Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:15
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem phần bên để tiếp tục bộ chương truyện!
“Đến tối mai thì e rằng chậm trễ…” Liên Kiều c.ắ.n môi, tỏ vẻ nóng nảy. “Sao lúc y tự tiện rời ?”
Dạ Phong tò mò: “Có chuyện gì thì để cũng khác gì .”
“Ngươi?” Liên Kiều liếc y một cái, lắc đầu : “Thật khó mà tin tưởng .”
Nàng lướt qua, đôi mi mắt bất giác toát vài phần quyến rũ của thiếu nữ. Bốn nha hầu cận của Tưởng Nguyễn ai nấy đều nhan sắc nổi bật: Bạch Chỉ đoan trang, Liên Kiều lanh lợi, Lộ Châu cơ trí, Thiên Trúc lạnh lùng, mỗi một vẻ đặc sắc. Trong họ, Liên Kiều và Lộ Châu là hai nam nhân yêu thích nhất. Dù mới tới Cẩm Anh vương phủ lâu, đa thuộc hạ của Tiêu Thiều đều tìm cách lấy lòng hai nàng.
Bình thường những cô gái mà Dạ Phong tiếp xúc hoặc là kiểu mặt mày lạnh tanh như nữ Cẩm Y vệ, hoặc là kiểu dung tục phong trần như các cô nương trong thanh lâu, hiếm khi gặp một cô gái tính tình thẳng thắn, lanh lợi như Liên Kiều. Từng cử chỉ của nàng đều là thật tâm thật tính. Đôi mắt hạnh mày ngài, vì giận hờn mà đôi môi đỏ lên, càng nổi bật làn da trắng nõn nà. Lòng khẽ động, đợi Liên Kiều tiếp, sự bốc đồng của tuổi thiếu niên bỗng trỗi dậy, bất ngờ nắm lấy cổ tay Liên Kiều. “Khó mà tin tưởng ư? Ta nhất định khiến ngươi tin một !” Dứt lời, ôm lấy Liên Kiều, phóng vút , khiến nàng kinh hãi kêu lên thất thanh.
Trên nóc nhà, Cẩm Tam phun cọng cỏ đang nhai , chỉ phun một chữ: “Ngu xuẩn.”
Cẩm Tứ bỉu môi, vỗ vạt áo: “Đi thôi, việc!”
…
Vùng núi Tự Vân, cỏ dại cùng cây cối rậm rạp, con đường mòn là bùn lầy. Xe ngựa lạch cạch chạy qua, b.ắ.n tung tóe những vệt bùn đen. Sắc trời ngả sang màu tối. Nơi cần đến còn khá xa, bốn phía quanh lấy một chốn để tá túc. Mấy dặm gần nhất hề thấy quán trọ thôn xóm, e rằng đêm nay chiếc xe ngựa nghỉ ngoài trời.
Tuy , chiếc xe ngựa vẫn toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy, bề ngoài hết sức thoải mái. Phu xe kinh nghiệm lão luyện, né tránh hầu hết các đoạn đường gập ghềnh, xem như hết sức chiếu cố.
Hộ vệ dẫn đầu cất lời: “Nghỉ ngơi tại đây .”
Trong xe ngựa, mặt Tưởng Tố Tố tái nhợt, nét mặt hờ hững. Tinh Đình thấy , nhẹ giọng an ủi: “Cô nương, trời tối , dùng chút canh nóng nghỉ ngơi một lát .”
Từ khi Hồ Điệp bán kỹ viện vì chuyện thai, Tưởng Tố Tố vẫn nâng nha hạng hai nào lên, vị trí nha hạng nhất vẫn còn bỏ trống. Trước nay đều do một Tinh Đình phục vụ. Tinh Đình là tâm phúc, hết mực trung thành, bình thường cũng giúp Tưởng Tố Tố nghĩ vài chủ ý. Nàng ngờ hôm nay tiểu thư rơi bước đường . Đã là nha , tất nhiên đồng cam cộng khổ cùng tiểu thư, dẫu đến miếu để ni cô cũng cam lòng.
