Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 277
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người dò la về báo, Tưởng Tố Tố bắt hang ổ thổ phỉ mấy ngày, tất nhiên mất trinh bạch. suy nghĩ và nhãn tiền là hai chuyện khác. Nhìn thấy thể Tưởng Tố Tố đầy rẫy dấu vết ô nhục, tia may mắn cuối cùng trong lòng Tưởng Siêu tan biến, đầu óc gã trống rỗng, chẳng thốt nên lời.
Tưởng Tố Tố dường như hồn nhiên nhận điều gì, ngay khi thấy Tưởng Siêu, ả liền thoát khỏi nỗi bi thương và sự c.h.ế.t lặng bấy lâu, trong lòng chỉ còn chất chứa hận thù vô tận, giọng sắc bén đến mức vặn vẹo. “Huynh trưởng, báo thù cho ! Phải g.i.ế.c sạch lũ thổ phỉ khốn kiếp nơi đây! Bọn chúng , bọn chúng hành hạ … Huynh, hãy g.i.ế.c chúng, g.i.ế.c sạch sót một tên!” Tưởng Tố Tố điên loạn, âm thanh như sắp tan vỡ, nhưng sự oán độc trong lời hề thuyên giảm. Nàng nghĩ, Tưởng Siêu là ca ca của ả, dĩ nhiên giúp ả rửa hận , đám nam nhân đê tiện sắp sửa biến thành những cái xác hồn. Chỉ cần nghĩ tới đó, Tưởng Tố Tố cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ả tiếp lời: “Còn những tiện tỳ , kẻ nào từng trông thấy bộ dạng của , cũng giữ một mống!”
Ả chỉ chăm chăm phát tiết nỗi đau thương chất chứa bấy lâu, mà chú ý tới sắc mặt của Tưởng Siêu. Tưởng Siêu chăm chú vết đỏ chói lọi cổ Tưởng Tố Tố, ánh mắt gã đăm đăm, ẩn chứa vẻ hoảng hốt xen lẫn quyết tuyệt.
Tưởng Tố Tố trở thành bộ dạng , cho dù đưa về, cũng còn trong sạch nữa. Muội xinh tựa tiên nữ từng là quân cờ quý giá con đường công danh của gã, là cầu nối giúp Tưởng gia thăng tiến, thậm chí thể đưa Tưởng Tố Tố lên ngôi vị Quốc Mẫu trong tương lai gần. giờ đây, tất cả cơ đồ đều sụp đổ. Danh tiếng Tưởng Tố Tố tan, trinh tiết cũng mất, thể dựa dung mạo khuynh thành để đổi lấy mối hôn sự lợi cho Tưởng phủ. Nếu một ngày chuyện hôm nay lộ , tin tức đích nữ Thượng thư phủ trở thành món đồ chơi cho sơn phỉ, một đám ô hợp chiếm đoạt sự trinh trắng, chắc chắn sẽ khiến Tưởng gia vĩnh viễn thể ngóc đầu lên nổi. Nếu , sự tồn tại của Tưởng Tố Tố chẳng khác gì một mồi lửa chực chờ khơi lên tai họa, giữ ắt là một mầm họa khôn lường.
Huống hồ, Tưởng Siêu tối sầm mắt , hôm nay gã dẫn theo thủ hạ của Tuyên Ly (Bát hoàng tử), chuyện mới khởi sắc, Tuyên Ly bắt đầu trọng dụng gã. Gã vốn các đồng liêu dè bỉu vì chuyện Hạ Nghiên, nếu thêm chuyện của Tưởng Tố Tố, con đường công danh rạng rỡ sẽ vô cùng khó khăn, đám đồng liêu luôn lăm le tranh đấu với gã sẽ bỏ qua cơ hội . Không đúng, chừng bây giờ họ bắt đầu hành động . Nếu tin Tưởng Tố Tố mất tích truyền ngoài. Gã tìm Tưởng Tố Tố, kẻ khác chắc chắn cũng thể tìm thấy.
Gã thể để sự tồn tại của Tưởng Tố Tố trở thành vật ngáng chân .
