm các ngươi nuôi nhốt trong khuê phòng nên mới nông cạn đến chăng. Kỳ thực, sự phục tùng giống như những gì ngươi đang nghĩ. Ngươi là lòng phục tùng, còn phục tùng. Khi quốc gia của ngươi, bộ Đại Cẩm, đều quỳ rạp chân Nam Cương, thì đừng hùng ưng cô lang, ngay cả trời xanh , sa mạc , cũng đều phục tùng !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-417.html.]

Nàng năng cuồng ngông, Tưởng Nguyễn hề tiếp lời, sự yên lặng trong mắt Đan Chân chính là biểu hiện Tưởng Nguyễn lùi bước. Nàng hài lòng bật một tiếng, tiếp. “Ngươi cứ yên tâm, bao giờ nghĩ sẽ trở thành trợ lực của . Hắn là hùng ưng cô lang thì cũng mặc, cuộc đời chỉ thể quẩn quanh bên cạnh . Nếu ý định rời , sẽ bẻ gãy cánh, nhổ hết răng nanh của . Chỉ cần vó sắt Nam Cương san bằng mảnh đất , tất thảy dân chúng nơi đây đều sẽ trở thành tù binh của chúng . Còn , sẽ độc mù đôi mắt , đ.á.n.h gãy đôi chân , để sống khỏe mạnh, sống mãi bên cạnh .”

 

Cách thức bày tỏ tình yêu thật sự kinh tâm động phách, Tưởng Nguyễn dù hai kiếp cũng từng qua. Nếu Tiêu Thiều những lời , sẽ cảnh tượng gì xảy , Tưởng Nguyễn thầm cảm thán trong lòng. Gương mặt nàng vẫn dửng dưng, chỉ Đan Chân cất lời. “Nếu như thế, đây chẳng còn chút tác dụng nào, cớ gì ngươi dứt khoát g.i.ế.c ?”

 

“Ha ha,” Đan Chân vang, trong tiếng mang theo vài phần hưng phấn điên cuồng. Nàng đáp. “Ta dĩ nhiên g.i.ế.c ngươi, thể dung tha cho ngươi . nếu dễ dàng g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi như thế thì quá hời cho ngươi . Hắn vốn là con mồi của , nay ngươi ô nhục. Ta nghĩ cách xử lý ngươi thế nào , khiến cơ thể ngươi ngàn thương trăm lỗ, đó đổ trứng của loại trùng kịch độc mảnh mai Nam Cương , để chúng sinh sôi nảy nở bên trong cơ thể ngươi, biến ngươi thành một khối thịt chứa sống, sống trong đau đớn vật vã suốt thời gian dài, ngươi cũng sẽ giống như sâu bọ, để ngươi tận mắt chứng kiến thần phục chân , chẳng tuyệt vời ư?”

 

Tưởng Nguyễn sững sờ, chẳng hiểu tại , cuối cùng nàng hoảng hốt nhớ tới kiếp , khi chết, Tưởng Tố Tố biến nàng thành Nhân Trệ, sống , c.h.ế.t xong, chẳng cũng vì nàng trơ mắt chứng kiến Phái nhi chịu khổ ? Cảm giác đó quả thực khó chịu đựng nổi, Đan Chân hận nàng quả nhiên thấu xương. Chẳng qua Tưởng Nguyễn rõ, giờ phút Đan Chân g.i.ế.c nàng, vì nguyên nhân , mà chỉ bởi vì Tuyên Ly và Kỳ Mạn hạ lệnh, hiện tại vẫn thể động thủ mà thôi.

 

Còn nàng, mượn tay Đan Chân để một chuyện.

 

Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi, . “Nam Cương các ngươi san bằng quốc thổ Đại Cẩm của , nào dễ dàng như , chẳng lẽ tướng sĩ Đại Cẩm đều là c.h.ế.t ? Có lẽ Thánh nữ cho rằng thế cục trong cung bây giờ đang căng thẳng nên thể thừa cơ hội. Ta nghĩ Thánh nữ và Bát điện hạ kết đồng minh, nhưng chẳng lẽ Thánh nữ cảm thấy mối đồng minh phần sơ sài ? Phải , trong sự sắp xếp của Bệ hạ, hề một chữ nào nhắc đến việc để Bát điện hạ lên trữ quân của Đại Cẩm cả.”

 

Đan Chân cũng rộ lên. “Hoàng đế của các ngươi tính là cái thá gì? Giờ đây cũng chỉ là một tên phế nhân mà thôi.”

 

vẫn còn Thập Tam điện hạ,” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời nàng . “Thập Tam điện hạ thông minh hơn , tài trí uyên bác. Quan trọng hơn cả, danh chính ngôn thuận.”

 

“Danh chính ngôn thuận?” Đan Chân như nghĩ tới chuyện gì, mắt chợt lóe sáng, về phía Tưởng Nguyễn . “E rằng ngươi cho rằng, cái gọi là danh chính ngôn thuận chính là do ngươi giữ kỹ thánh chỉ, phần thánh chỉ , ngươi cược đúng bên, nên tràn đầy hy vọng.”

 

Tưởng Nguyễn gật đầu, ánh mắt sáng rực lên. Đan Chân lạnh, xoay bước , một lát , nàng trở nữa, tay cầm một trụ mộc dài. Nàng đầy ác ý. “Tưởng tiểu thư, ngươi thấy vật quen thuộc ?”

 

Tưởng Nguyễn hề gì, chỉ chăm chú trụ mộc đó. Thứ bên trong là gì, Tưởng Nguyễn rõ tường tận. Đan Chân thấy nàng vẫn bất động thanh sắc, dường như càng thêm hưng phấn, nàng mở trụ mộc, lấy một vật từ bên trong . Thứ vô cùng quen thuộc, quyển trục mở , chính là một đạo thánh chỉ trọn vẹn.

 

Phạm Khắc Hiếu

“Ngươi cho rằng giấu thánh chỉ trong xe ngựa thì sẽ ai phát hiện ? Không thể , ngươi luôn lớn mật như , nhưng lớn mật tất chuốc lấy họa, cái mà ngươi gọi là hy vọng, rơi tay . Ngươi nên , nếu phần thánh chỉ , vị Thập Tam hoàng tử sẽ chẳng còn gì cả. Nếu Hoàng đế băng hà ngay lúc , còn liên quan đến Thập Tam hoàng tử, ngươi xem, sẽ ?”

 

Kết cục sẽ ? Tưởng Nguyễn nhạt trong lòng. Nàng rõ điều đó hơn bất kỳ ai đời, bởi vì kiếp nàng từng gán danh họa quốc yêu nữ như thế đó. Tội danh g.i.ế.c c.h.ế.t Hoàng đế đổ lên đầu nàng, khiến nàng trở thành tội nhân thiên cổ. Tuyên Ly phủi tay sạch sẽ, ung dung lên vị trí tối cao, hề một lời phản đối, và tất cả đều ca công tụng đức hạnh của . Đó chính là chân tướng tàn khốc.

 

Loading...