Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tiết trời ngày càng lạnh lẽo.

 

Mưa rơi suốt một đêm trường, khiến khí sáng sớm càng thêm trong lành, mát mẻ. Bạch Chỉ hé cửa sổ, bệ đá vẫn còn đọng những hạt mưa đêm qua, giọt nước long lanh, chầm chậm lăn tròn rơi xuống đất. Không khí ngai ngái mùi đất bùn non cơn mưa đêm. Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu, dùng bữa sáng xong, đang tiến đến bên cửa sổ thì Lộ Châu vội vã . Nàng đặt bánh xốp hoa hồng và lên bàn, ánh mắt chớp động Tưởng Nguyễn, đoạn thấp giọng bẩm báo: “Thưa cô nương, Đại phu nhân qua đời.”

 

Tưởng Nguyễn chỉ “ừ” khẽ một tiếng, thản nhiên an tọa bên ghế cạnh cửa sổ. Khay bánh xốp hoa hồng Lộ Châu dâng lên màu sắc tươi , hồng nhạt mới mẻ, ánh dương buổi sớm trông thật đáng yêu. Nàng nhón lấy một khối, ngón tay trắng như tuyết điểm xuyết bên khối bánh hoa hồng, tạo nên một cảnh tượng mỹ lệ.

 

Lộ Châu tiếp lời, ngữ khí phức tạp: “Nhị tiểu thư và Ngũ di nương cũng đồng thời qua đời ạ.”

 

Liên tiếp ba vong mạng, thế nhưng thần sắc Tưởng Nguyễn vẫn hề biến đổi, như thể sớm dự liệu kết cục . Trong đáy mắt nàng chỉ thoáng qua một tia chán ghét tột độ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ai kịp nhận .

 

“Thuộc hạ của Vương gia tận mắt chứng kiến.” Lộ Châu thấy Tưởng Nguyễn chút phản ứng nên chút sốt ruột, vội vàng kể tiếp: “Nhị thiếu gia dẫn ngoài tìm thấy Nhị tiểu thư, khi hồi phủ liền bẩm báo với lão gia rằng Nhị tiểu thư sơn phỉ bắt, do giữ trinh tiết nên tự quyên sinh. Về phần Ngũ di nương, là tự nuốt kim mà chết.” Lộ Châu trầm ngâm một lát. “Chỉ cái c.h.ế.t của Đại phu nhân là phần kỳ lạ. Nghe tối qua Nhị thiếu gia tới biệt trang thăm phu nhân, đến nửa đêm thì phát hiện phu nhân treo cổ tự vẫn. Chuyện lão gia tạm thời để lộ, thực sự hiểu rốt cuộc là vì nguyên do gì.”

 

Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp: “Chẳng gì kỳ lạ cả. Vừa lúc tới ba chết, Hồng Anh vốn chỉ là một di nương nên đáng kể. Nhị tiểu thư và phu nhân Tưởng phủ c.h.ế.t trong cùng một ngày, điều khó tránh khỏi khiến kẻ hữu tâm suy đoán. Hiện tại những lời đồn thổi về Tưởng phủ trong kinh thành còn ít, Phụ cẩn trọng, dĩ nhiên sẽ để xảy chuyện châm thêm dầu lửa ngay lúc .”

 

Lộ Châu chợt bừng tỉnh, ngộ : “Thì . tại Đại phu nhân tự kết liễu đời ? Hơn nữa Nhị thiếu gia, vì Nhị tiểu thư sớm giải thoát mà tàn nhẫn hạ sát thủ, đáng sợ thật.”

 

Ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một tia giễu cợt, giọng nàng lạnh lẽo khiến rùng : “Không gã vì Tưởng Tố Tố sớm ngày giải thoát mới . Gã chỉ đơn thuần Tưởng Tố Tố trở thành vật cản con đường công danh của . Tưởng Tố Tố còn sống thêm một ngày, ắt sẽ trở thành chứng cứ để khác lên án gã. Nhị ca một lòng trèo cao, đương nhiên tự tay tiêu diệt vật chứng.”

 

Lộ Châu hít một ngụm khí lạnh. Nàng từng nghĩ sâu xa đến mức đó. Bởi lẽ, cho dù hai Tưởng Siêu đối xử với Tưởng Nguyễn tệ bạc thế nào, thì họ vẫn là ruột thịt, tình cảm khó lòng là giả dối. Ai ngờ Tưởng Siêu thể vì tư lợi của bản mà xuống tay với cả ruột thịt, quả thực khỏi khiến kinh sợ. Dẫu Lộ Châu xuất từ phố phường, nếm trải nhiều sự đời hơn Bạch Chỉ và Liên Kiều, nhưng bản tính vẫn lương thiện, từng nghĩ đến những chuyện dơ bẩn khuất tất . Nàng đối với nhân tính vẫn luôn ôm giữ quan điểm con ai cũng lòng thiện lương. Tưởng Nguyễn thì khác, từ bất kỳ góc độ nào mà xét, nàng đều cực kỳ hoài nghi nhân tính, nàng tin chắc nhân tính vốn ác. Những việc mà khác khó lòng nghĩ tới, qua tai nàng, tất nhiên chỉ cần qua liền thể liên tưởng .

 

Nàng tiếp tục : “Về cái c.h.ế.t của phu nhân, lẽ là do Nhị ca quá kích động. Gã sợ ném chuột sợ vỡ đồ (sợ liên lụy), nên mới tay bất chấp tất cả như , điều cho thấy rõ gã đang tính đ.á.n.h một trận lớn long trời lở đất. E rằng chẳng bao lâu nữa, đại sự sẽ xảy .”

 

Lộ Châu Tưởng Nguyễn , trong lòng cả kinh: “Vậy bọn chúng đang chuẩn đối phó với cô nương ?”

