Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:25
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mi Thanh viện vốn là nơi cố phu nhân Triệu Mi từng sinh sống. Từng nhành cây ngọn cỏ bên trong đều do bà dụng tâm vun trồng. Không khí nơi đây vô cùng , thầy phong thủy cũng từng nhận định là nơi phúc khí dồi dào. Sau khi Triệu Mi qua đời, viện đổi thành Nghiên Hoa uyển, mẫu tử Tưởng Tố Tố dọn ở.
Phạm Khắc Hiếu
Vương ma ma dẫn đường cho Tưởng Nguyễn là tâm phúc của Hạ Nghiên. Đôi mắt tam giác của mụ ngừng dò xét Tưởng Nguyễn, : “Đại tiểu thư nào , hiện nay trong phủ thêm mới, Nhị tiểu thư cũng khôn lớn, chia viện riêng. Hiện giờ cả phủ đều bận rộn, viện của Đại tiểu thư đây là do phu nhân cố ý sắp xếp. Chẳng Đại tiểu thư ý ?”
Dọc đường, Lộ Châu cũng ngừng ngó nghiêng. Nàng vốn là nha mới phủ, khác hẳn những nha cũ quen thuộc nơi đây. Nàng chỉ là một nha đầu thôn quê trải sự đời, cảm thấy Tưởng phủ muôn vàn điều mới lạ.
Khi đến một tiểu viện, Vương ma ma mới cất giọng : “Chính là nơi .”
Tưởng Nguyễn quanh, viện quá lớn, nhưng vì nàng mang theo nhiều nha nên coi như rộng rãi. Bên trong quét dọn sạch sẽ. Đẩy cửa bước , gian phòng ngăn nắp, vật dụng đầy đủ, hơn gấp bội so với nơi thôn trang khốn khó.
Liên Kiều và Bạch Chỉ thấy , mới thở phào nhẹ nhõm, liền sắp xếp hành lý. Vương ma ma thấy Tưởng Nguyễn trong phòng như điều suy nghĩ, bước lên : “Tuy vị trí tiểu viện coi là đắc địa, nhưng thanh tịnh. Tiểu viện của Tứ tiểu thư cũng cách đây xa, lúc rảnh rỗi, Đại tiểu thư thể sang tìm Tứ tiểu thư hàn huyên, sẽ cảm thấy buồn tẻ.”
Tưởng Đan? Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Viện thấy vô cùng . Xin phiền ma ma đa tạ mẫu . nếu là nơi ở, đổi tên viện. Làm phiền ma ma chuyển lời đến mẫu một tiếng.”
Vương ma ma đáp lời, Tưởng Nguyễn khỏi phòng, tới cửa tiểu viện. Ngoài cửa viện treo một tấm biển gỗ, đó ba chữ: “Phù Bình viện.”
Phù Bình là bèo.
Hay cho một Phù Bình viện! Hạ Nghiên quả là khéo chọn tên, khéo hiểu lòng . Ba chữ tưởng chừng bình thường, nếu là kiếp , lẽ khiến nàng ưu tư chán nản hồi lâu. giờ đây, Phù Bình viện , nên đổi sang một cái tên khác .
Buổi tối, Vương ma ma tới một . Thứ nhất là truyền đạt lời của Hạ Nghiên, viện phân cho nàng thì tên nàng thể đổi tùy ý. Thứ hai là hôm nay Tưởng Quyền và Tưởng Siêu sẽ về muộn, thể dùng cơm chung, bảo nàng dùng cơm .
Đích nữ mới hồi phủ, song ngay cả dung mạo phụ cũng chẳng thấy, đủ để hình dung sự lạnh nhạt bạc bẽo trong mối quan hệ phụ tử . Nghe Vương ma ma xong, Bạch Chỉ và Liên Kiều đều cảm thấy lạnh lòng. Hiện nay chân chính duy nhất của Tưởng Nguyễn trong phủ chính là Tưởng Quyền, nhưng thái độ của Tưởng Quyền như , cuộc sống của Tưởng Nguyễn lẽ càng trắc trở hơn so với tưởng tượng.
Bạch Chỉ và Liên Kiều đều tâm sự riêng, Lộ Châu vẫn bên cạnh Tưởng Nguyễn, vui vẻ : “Chữ của tiểu thư thật .”
Trên tấm giấy Tuyên thành trắng như tuyết là hai chữ "Nguyễn Cư" như rồng bay phượng múa. Khí thế hùng hồn, phong thái tuyệt mỹ. Người đời thường thấy chữ như thấy ; nét chữ tưởng chừng tròn trịa nhu hòa, song ẩn chứa sự sắc bén mơ hồ khó lường. Tựa như giấu hết oán hận sâu kín vẻ ngoài tĩnh lặng, qua như dòng nước chảy dịu dàng, nhưng kỳ thực, sát cơ ẩn hiện khắp nơi.
“Ngươi chữ?” Tưởng Nguyễn hỏi Lộ Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-33.html.]
Lộ Châu lắc đầu: “Dạ , nhưng nô tỳ , chữ của tiểu thư .”
