Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:32
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tưởng Lệ mỉm : “Đại tỷ chọn màu sắc đối lập với Nhị tỷ như , hai cạnh chắc chắn sẽ vô cùng bắt mắt, quả là thú vị.”

 

Tưởng Tố Tố kinh ngạc trong chốc lát, song cũng lập tức mỉm : “Đại tỷ mặc sắc đỏ còn hơn Tố nương, quả thật hợp.” Tuy nàng Tưởng Nguyễn chọn màu đỏ rực, nhưng ngờ Như Ý Lâu bộ y phục phức tạp hoa lệ đến . Bất quá, việc khiến nàng an tâm hơn đôi chút. Một tiểu cô nương như Tưởng Nguyễn tất nhiên thể chế ngự sự diễm lệ phần tục của sắc đỏ rực . Dung mạo Tưởng Nguyễn dù xinh , mặc bộ y phục lên, e sẽ màu của nó lấn át, nếu đủ khí chất chống đỡ, e là sẽ trở nên thô tục vô cùng.

 

Tưởng Lệ cũng nghĩ như , ánh mắt Tưởng Nguyễn ẩn chứa sự hả hê, nhạo nỗi khốn khổ của khác, ngoài miệng thì : “Liễu chưởng quỹ quả nhiên thiên vị quá mức, cho Đại tỷ một bộ xiêm y hoa lệ bậc , đồ của bọn so kém hơn nhiều. Loại y phục diễm lệ , sợ rằng chỉ Đại tỷ mới đủ can đảm khoác lên .”

 

“Ta là Đích trưởng nữ của Tưởng phủ, nếu ăn mặc lộng lẫy một chút, chẳng sẽ mất mặt Phủ thừa tướng ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Các cũng xinh , nữ nhi Tưởng phủ ai cũng là danh môn khuê tú.”

 

Tưởng Đan Tưởng Nguyễn, cất lời nhỏ nhẹ: “Y phục của Đại tỷ thật , từng thấy trong phủ ai mặc như .”

 

Tưởng Lão phu nhân nheo đôi mắt , ánh thâm sâu chứa đầy ý vị dò xét, dán chặt lên Tưởng Nguyễn, : “Y phục tệ, nhưng còn thiếu một thứ. Hình như đại nha đầu áo choàng ấm. Đỗ Quyên, ngươi mau lấy chiếc áo choàng sắc đỏ trong rương của , đưa đến Nguyễn Cư cho đại nha đầu.”

 

Áo choàng đỏ là một trong những món hồi môn trân quý của Lão phu nhân khi xuất giá, giá trị vô cùng. Trước giờ Tưởng Tố Tố chỉ thích màu trắng thuần nên từng hỏi xin, nhưng điều đó nghĩa là nàng thích. Hôm nay thấy Lão phu nhân tặng một trong những vật phẩm quý giá nhất của cho Tưởng Nguyễn, nàng thầm kinh ngạc trong lòng. Tưởng Lệ sớm ghen tỵ đến đỏ mắt, giọng chua ngoa: “Tổ mẫu thật thương Đại tỷ, hồi phủ ban cho tỷ vật phẩm như .”

 

Tưởng Lão phu nhân liếc nàng một cái, giọng hề mang theo hỷ nộ: “Các ngươi lớn lên trong Tưởng phủ, chẳng lẽ thiếu thốn y phục, trang sức ? Đại nha đầu trở về, mấy năm nay ở thôn trang chịu ít khổ cực, còn nổi một món trang sức nào.”

 

Tưởng Tố Tố trầm ngâm một lát, đáp lời: “Tổ mẫu đúng. Đại tỷ, chỗ còn một ít trang sức dùng, bằng tỷ tới viện của , chọn vài món. trang sức của phần đơn giản, Đại tỷ lòng .”

 

Tưởng Lệ thể hào phóng như Tưởng Tố Tố, dẫu giả vờ cao thượng cũng thể, đành dứt khoát nghiêng đầu sang một bên, coi như thấy gì. Tưởng Đan chỉ cúi đầu xuống, siết chặt góc áo của . Đồ trang sức của nàng bằng hai tỷ tỷ, đa đều là đồ phu nhân thưởng cho, bình thường tích góp phòng khi cấp bách.

 

“Sao thể lấy đồ của ?” Tưởng Nguyễn . “Không hề gì, Phụ mẫu tự sẽ chuẩn cho .”

 

Mắt Tưởng Lão phu nhân lóe lên, phất tay: “Cũng . Ngươi y phục , ngày mai đến phủ Thẩm Thị Lang, ngươi cần ăn mặc cho chỉnh tề. Nữ nhi Tưởng phủ đều là danh môn khuê tú. Nhị nha đầu, Đại tỷ ngươi hồi kinh, còn nhiều việc lạ lẫm, ngày mai ngươi chiếu cố nó thật . Một khi bước chân ngoài phủ, các ngươi chính là đại diện cho Tưởng phủ, cần đồng lòng tương trợ .”

 

Tưởng Tố Tố gật đầu: “Tổ mẫu dạy , Tố nương rõ.”

 

Tưởng Nguyễn cũng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-40.html.]