Thần sắc Tưởng Siêu biến hóa khôn lường, gã hạ quyết tâm. Gã Tưởng Tố Tố đang ôm , đưa tay vuốt mái tóc dơ bẩn của ả, dịu dàng an ủi. “Được, tiêu diệt chúng, Nhị ca sẽ rửa hận cho . Đám nữ nhân , cùng bộ thổ phỉ ngọn núi , một kẻ cũng chạy thoát, sẽ tiễn chúng xuống gặp Diêm Vương.”
Tưởng Tố Tố siết chặt áo Tưởng Siêu, : “Còn tiện nhân Tưởng Nguyễn , nếu vì nó tính kế, sẽ rơi tình cảnh , ca, lưu lạc đến bước thế sự , tất cả đều do tiện nhân đó ban tặng. Cả Tiêu Thiều nữa, hai kẻ bọn chúng liên kết hại , thù báo, thề !”
“Được,” Giọng Tưởng Siêu dịu dàng như nước chảy, gã thương yêu vỗ về vai Tưởng Tố Tố, hệt như một ca ca hiền hòa đang an ủi. “Tưởng Nguyễn, Tưởng Tín Chi, cả phủ Tướng quân và Cẩm Anh Vương phủ, cũng sẽ buông tha bất kỳ kẻ nào. Ca ca sẽ báo thù, những kẻ tổn thương , tất cả chúng lấy mạng đền tội!”
Tưởng Tố Tố tựa n.g.ự.c Tưởng Siêu, cảm thấy hết sức thỏa mãn, nhưng cũng vì mà bỏ qua ánh mắt lạnh lẽo đến kỳ dị của Tưởng Siêu. Ả hỏi: “Ca, khi nào chúng về phủ?”
“Về phủ?” Tưởng Siêu lộ vẻ áy náy : “Muội , thể về phủ .”
“Cái gì?” Tưởng Tố Tố còn kịp hiểu rõ, cảm thấy n.g.ự.c chợt lạnh. Ả cúi đầu xuống, nơi n.g.ự.c mũi kiếm trắng sáng đ.â.m thấu. Chuôi kiếm vẫn trong tay Tưởng Siêu, gã rút kiếm về. Tưởng Tố Tố phun một ngụm m.á.u tươi, thể mềm nhũn ngã xuống. Mọi việc xảy quá nhanh, ả thậm chí kịp thốt lên một câu hỏi tại , chỉ kịp trừng to hai mắt cam tâm Tưởng Siêu. Đến tận khi chết, Tưởng Tố Tố cũng thể ngờ , trăm ngàn hy vọng chờ đợi cứu binh, cuối cùng c.h.ế.t chính tay ca ca ruột của .
“Thật xin , Tố Tố,” Tưởng Siêu nhắm mắt , dám thẳng t.h.i t.h.ể Tưởng Tố Tố. “Ta thể để cản trở con đường của . Kẻ đại sự thể ràng buộc bởi tiểu tiết. Huống hồ, cũng chỉ là giúp giải thoát sớm khỏi nỗi thống khổ mà thôi.” Gã than thở: “Đừng sợ, mẫu sẽ nhanh chóng xuống bồi , sẽ còn cô đơn. Về những lời hứa với , báo thù cho , tuyệt đối sẽ buông tha bất kỳ kẻ nào.”
…
Ban đêm, tại một biệt trang cách kinh thành mấy trăm dặm, trong căn phòng u tối, một bóng im lặng đó. Dầu đèn cạn khô, hiển nhiên lâu lắm ai châm thêm. Trong phòng tràn ngập mùi ẩm mốc và hôi thối khó chịu.
Vị phụ nhân tuổi xế chiều, mái tóc hai màu váng dầu và bụi bẩn kết dính , rối bù. Cơ thể như từng tắm rửa, như kết một lớp giáp dày cộm. Duy chỉ đôi mắt to tròn vẫn mơ hồ còn lưu giữ chút dấu vết phong hoa ngày , nhưng đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ mà thôi.
