Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên về Tưởng phủ, chuyện bình thản trôi qua giữa dòng nước ngầm mãnh liệt. Đến ngày thứ hai, thời tiết vô cùng , sáng sớm Liên Kiều và Bạch Chỉ tức tốc ngóng tin tức của Tưởng Tín Chi. Lộ Châu vốn hiểu rõ tình hình Tưởng phủ, theo cùng cũng chẳng giúp gì, nàng bèn dứt khoát ở hầu hạ Tưởng Nguyễn, lo liệu việc tại Nguyễn cư.
Ánh kim quang xuyên qua song cửa, rọi khắp căn phòng. Lộ Châu thêu bên cửa sổ, mỉm : “Thời tiết ở kinh thành quả là tuyệt , nắng ráo thế , phơi đồ thật .”
Tưởng Nguyễn trầm mặc đáp lời. Sân Nguyễn cư vốn hẻo lánh, nhiều nơi đón ánh mặt trời, so với Mi Thanh uyển thì quả là bằng một góc. Ánh dương ở Mi Thanh uyển rực rỡ bao. Khi Mẫu (Triệu Mi) còn tại thế, nàng thường đùi , ngắm Tưởng Tín Chi luyện kiếm, những cánh hoa hòe khẽ khàng rơi xuống. Khoảnh khắc đó mới thực sự là cuộc sống an vui. Giờ đây, cảnh còn mất, Triệu Mi qua đời, Tưởng Tín Chi cũng biệt vô âm tín, ruột thịt duy nhất đời , chỉ còn mỗi nàng.
Tưởng Nguyễn vén lọn tóc vương má tai, ánh mắt khẽ lướt qua quyển sách trong tay. lúc , Bạch Chỉ vội vã bước , hạ giọng thông báo: “Tiểu thư, , Liên Kiều đang gây gổ với của Nghiên Hoa uyển.”
“Đã xảy cớ sự gì?” Tưởng Nguyễn cau mày. “Mặc dù Liên Kiều tính tình nóng nảy, nhưng phép tắc. Cớ mới ngày thứ hai xảy xung đột?”
Lộ Châu cũng dừng tay thêu, ngước Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ ngập ngừng một lát, do dự Tưởng Nguyễn, khó khăn mở lời: “Lúc nô tỳ cùng Liên Kiều trở về phủ, thấy Nghiên Hoa uyển đang giáo huấn hạ nhân. Ban đầu bọn nô tỳ để ý, nhưng đó Liên Kiều rõ mặt … Chính là, là Chu ma ma.”
“Nhũ mẫu ư?” Tưởng Nguyễn kinh ngạc thốt lên. Chu ma ma là nhũ mẫu nuôi dưỡng cả Tưởng Tín Chi và nàng, là theo Triệu Mi về nhà chồng lúc xuất giá. Thời điểm Triệu Mi qua đời, trong phủ đều đồn Chu ma ma thấy chủ tử mất, nên khẩn cầu rời phủ dưỡng lão, từ đó bặt vô âm tín. Kiếp , Tưởng Nguyễn từng gặp nhũ mẫu . Hôm nay Bạch Chỉ bảo, Chu ma ma vẫn còn ở Tưởng phủ?
Lộ Châu là thông minh, ngay lập tức nhận vai trò trọng yếu của Chu ma ma, liền hỏi: “Liên Kiều tỷ cớ xung đột với họ? Chẳng lẽ Chu ma ma ức h.i.ế.p đến mức thê t.h.ả.m lắm ?”
Trước đôi mắt sắc bén của Tưởng Nguyễn, Bạch Chỉ gian nan : “Chu ma ma bà … mù. Khi nô tỳ cùng Liên Kiều tìm thấy bà , bà đang rạp đất. Người của Nghiên Hoa Uyển rằng bà vẩy chất bẩn lên y phục phu nhân chuẩn diện kiến Vương phi, nên trừng phạt, bắt Chu ma ma nuốt đồ dơ bẩn trong bồn.”
Tưởng Nguyễn híp mắt, khí tức giận dữ bỗng chốc bộc phát . Lộ Châu từng diện kiến Chu ma ma, xong lời liền che miệng, uất ức thốt lên: “Quả là ức h.i.ế.p quá đà!”
Tưởng Nguyễn cau chặt đôi mày ngài, trong đáy mắt như nổi lên hỏa diễm hừng hực. Tốt lắm, Nghiên Hoa Uyển! Tốt lắm, Hạ Nghiên! Chắc chắn kiếp thời khắc , Chu ma ma cũng chịu hành hạ thống khổ tột cùng ngay trong phủ, mà nàng mảy may . Hôm nay, Chu ma ma nữa xuất hiện Bạch Chỉ và Liên Kiều, e rằng cũng là sự sắp đặt chủ ý của Hạ Nghiên. Mục đích là để nàng tận mắt chứng kiến cảnh Chu ma ma sống dở c.h.ế.t dở trong Tưởng phủ, lợi dụng Chu ma ma để đả kích nàng. Đây là sự sỉ nhục một thủ đoạn dò xét?