Chẳng qua trong lòng Tinh Đình hiểu rõ, Lão gia Tưởng Quyền yêu thương Tưởng Tố Tố nhiều năm nay là thật, việc đến miếu ni cô lúc cũng là mãi mãi. Dẫu thanh danh Tưởng Tố Tố hủy, còn ở kinh thành thêm cũng vô ích. Đợi khi những lời đồn đại dần lắng xuống, tìm cơ hội đón Tưởng Tố Tố về phủ, tất cả sẽ bắt đầu từ đầu. Những lời Tinh Đình từng khuyên Tưởng Tố Tố, nhưng nàng luôn lọt. Đêm khi khởi hành, Tưởng Quyền bỏ t.h.u.ố.c thức ăn của Tưởng Tố Tố. Sáng sớm hôm nay, Tưởng Tố Tố tỉnh thấy ở trong xe ngựa, việc thể đổi nữa. Ban đầu, nàng đ.á.n.h c.h.ử.i Tinh Đình một trận, gần như sụp đổ, nhưng đó nghĩ tới điều gì mà dần bình tĩnh , chỉ thần sắc lạnh lẽo lạ thường.
Tinh Đình nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tưởng Tố Tố thông suốt, rõ lợi hại, tóm , nàng còn gây rối nữa thì là điều may mắn.
Tưởng Tố Tố chén canh Tinh Đình đưa tới, : “Ta . Bảo đám hộ vệ lui xa một chút, ở gần họ.”
Phạm Khắc Hiếu
Tinh Đình ngẫm nghĩ, xuống xe ngựa phân phó những hộ vệ lùi một . Nói chung giờ sẽ nguy hiểm gì quá lớn, nếu thật sự gì, những hộ vệ cũng thể tới kịp ứng cứu.
Đợi Tinh Đình , Tưởng Tố Tố uống cạn chén canh, với nàng : “Đường dài mệt mỏi, ngươi cũng uống một chút .”
Tinh Đình kinh ngạc Tưởng Tố Tố một cái, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, mặc dù nàng là tâm phúc, ngày thường Tưởng Tố Tố tay cũng coi như hào phóng, nhưng Tưởng Tố Tố vốn dĩ luôn coi cao hơn khác một bậc, ngay cả Tưởng Nguyễn cũng nàng để mắt, càng đừng đến một nô tỳ nhỏ nhoi. Nay nàng hòa nhã chuyện như , quả thực khiến Tinh Đình vô cùng kinh ngạc.
“Không cần như thế,” Tưởng Tố Tố cúi đầu , giọng trầm thấp. “Giờ đây, cũng chỉ là một ni cô trong miếu mà thôi, còn là tiểu thư quan gia gì nữa. Ngươi cùng khác biệt gì .”
Tinh Đình Tưởng Tố Tố , rằng Tưởng Tố Tố còn đang uất giận vì chuyện , liền khuyên giải: “Cô nương đừng lời hồ đồ. Bây giờ chỉ là tạm thời chịu khổ một thời gian. Cô nương vĩnh viễn là tiểu thư Thượng Thư phủ, nô tỳ vĩnh viễn là nô tỳ của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-273.html.]
Tưởng Tố Tố mỉm : “Ngươi . Uống chút canh , hôm nay ngươi cũng cực khổ .”
Nàng nhắc mấy , Tinh Đình tiện từ chối, bưng chén lên uống cạn canh. Vừa uống xong, nàng mới nhận Tưởng Tố Tố đang chằm chằm chớp mắt. Tinh Đình ánh mắt cho sống lưng lạnh toát, khẽ lên tiếng hỏi: “Cô nương lời gì dặn dò nô tỳ ư?”
Chỉ Tưởng Tố Tố khẽ thở dài: “Tinh Đình, ngươi thấy xinh ?”
“Cô nương tất nhiên xinh . Tìm khắp kinh thành cũng thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như cô nương.” Tinh Đình đáp. Lời là nịnh hót suông, Tưởng Tố Tố vốn dĩ nhan sắc hơn , khi tu luyện mị thuật thì càng thêm diễm lệ tuyệt trần.
“Dung mạo như thế, cớ gì xuống tóc ni cô?” Tưởng Tố Tố đột nhiên vặn ngược.
“Cô nương...” Tinh Đình kinh ngạc thốt lên.
“Ta thể ni cô,” Tưởng Tố Tố nhếch mép một cách quỷ dị. “Với mỹ mạo thế , tất nhiên thể tìm nơi dung hơn, chiếm lĩnh vị trí tối cao. Tuyệt sắc khuynh thành , lẽ nào để phí hoài vô ích?”