Hạ Nghiên rõ bản giam ở nơi đây bao lâu. Cuộc sống cứ thế ngày ngày trôi qua, chẳng hề tiếng chuyện trò. Bà ngày đêm cư ngụ trong căn phòng ẩm thấp, chỉ đồ ăn ôi thiu, chăn đệm cũ nát, chẳng còn bóng dáng rau xanh tươi mới. Bà khi điên dại, khi thanh tỉnh, nhưng phần lớn thời gian là điên cuồng. Hiện giờ, tâm trí vặn tỉnh táo. Chẳng hiểu vì , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an khó tả. Sự nôn nóng dâng trào, như thể điềm sắp ập đến. Bà vươn đôi bàn tay đen đúa, bới móc đất đai, tìm kiếm những bông hoa dại.
Chợt, tiếng cánh cửa sắt nặng nề vang lên.
Hạ Nghiên giật ngẩng đầu, thấy một bóng cầm theo đèn dầu bước , nhẹ nhàng khép cửa . Đã lâu thấy ánh sáng, thị giác nhất thời kích thích, đau rát thôi, thể rõ hình dáng kẻ đối diện.
Người nọ đặt đèn dầu sang một bên, khoan thai xuống. Ánh sáng dịu , Hạ Nghiên dần thích nghi . Một giọng quen thuộc trầm thấp vang lên: “Mẫu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-277.html.]
Hạ Nghiên chấn động , nước mắt lã chã tuôn rơi. Bà chịu đựng bao ngày nơi , đ.á.n.h đập c.h.ử.i rủa, đời quên lãng. Không ngờ đứa con trai đột ngột xuất hiện sống sờ sờ mắt. Bà cố gắng mở miệng, nhưng vì lâu cất lời, giọng trở nên khô khốc, khản đặc.
Tưởng Siêu dáng vẻ thê t.h.ả.m của Hạ Nghiên, vẻ mặt thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng ngay đó chuyển thành phẫn nộ. Hắn nghiến răng: “Bọn súc sinh đó, dám đối đãi với mẫu như !”
Thuở , Hạ Nghiên từng trách móc Tưởng Siêu chậm chạp đến thăm, cộng thêm lời Trần Phương khích bác rằng quý nhân sớm muộn cũng g.i.ế.c bà diệt khẩu, khiến bà sinh lòng ngăn cách với con trai. giờ đây, thấy vẻ mặt phẫn nộ đó của Tưởng Siêu, oán giận đều tan biến. Bà tự an ủi, dù Tưởng Siêu cũng là cốt nhục của , chung quy vẫn một lòng nghĩ cho . Mọi sự bạc đãi đều do bọn nô tài tự chủ trương mà . Con trai vẫn còn nhận ruột .
Thế nhưng, Hạ Nghiên hề nghĩ rằng, nếu Tưởng Siêu thật sự để tâm đến ruột, cớ suốt thời gian dài đằng đẵng từng hỏi han lấy một lời? Dẫu cho bận rộn cỡ nào, sai một tên gia nhân đến thăm hỏi cũng chẳng quá khó khăn. Giống như năm xưa Tưởng Nguyễn đày đến trang viên mà ức hiếp, bọn canh giữ Hạ Nghiên cũng chỉ dám đối xử tệ bạc như là vì thấy rõ thái độ ngó lơ của Tưởng Siêu mà thôi. Tưởng Siêu kẻ ngu dốt, dĩ nhiên hiểu rõ Hạ Nghiên đưa đến trang viên sẽ chịu đựng sự khi dễ, nhưng chọn cách thờ ơ. Kẻ ích kỷ đến tận xương tủy. Dù Hạ Nghiên ác độc đến mấy, bà vẫn là một hết lòng vì con, chuyện bà đều vì mong lát đường cho hai . Đáng tiếc, cả hai đứa con đều lạnh nhạt như , từng thật sự đặt ruột lòng.
Tưởng Siêu thẳng Hạ Nghiên, đột nhiên cất lời: “Mẫu , c.h.ế.t .”
Hạ Nghiên sững sờ, ánh mắt đầy kinh hãi chằm chằm Tưởng Siêu.
Hắn tiếp tục tường thuật: “Nó trúng kế của kẻ khác, chọc giận Phụ . Phụ đưa nó miếu ni cô, nhưng nó chịu, thừa cơ đêm tối bỏ trốn, đó bọn sơn phỉ bắt , chúng nhục uất ức tự vẫn mà chết.”
