Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:24
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kính mời Quý độc giả bên để tiếp tục bộ chương truyện!
Chiếc rương gỗ ngã ngửa mặt đất. Gỗ lê vàng thượng hạng tỏa mùi hương thoang thoảng. Sách vở trong rương đều rơi vãi hết cả . Sách giữ gìn cực kỳ cẩn thận, hiển nhiên chủ nhân của nó vô cùng trân trọng.
Tiểu thư thế gia ngoài mang theo sách vở cũng chẳng gì lạ, nhưng điều bất ngờ là ngoài sách , hề bất kỳ hành lý nào khác. Sắc mặt những Tưởng phủ đều khẽ biến đổi. Chỉ Tưởng Nguyễn vẫn bình tĩnh như thường, cất lời: "Liên Kiều, còn ngẩn đó gì?"
Tưởng Tố Tố như chợt hiểu , liền cất giọng duyên: “Đại tỷ quả là yêu thích sách vở, cả một rương đầy ắp thư tịch, thật khiến ngưỡng mộ. Hôm nọ xin Phụ một quyển cầm phổ nhưng ngài tìm thấy, lẽ là ở chỗ Đại tỷ chăng?” Nàng ngây thơ hồn nhiên , chẳng khác nào tiểu cô nương vì một vật nhỏ mà canh cánh trong lòng.
Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi mỉm . “Chỉ là một quyển sách thôi, chúng là tỷ ruột thịt, lát nữa sẽ bảo Lộ Châu đem sách qua cho . Rương sách là di vật của mẫu để , liều mạng bảo vệ, may vẫn còn nguyên vẹn.”
Từ lời nàng , đám vây quanh cũng đoán hai chữ ‘liều mạng’ ý nghĩa gì. Nhìn bộ y phục cũ kỹ mà đích trưởng nữ Tưởng gia đang vận, thêm rương hành lý chỉ sách vở, hẳn mấy năm qua nàng sống vô cùng kham khổ. Chuyện lửa cháy nhà lây, cướp đoạt tài sản thì ai ai cũng rõ. Nàng còn nhỏ tuổi mà vẫn giữ trọn lòng hiếu thảo, bảo vệ di vật của mẫu quá cố, còn tiền tài , e là cướp sạch từ lâu .
Hạ Nghiên mỉm nàng. Bàn tay giấu trong tay áo của bà bất giác siết chặt, nụ nhanh chóng tan , nét mặt thoáng vẻ đau lòng: “Biết con thích sách. Xem , các con đúng là tỷ ruột thịt, sở thích khác Tố nhi là bao.”
Tưởng Nguyễn khẽ vén lọn tóc mặt, dịu dàng cất lời: “Con với là m.á.u mủ tình thâm, tất nhiên sẽ sở thích tương đồng.” Nếu sở thích giống , thì cùng yêu một nam nhân? Nếu sở thích giống , vị trí đích nữ Tưởng gia , đấu đá đến c.h.ế.t thôi?
Liên Kiều cùng Bạch Chỉ gom sách , khiêng phủ. Hạ Nghiên chuẩn bước , cửa lớn Tưởng phủ đỏ thẫm đóng , đám vây xem cũng giải tán.
khoảnh khắc bước qua cánh cửa lớn của Tưởng phủ, Lộ Châu đỡ tay Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư chậm thôi, cẩn thận vấp ngã.”
Tưởng Nguyễn bước chân vững chãi. Nụ khuôn mặt nàng mang vẻ tiêu điều thê lương, nhưng nội tâm cuồng phong gào thét: Mẫu , Đại ca, Phái nhi, các thấy , trở về!
Tiểu viện của Tưởng Nguyễn vẫn còn đang quét dọn. Hạ Nghiên đưa Tưởng Nguyễn Chính sảnh, các vị di nương vẫn còn đang chờ nàng bên trong. Tưởng Tố Tố vui vẻ thôi, luôn vây quanh chuyện lý thú trong phủ cho Tưởng Nguyễn . Từ xa , quả là một cảnh tỷ tình thâm vô cùng hòa hợp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-32.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Lúc bước Chính sảnh, quả đúng như lời Hạ Nghiên , mấy vị di nương tới , đều đó đợi nàng. Đứng đầu là một phụ nhân luống tuổi, vận y phục màu , mỉm ôn hòa: “Đại tiểu thư về.” Tưởng Nguyễn chỉ lướt mắt qua. Đây là Đại di nương Tưởng gia, vốn là nha theo hầu Triệu Mi, trở thành thông phòng nha đầu của Tưởng Quyền. Đáng tiếc, bà sủng ái, cũng con cái, chỉ là một bức bình phong vô dụng trong phủ.
Tưởng Nguyễn mỉm đáp lễ. Tưởng Lệ bước tới bên cạnh một phụ nhân mặc y phục thêu hoa mẫu đơn, nũng gọi: “Di nương.” Phụ nhân tướng mạo xinh , mày liễu giương cao, giọng cũng cao vút, : “A, đây chẳng Đại tiểu thư . Ta cứ thắc mắc hôm nay Phu nhân gọi chúng tới đây gì, thì là Đại tiểu thư từ thôn trang trở về.”