 

[]

 

Một lúc , Tưởng Lão phu nhân thiền, cầm y phục về viện. Tưởng Nguyễn ghé viện của Tưởng Tố Tố để chọn trang sức. Ngược , Tưởng Lệ đến, lấy một cây trâm và một sợi dây chuyền. Tưởng Tố Tố đối với Tưởng Lệ cũng hề keo kiệt, lẽ là vì Tưởng Quyền giờ từng bạc đãi nàng .

 

Đến buổi tối, nha Thải Tước bên cạnh Tưởng Lão phu nhân mang áo choàng tới, tay còn ôm một hộp trâm cài châu báu, là Lão phu nhân ban thưởng, dặn dò Tưởng Nguyễn ngày mai ăn vận thật tề chỉnh. Tưởng Nguyễn khước từ, mỉm đáp lời. Sau đó, nàng lựa một cây trâm bạc chạm trổ tinh xảo tặng cho Thải Tước, xem như chút lộ phí công cán. Thoạt đầu Thải Tước một mực từ chối, nhưng thấy thể thoái thác, nàng chỉ đành nhận lấy.

 

Phạm Khắc Hiếu

Sau khi Thải Tước cáo lui, Liên Kiều hớn hở : “Lão phu nhân đối đãi tiểu thư ưu ái như thế, xem những tháng ngày khổ cực của tiểu thư qua .”

 

“Chiếc áo choàng đỏ thẫm thật quý giá, cứ thế mà ban tặng cho tiểu thư. Có thể thấy, Lão phu nhân vẫn còn thương tiểu thư lắm.” Bạch Chỉ cũng vui mừng, nàng cẩn thận gấp áo choàng , đặt lên giá treo áo đệm lót bằng lông.

 

Lộ Châu lắc đầu: “Ta nghĩ . Nay tiểu thư hồi phủ, Lão phu nhân cho tiểu thư tới phủ Thẩm Thị lang. Ngày mai tại đó sẽ tụ hội tất cả các tiểu thư quý tộc trong kinh thành. Tiểu thư của chúng rời kinh năm năm, mặt, tất nhiên là để thiên hạ , Đại tiểu thư Tưởng phủ là một danh môn khuê tú chân chính. Đó mới là dụng ý của Lão phu nhân.”

 

Tưởng Nguyễn gảy gảy tim đèn, khẽ : “Lộ Châu sai. Thứ đó chỉ là cái mác Đại tiểu thư Tưởng phủ mà thôi. Nhận chiếc hộp xong, e rằng ngày mai sẽ an nhàn.”

 

Trong Quế Lan viện, Trương ma ma bưng cho Lão phu nhân một tách táo đỏ hạt sen. Tưởng Lão phu nhân đón lấy nhưng vội uống, chỉ trầm ngâm những lát táo đỏ trôi nổi trong chén. “Trương ma ma, ngươi thấy đại nha đầu thế nào?”

 

Trương ma ma đáp: “Đại tiểu thư dung mạo xinh , cử chỉ điềm tĩnh, phong thái phóng khoáng, chỉ tiếc phận chút truân chuyên, sớm mất mẫu .”

 

“Nó là một thông minh.” Tưởng Lão phu nhân nhíu mày. “Lần đầu khi nó tới gặp khi hồi phủ, khí chất của nha đầu giống hệt các bậc quý nhân trong cung. Trước nó nhút nhát, trầm lặng, nhẹ nhàng, nay khí chất đổi, hề giống mẫu ruột. Mấy năm nay nó ở thôn trang, chuyện Hạ Nghiên gây ngươi chẳng lẽ ? Làm thể để nha đầu yên mà sống vui vẻ? Không nuôi hư là may mắn, gì đến chuyện phong thái như ngày hôm nay?”

 

“Có lẽ là giống lão phu nhân.” Thải Tước cạnh, tủm tỉm tiếp lời. “Dù cũng là cháu gái của . Năm đó, Lão phu nhân cũng là danh môn khuê tú xuất chúng bậc nhất kinh thành, ai danh cũng đều lễ phép, tài mạo vẹn . Nhìn Đại tiểu thư cũng là một thông tuệ, lẽ trời sinh , dù ở thôn trang hẻo lánh mà vẫn giữ khí chất như quý nhân trong cung.”

 

“Miệng ngươi thật khéo .” Tưởng Lão phu nhân bật trách mắng. “Không nha đầu cho ngươi thứ gì , mà lên tiếng bênh vực nó?”

 

“Nô tỳ nào dám nịnh nọt Đại tiểu thư, nô tỳ là đang nịnh nọt Lão phu nhân đấy ạ.” Thải Tước nhanh nhẹn đáp.

 

Trương ma ma cũng theo: “Lão phu nhân chớ nên bận lòng quá nhiều. Đại tiểu thư hiểu quy củ là chuyện , nô tỳ thấy Đại tiểu thư tài mạo đầu trong kinh thành. Tưởng phủ một nữ nhi xuất chúng như , quả là vẻ vang.”

 

Tưởng Lão phu nhân gật gù: “Chỉ hy vọng ngày mai nó sẽ nên trò trống.”

Loading...