Thần sắc quỷ dị của Tưởng Tố Tố khiến Tinh Đình bất an, định cất lời, nhưng đột nhiên đầu óc nàng mơ hồ, thể chống đỡ nổi mà ngã vật thành xe. “Cô nương... Người... Người dùng thuốc?”
“Ta sẽ ni cô.” Tưởng Tố Tố .
Tinh Đình ả gì, dùng hết sức lực . “Không xong —— ”
Tiếng chợt nghẹn . Tinh Đình trừng lớn đôi mắt, thể tin Tưởng Tố Tố. Ánh bạc sắc bén trong tay ả tiểu thư đang rỏ máu, đó ả dùng sức rút phăng đoản chủy . Tinh Đình mềm nhũn ngã gục, há hốc miệng, hệt như một con cá mắc cạn, chỉ thể thều thào những âm thanh vô nghĩa.
Tưởng Tố Tố thậm chí thèm liếc mắt một . “Vốn định nể tình ngươi hầu hạ nhiều năm mà tha cho một mạng, ai ngờ ngươi là thứ ! là một tiện tỳ cản trở đại sự của .”
Nói đoạn, ả cởi áo ngoài của Tinh Đình khoác lên .
Thị vệ từ xa thấy động tĩnh bèn qua hỏi thăm. Vừa lúc đó, ả cao giọng quát lên: “Đi , ném những thứ vô dụng ngoài!”
Ngay đó, ánh trăng yếu ớt mờ tối, ‘Tinh Đình’ bưng một cái khay bước . Bọn hộ vệ thấy , an tâm về chỗ, tiếp tục đùa cạn chén, còn để ý đến xe ngựa nữa.
Tưởng Tố Tố chạy ròng rã một nén nhang, đến khi thấy lối rừng cây phía mới dám thở phào nhẹ nhõm. Ả chán ghét cởi phăng bộ y phục dính m.á.u của Tinh Đình ném xuống đất, siết chặt lá thư giấu trong tay áo.
Sáng nay tỉnh giấc, ả phát hiện một phong thư rõ nào nhét trong xe ngựa. Trong thư rằng, gửi ngưỡng mộ ả từ lâu, đành lòng ả đưa cửa Phật, nguyện ý dang cánh che chở, trở thành nơi nương tựa cho ả.
Mực giấy thoang thoảng mùi hoa đào, chắc chắn xuất phát từ đại hộ gia đình. Nhìn nét chữ phóng khoáng khí khái, Tưởng Tố Tố tuy là ai, nhưng đoán chừng là một vị công tử nhà huân quý, lẽ là một trong những kẻ ái mộ dung mạo ngày xưa. Nếu là , Tưởng Tố Tố sẽ khinh thường ngó lơ, nhưng giờ đây ngay cả Phụ Tưởng Quyền cũng mặc kệ ả, thì đúng là một cọng rơm cứu mạng. Ả tin chắc rằng với dung nhan , ả thể dễ dàng nắm bắt trái tim đối phương. Ngày , dựa thủ đoạn cá nhân, ả vẫn thể từng bước leo lên, chắc chắn hơn việc ni cô. Kẻ còn cẩn thận kèm theo t.h.u.ố.c mê, đây chính là cơ sở để ả dám tay.
Người hẹn ả chờ trong khu rừng , nhưng chẳng thấy tăm . Màn đêm buông xuống, trăng mà gió lớn, khí u ám âm trầm, Tưởng Tố Tố bất giác cảm thấy sởn gai ốc.
Đang lúc tâm thần hoảng hốt, ả chợt thấy tiếng bước chân vọng từ phía . Tưởng Tố Tố mừng rỡ khôn nguôi, vội vàng , khẽ cất lời: “Công tử tới cứu Tố Tố ?”
Người nọ dừng bước. Dưới ánh trăng yếu ớt, thể Tưởng Tố Tố tức khắc cứng đờ. Bởi vì ả thấy rõ, tới là một gã nam nhân trung niên, mặt một vết sẹo dài kéo từ trán qua mắt, trông vô cùng dữ tợn. Khi thấy ả, gã hừ lạnh một tiếng, nở một nụ dâm đãng đáng sợ.