Tưởng Nguyễn ngơ những lời lẽ sắc lạnh . Nhị di nương là thứ nữ của Lại Bộ Thượng thư, một vị quan trọng lượng trong triều. Nhờ chút mặt mũi của Lại Bộ Thượng thư, bà xem là chút sủng ái. Tưởng Lệ cận với Hạ Nghiên, từ nhỏ hiềm khích với Tưởng Nguyễn. Lúc Triệu Mi còn sống, Nhị di nương cũng từng khiến nàng chịu ít thiệt thòi.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống tiểu cô nương một bên cạnh. Đây là Tưởng Đan, do Tam di nương sinh . Sau khi sinh Tưởng Đan thì Tam di nương cũng qua đời. Khi Triệu Mi còn sống nuôi dưỡng Tưởng Đan, đó Triệu Mi qua đời thì Tưởng Đan cũng bặt vô âm tín. Tưởng Nguyễn còn nhớ khi nàng cung thì Tưởng Đan vẫn xuất giá, đó nàng mất tin tức của . Chỉ nhớ lúc ở trong phủ, Tưởng Đan là một trầm mặc ít , thích giao tiếp.
Vị di nương cuối cùng trông trẻ hơn những còn nhiều. Tưởng Nguyễn nhớ, đây là một nữ nhân bản lĩnh, kiếp suýt chút nữa ngang hàng với Hạ Nghiên. Tên nàng là Hồng Anh, vốn là nữ tử chốn thanh lâu, Tưởng Quyền mua về lễ vật chuẩn tặng cho thượng cấp, đó bằng cách nào thành Di nương. Kiếp nàng tâm ý dựa Hạ Nghiên, thái độ đối với Hồng Anh cũng tệ, hôm nay thấy cục diện , trong lòng Tưởng Nguyễn khỏi cảm thấy hả hê.
Hồng Anh vẫn tựa như trong ký ức, dung mạo tuyệt mỹ, chẳng hề vương chút tục khí của chốn phong trần bướm hoa, ngược vô cùng thanh khiết. Một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết như , khó trách Tưởng Quyền kẻ háo sắc mà vẫn đối đãi nàng bằng ánh mắt khác xưa. Ai thích một nữ nhân như thế?
Thực tế, một phòng oanh oanh yến yến như thế , đa chỉ là gặp dịp thì chơi. Người Tưởng Quyền chân chính sủng ái, vẫn chỉ một Hạ Nghiên. Bà thủ đoạn cao siêu, trượng phu hết mực cưng chiều, vững ở Tưởng gia cũng khó. Hạ Nghiên sinh một nam một nữ, chính là Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Hạ Nghiên giải thích: “Sáng hôm nay lão gia dẫn Siêu nhi tới phủ của Vương đại nhân, chắc Nguyễn nhi đợi đến tối muộn mới gặp họ.” Thảo nào thấy Tưởng Siêu. Tưởng Quyền một lòng đưa Tưởng Siêu con đường quan, lúc nào tới nhà đồng liêu cũng dẫn theo, đích dạy dỗ từ nhỏ, so với Tưởng Tín Chi ghẻ lạnh quả là khác một trời một vực.
Vừa nghĩ tới đại ca, mắt Tưởng Nguyễn nhói đau, hai bàn tay bất giác siết chặt trong tay áo. Nàng hít sâu một , mỉm lạnh nhạt: “Những thứ cần chuẩn . Ta vốn là của Tưởng phủ, nay hồi phủ là lẽ đương nhiên.”
Người xung quanh câu của nàng đều im lặng. Tưởng Tố Tố đáp: “Đại tỷ sai. Song, tỷ mới hồi phủ, nhiều năm qua trong phủ ít đổi. Chi bằng lát nữa để ma ma tới chỉ dẫn tỉ mỉ cho tỷ, tránh việc đại tỷ quen với lối nước bước.”
Tưởng Lệ cũng hùa theo: “Chỉ e đại tỷ quen với cuộc sống thôn trang, nay đột ngột ở Tưởng phủ chúng quen.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Sao thể?”
Sao thể chứ? Từng nhành cây ngọn cỏ trong Tưởng phủ , sớm chôn sâu tâm khảm nàng cùng với những giọt huyết lệ của kiếp . Mỗi một cá nhân, mỗi một nơi chốn tại đây, đều là cơn ác mộng dai dẳng dứt. Mỗi tỉnh giấc từ cơn mê kiếp , cảnh trong mơ nhắc nhở nàng, Tưởng phủ chính là một chốn địa ngục tàn khốc. Nàng gieo xuống một hạt giống thù hận nơi đây, hôm nay, hạt giống đó bám rễ, chờ đợi ngày nảy mầm sinh trưởng.