Từng lời từng chữ thốt vô cùng bình tĩnh, nhưng sắc bén như lưỡi d.a.o găm sâu trái tim Hạ Nghiên. Từ cổ họng bà phát một tiếng thét bi ai, nhưng thể thành lời. Chỉ thấy hai hàng nước mắt lăn dài ngừng.
“Cớ … con… bảo vệ ?” Bà thều thào hỏi, giọng đầy khó khăn.
“Ta bảo vệ nó?” Tưởng Siêu lạnh lùng. “Ta bảo vệ nó bằng cách nào? Người là ruột của và , lẽ nào nên bảo vệ chúng ? Mẹ trúng kế thế nào ? Muội câu dẫn Cẩm Anh vương, tự nguyện thất! Mẹ , đường đường là đích nữ mà vì tự cam chịu ? Là bởi vì danh tiếng của quá ô uế, cho đến tận bây giờ vẫn kẻ nào đến cầu hôn! Tiện nhân Tưởng Nguyễn Thái hậu chỉ hôn cho Cẩm Anh vương. Còn vì cái đức hạnh xa của mà ai thèm hỏi, cái c.h.ế.t của nó, tất cả đều do một tay tạo thành!”
Toàn Hạ Nghiên run rẩy dữ dội, thể tin nổi mà chằm chằm Tưởng Siêu. Rõ ràng chuyện năm xưa bà khác hãm hại, dù thiên hạ nghi ngờ đức hạnh của bà , nhưng Tưởng Siêu là cốt nhục, lẽ nào thể thốt những lời độc địa như !
Bà hề , do danh tiếng hủy hoại của , Tưởng Siêu thể ngẩng mặt lên mặt đồng liêu, chuyện nghiễm nhiên trở thành nhược điểm để khác liên tục hãm hại . Giờ đây, việc Tưởng Siêu chỉ trích bà là nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tưởng Tố Tố, thực chất chỉ là đang phát tiết sự oán giận chất chứa trong lòng mà thôi! Hắn hận Hạ Nghiên!
“Không… …” Hạ Nghiên cố gắng phản bác.
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Siêu lắc đầu: “Điều đó còn quan trọng nữa. Mẫu , đồng ý với , sẽ nó báo thù. Phẩm cấp của Cẩm Anh vương và Tưởng Nguyễn hiện tại quá cao, chỉ khi sĩ đồ của thăng tiến, mới thể báo mối thù cho .” Hắn Hạ Nghiên, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị: “Và mẫu , chỉ cần còn sống một ngày, thiên hạ sẽ luôn lý do để lên án , vĩnh viễn thể đường đường chính chính thăng quan tiến chức.”
Mãi đến lúc Hạ Nghiên mới hiểu thấu dụng ý của Tưởng Siêu. Bà chằm chằm đứa con trai mắt, giống như một xa lạ: “Ngươi… ngươi chết?”
“Mẫu thương yêu như , cũng chỉ thành tâm nguyện lớn nhất cho . Thật sự nghĩ cách nào hơn.” Giọng Tưởng Siêu trầm thấp, hề một chút hối nào: “Mẫu là thông minh, chắc chắn cũng tiện nhân Tưởng Nguyễn cưỡi lên đầu con trai , đúng ?”
“Nghiệt tử…” Hạ Nghiên quát lên một tiếng chói tai: “Cút ngay!”
Tưởng Siêu lắc đầu: “Lần nhi tử đến đây, chỉ là nể tình huyết thống, mẫu một cách nhẹ nhàng. Nếu mẫu cảm kích, đó là sự bất lực của . Chẳng qua… một việc, quá trình vốn quan trọng, kết quả mới là thứ đáng bận tâm, chẳng ?”
“Ngươi g.i.ế.c ?” Hạ Nghiên trợn trừng hai mắt.
“Không, tin chắc sẽ nghĩ thông suốt, đúng ?” Gã âm trầm, hàm răng trắng bóc lộ ánh đèn mờ ảo, còn chút dáng vẻ thư sinh ngày xưa, tựa như dã thú đang nổi cơn điên. Giọng gã khàn đặc: “Xà nhà trong căn phòng đủ cao. Mẫu , dùng một mạng để đổi lấy danh tiếng trong sạch, rõ cách nào là nhất chứ?” Nói , gã dậy, lạnh lùng bước ngoài.