Tưởng Nguyễn bật . Hạ Nghiên từng xưng tụng là nhất tài nữ của Đại Cẩm triều. Việc bà dễ dàng đồng ý cho nàng đổi tên tiểu viện, bề ngoài vẻ rộng lượng, nhưng thực chất là xem trò . Nàng tự tay tên viện, nhưng mới hồi phủ, một đồng xu dính túi, chỉ thể tự chắp bút. Mà Tưởng Nguyễn từ năm tuổi đưa xuống thôn trang, nơi đó gì ai dạy nàng chữ. Tất cả đều ngầm cho rằng nàng là kẻ ngu ngốc; nếu nàng chữ, mới là chuyện lạ đời.
Lộ Châu ngờ vực : “Lúc ở thôn trang tiểu thư từng học chữ, ?”
"Sao ?" Ánh mắt Tưởng Nguyễn chợt dừng tờ giấy Tuyên thành. Kiếp , nàng từng Hạ Nghiên dạy dỗ thành một mỹ nhân ngu dốt, chỉ múa ca gảy khúc. Bách tính Đại Cẩm khi nhắc đến nàng, đều khinh miệt mà bảo: Ngu nữ đó chỉ đàn hát như ca cơ, sánh bằng tiểu tuyệt diễm của nàng?
Sau khi nhập cung, bao tài nữ nghệ thuật tinh xảo hơn nàng. Muốn ân sủng, nàng buộc tự khổ luyện, mà nét chữ , chính là do Bát hoàng tử đích truyền thụ.
Thuở , màn mưa tầm tã, từng cầm bút tay nàng, giấy Tuyên thành trắng muốt như tuyết: Linh lung si tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri. (Tơ lòng trói buộc nỗi tương tư hạt đậu đỏ, tình khắc cốt ghi tâm liệu .) Những lời tình tứ dây dưa như thế. Ai thể ngờ, tất cả hóa chỉ là một màn kịch vụng về?
Ta ôm trọn mối tình si, mối tình tương tư khắc cốt , liệu thấu?
Xem hôm nay, nên cảm tạ Bát hoàng tử. Nét chữ của ở Đại Cẩm triều nổi tiếng phóng khoáng, siêu phàm. Hắn từng nhận xét thư pháp của nàng quá mềm mại, thiếu sự cứng cỏi, nên cuối cùng mới dẫn đến họa sát . Hiện giờ, nét chữ của nàng vẫn uyển chuyển mềm mại như xưa, nhưng kẻ đó đủ nhãn lực để sát khí ẩn chứa trong từng nét bút chăng.
Tưởng Nguyễn khẽ , cầm lấy tờ giấy phẩy nhẹ vài cái, đoạn giao phó Lộ Châu: “Mang treo ở cửa viện .”
Bạch Chỉ và Liên Kiều đều rộ lên. “Nguyễn cư, đúng là cái tên thật tao nhã. Tiểu thư chữ như thế, giá mà Đại thiếu gia thể trông thấy thì mấy.” Vừa dứt lời, cả hai mới giật nhận lỡ lời, bèn bất an liếc Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn thoáng ngẩn . Hồi , khi Mẫu (Triệu Mi) tạ thế, nàng đày đến thôn trang, Tưởng Tín Chi quỳ gối ở từ đường suốt một ngày một đêm, nhưng vẫn thể khiến Tưởng Quyền hồi tâm chuyển ý. Trong cơn phẫn nộ, Tưởng Tín Chi quyết chí dấn quân doanh. Trước khi , hứa với nàng, nhất định sẽ áo gấm về kinh, khiến tất thảy còn dám coi thường nàng nữa.
Trong thời gian bi thương , Tưởng Tín Chi là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng. Cho đến một ngày, Tưởng phủ bỗng đưa tin về, rằng Tưởng Tín Chi tử trận sa trường, thi cốt còn.
Nàng chợt nhớ , kiếp khi tin tức Đại ca hy sinh đưa tới là hai năm . Hiện giờ nàng trùng sinh trở về thời điểm đó hai năm, liệu chuyện thể đổi ? Nghĩ đến đây, Tưởng Nguyễn khỏi kích động. Nếu Tưởng Tín Chi vẫn còn sống, nàng sẽ còn chiến đấu một cô độc nữa. Thế nhưng… cách nào để xác định Đại ca vẫn bình an? Làm cách nào để xoay chuyển vận mệnh bi t.h.ả.m của ?
Liên Kiều thấy Tưởng Nguyễn nhíu chặt đôi mày liễu, sắc mặt nhuốm vẻ ưu sầu, bèn lo lắng cất tiếng: “Tiểu thư?”
“Liên Kiều, lúc Mẫu qua đời, bệnh nặng thể rời giường, hề chuyện bên ngoài. Ta chỉ Đại ca quỳ gối từ đường một ngày một đêm, đó đến từ biệt . Các ngươi và Bạch Chỉ đều chứng kiến, hỏi các ngươi, Đại ca đầu quân trướng vị tướng lĩnh nào ?”
Liên Kiều ngẩn , cùng Bạch Chỉ đưa mắt , đoạn lắc đầu đáp: “Chuyện , Đại thiếu gia từng đề cập, nô tỳ cũng rõ. Chỉ nhớ lúc đó, quân Hồ đang quấy nhiễu biên giới, cả Trần gia quân lẫn Quan tướng quân đều đang chiêu mộ binh sĩ ở đây, nhưng Đại thiếu gia rốt cuộc đầu quân cho ai thì tài nào .”