 

“Ta chỉ sợ chúng hành động mà thôi.” Tưởng Nguyễn khẽ , nhưng nụ đó vô cùng lạnh lẽo trong mắt Lộ Châu. Nàng : “Ta cũng xem thử, trong ván cờ , rốt cuộc ai mới là chiến thắng cuối cùng.”

 

Lộ Châu trầm mặc một hồi, lát chợt nhớ điều gì đó, bèn : “Cô nương, nô tỳ Cẩm Nhị bẩm báo, đầy mười ngày nữa Tiêu Vương gia sẽ xuất chinh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-278.html.]

 

Tưởng Nguyễn ngưng trọng, rũ mi suy tư. Mười ngày, nhanh đến thế?

 

 

Trong thư phòng, Tiêu Thiều đang xem xét các tấu chương khẩn. Thư tín từ biên cương truyền về rằng tình hình quân doanh đang ngập tràn hiểm cảnh, thế cục vô cùng căng thẳng. Tưởng Tín Chi rõ tung tích, Quan Lương Hàn thương nặng, tinh thần quân sĩ ảnh hưởng nghiêm trọng. Không rõ vì nước Thiên Tấn ngày ngày đổi binh pháp, cách đ.á.n.h biến hóa khôn lường. Cứ tiếp tục như , bộ quân còn sót e rằng sẽ diệt bộ.

 

Bên tay trái đặt một tấm trận đồ hành quân. Dù cách xa ngàn dặm, vẫn khống chế bộ đại cục. Thế nhân đều ca tụng Cẩm Anh Vương là thiếu niên tài, thống lĩnh ba trăm ngàn Cẩm Y Vệ, nhưng mấy ai tận mắt chứng kiến định đoạt thắng bại bằng tài thao lược và cơ trí bày mưu lập kế . Muốn từ kinh thành đến biên ải cần mất trọn vẹn một tháng thời gian, đành tạm thời phương pháp phòng ngự chi tiết gửi đến tuyến đầu, lệnh cho họ cố gắng chống đỡ chờ đợi. Chờ đến khi đặt chân tới chiến trường, tất sẽ tay đ.á.n.h tới mức quân địch kịp trở tay.

 

Căn phòng tĩnh mịch một tiếng động, bộ Cẩm Y Vệ đều lui . Cả đêm từng chợp mắt, cẩn thận nghiên cứu chiến thuật và tình hình quân địch, tận bây giờ vẫn dùng bữa.

Phạm Khắc Hiếu

 

Cánh cửa bỗng chốc đẩy , Tiêu Thiều nhíu mày. Chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thức ăn thoảng qua, ngẩng đầu thấy Tưởng Nguyễn bưng điểm tâm và cháo thì sững .

 

Mấy ngày nay, mặc dù nàng ở Cẩm Anh Vương phủ, nhưng hai tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, từng chuyện gì vượt khuôn phép. Huống chi, ngày thường Tiêu Thiều thần long thấy đầu thấy đuôi, ban ngày bôn ba bên ngoài, đêm về thì nghiên cứu quân pháp bày trận, hai hiếm khi chạm mặt . Tưởng Nguyễn tính tình lạnh nhạt, ngày ngày sống trong Cẩm Anh Vương phủ cũng vô cùng thanh tĩnh, ít khi bước khỏi sân viện ở.

 

Không ngờ Tưởng Nguyễn đích đến, Tiêu Thiều khẽ rúng động. Nàng tới bên , đặt điểm tâm và cháo xuống, cất lời: “Phòng bếp quế hoa cao và cháo thịt gà, quá ngọt, nếm qua, thấy hương vị tuyệt hảo.” Từng cử chỉ hết sức tự nhiên, tựa như qua trăm ngàn . Tiêu Thiều nàng một cái, nhưng động tác gì.

 

“Cả ngày nay ngươi vẫn dùng bữa.” Tưởng Nguyễn , ngữ khí ẩn chứa vài phần quở trách. “Chẳng lẽ ngươi tự hành hạ thể ngay tại phủ ?”

 

Ngày thường Tưởng Nguyễn đối đãi khác luôn ôn hòa, mặt luôn giữ nụ mỉm, ngũ quan sinh động mà minh diễm. nếu kỹ, nụ từng chạm đến đáy mắt, tựa như đó chỉ là một tấm mặt nạ che đậy, cũng thấy hời hợt và lạnh nhạt. Rất ít khi thấy nàng để lộ cảm xúc; ngay cả lúc đối diện với Tưởng Tín Chi, biểu cảm an ủi vẫn chiếm đa , từng thể hiện sắc mặt bất mãn.

 

Nàng vốn là yêu ghét rõ ràng, nhưng bất luận yêu ghét, đều che giấu nụ . Nụ bây giờ chút ý vị sâu xa, cùng là mỉm , nhưng ý nghĩa bất đồng, rõ ràng đang đối diện vẫn bắt sự quở trách và vui ẩn chứa trong đôi mắt .

 

Tiêu Thiều “a” một tiếng, yên lặng nhận lấy chiếc muỗng từ tay Tưởng Nguyễn, múc một muỗng cháo nếm thử. Thức ăn ngày thường cảm thấy gì đặc biệt, chẳng tại , nay thấy hết sức ngon miệng. Tâm trạng Tiêu Thiều vui vẻ, nhanh chóng ăn xong bát cháo. Ngay cả bánh ngọt thường ngày thích cũng ăn hết sạch.

 

Tưởng Nguyễn hài lòng vì Tiêu Thiều thức thời, xuống đối diện , : “Nghe ngươi sắp xuất chinh?”

 

Thái độ của nàng phần cứng nhắc, Tiêu Thiều cảm thấy đúng, đáp: “Ừ.”

 

Loading...