“Tiểu thư, Liên Kiều tính tình nóng nảy, thấy cảnh liền tranh cãi với Nghiên Hoa Uyển. Bọn chúng cũng chẳng kẻ tầm thường, cậy đông thế mạnh. Nô tỳ thấy cứ tiếp tục, e rằng Liên Kiều sẽ chịu thiệt thòi, nên mới chạy về tìm tiểu thư. Tiểu thư kế sách gì ? Bọn Nghiên Hoa Uyển chắc chắn sẽ dễ dàng buông tha.”
“Lộ Châu, mau lấy áo khoác cho .” Tưởng Nguyễn khép quyển sách bàn, cất bước dậy.
“Tiểu thư cứu Liên Kiều tỷ tỷ?” Lộ Châu vội vã lấy áo khoác ngoài cho Tưởng Nguyễn, khẽ hỏi: “Có cần khải báo với Lão gia một tiếng chăng?”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-34.html.]
“Không cần thiết.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng đáp. “Nếu ông nhúng tay , và Liên Kiều sẽ còn chỗ dung .”
Phạm Khắc Hiếu
Bạch Chỉ kinh hãi. “Tiểu thư chính diện đối đầu với Nghiên Hoa Uyển?”
“Họ khi dễ đến tận cửa, chẳng lẽ nhẫn nhục chịu đựng, con rùa rụt cổ ?” Tưởng Nguyễn liếc nàng một cái, nhẹ nhàng . “Nếu thị khiêu chiến, chẳng lẽ tiếp chiêu?” Hạ Nghiên, trận giao chiến đầu tiên , mong đợi còn hơn ngươi gấp bội.
Ba nhanh chóng chỉnh trang y phục, theo Bạch Chỉ tiến đến Hoa viên Nghiên Hoa Uyển. Từ xa thấy một đám nha bao vây hai . Một đang ngã sóng soài đất, còn lấy che chắn cho đó. Không khí nồng nặc mùi hôi khó ngửi. Hai chiếc bồn chứa chất bẩn đặt cách đó xa, một chiếc đổ nghiêng đất.
Nhìn thấy ba Tưởng Nguyễn, đám nha vẫn bất động, mãi cho đến khi Liên Kiều kêu lên: “Tiểu thư!” Nha cầm đầu mới đầu , giả vờ lơ đễnh : “Ôi chao, Đại tiểu thư tới đây? Nơi hạ tiện như thế sẽ vấy bẩn mắt , Đại tiểu thư mau mau rời .”
Tưởng Nguyễn nhận nha , chính là đại nha Lâm Lang bên cạnh Hạ Nghiên. Kiếp , Tưởng Nguyễn thể hiểu nổi: Hạ Nghiên dịu dàng thục đức, hiểu rõ lễ nghi như thế, tại một nha cay nghiệt, chua ngoa đến ? Giờ nàng hiểu, kỳ thực, Lâm Lang chính là bộ mặt chân thật của Hạ Nghiên. Những lời lẽ Hạ Nghiên tiện thốt , đều thông qua miệng nha để buông lời, như thể những lời chế giễu nhắm Tưởng Nguyễn lúc .
Tưởng Nguyễn khẽ : “Ngươi lý, nên ngươi mau cút , đừng ở đây mà bẩn mắt .”
Lâm Lang sửng sốt, Tưởng Nguyễn giọng điệu hoài nghi : “Chẳng lẽ ngươi hạ đẳng ?”
Thần sắc nàng vẫn ôn hòa, nhưng lời sắc bén như đao. Miệng nàng , nhưng đôi mắt quyến rũ rét lạnh thấu xương, khiến Lâm Lang bất giác lùi một bước.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài: “Thì , ngươi cho rằng, phận nha là thượng đẳng, nên mới đ.á.n.h đập, ức h.i.ế.p những khác như thế.”
“Nô tỳ dám!” Lâm Lang sợ hãi, lời của Tưởng Nguyễn quả thực đang buộc tội nàng Nô đại khi chủ (nô tài khi dễ chủ nhân). Dù trong Tưởng phủ nàng Hạ Nghiên trọng dụng, nhưng cái danh ‘Nô đại khi chủ’ nàng thể gánh vác. “Đại tiểu thư, nô tỳ thật sự ý đó.”
Tưởng Nguyễn nhẹ, thèm để ý đến nàng , xoay về phía Liên Kiều.
Liên Kiều mấy nha vây kín ở giữa, xiêm y xộc xệch, hẳn là tranh chấp vô cùng kịch liệt. Tưởng Nguyễn liếc , thấy mặt Liên Kiều dấu bàn tay rõ mồn một, sắc mặt nàng trầm xuống. Tuy nhiên, nàng cũng thấy mặt một nha đối diện một dấu tay sống động kém. Liên Kiều quả nhiên chịu nhịn nhục.
Người Liên Kiều che chở, từ lúc Tưởng Nguyễn đến vẫn im lặng , chỉ cúi gằm đầu hề nhúc nhích, tựa như một pho tượng gỗ. Đầu tóc hoa râm rối bời, y phục mỏng manh như một tờ giấy rách.
Tưởng Nguyễn vươn tay, đặt lên vai đang đất. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, nàng cảm nhận đối phương run rẩy kịch liệt.
Liên Kiều há miệng , nhưng cuối cùng giữ im lặng. Tưởng Nguyễn phụ nhân đang cúi thấp đầu , dịu dàng cất lời: “Nhũ mẫu, đừng sợ. Ta là A Nguyễn, trở về đây.”