Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:08
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Tưởng Tố Tố lập tức tái nhợt. Không ngờ Tiêu Thiều xem mạng như cỏ rác, g.i.ế.c như giỡn chơi . hiện tại ả thể nhúc nhích, trong mắt nổi lên sự sợ hãi tột độ.
Cẩm Nhị khẽ nhún vai, định hỏi Tiêu Thiều định xử lý Tưởng Tố Tố thế nào, thì cánh cửa đẩy . Tưởng Nguyễn bước phòng, tự nhiên cũng thấy Tưởng Tố Tố, nàng thoáng kinh ngạc cất lời hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”
Tiêu Thiều trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi đáp: “Ả cố ý câu dẫn , ả thương.”
Sắc mặt Tưởng Tố Tố nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Đến tận giờ phút , ả mới thực sự hiểu rằng nam nhân mặt tuyệt nhiên chút động lòng nào với . Nếu là mấy năm , ả lẽ hổ đến mức đ.â.m đầu xuống giếng mà tự vẫn. Dù hiện tại đến mức đó, nhưng ả cũng cảm thấy nỗi nhục nhã thấu xương. Giống như ả dốc hết tinh hoa, giá trị của bản để cám dỗ, nhưng đối phương chỉ coi hành động của ả như một trò hề.
Tưởng Nguyễn Tiêu Thiều xong, ngước mắt về phía Tưởng Tố Tố. Thần sắc nàng điềm tĩnh, thậm chí chẳng hề vẻ chán ghét thù hận, khiến Tưởng Tố Tố càng thêm căng thẳng. Ngày , lúc Triệu Mi còn sống, ả bao giờ xem Tưởng Nguyễn gì. Ả rõ Tưởng phủ do Tưởng Quyền chủ, mà Tưởng Quyền vốn chẳng ưa Triệu Mi, đối xử với hai Tưởng Nguyễn còn tệ hơn cả Tưởng Lệ. Khi , Tưởng Nguyễn chỉ là một kẻ nhát gan yếu ớt, ngu dốt. chẳng từ khi nào, , là từ ba năm lúc nàng hồi phủ, Tưởng Tố Tố thể nào thấu Tưởng Nguyễn nữa.
Dường như bắt đầu từ ngày đó, Tưởng Nguyễn còn biểu lộ hỉ nộ ái ố mặt. Lúc cao hứng nàng mỉm , lúc tức giận cũng mỉm , thời điểm vu oan hãm hại vẫn nở nụ , giam đại lao cũng thản nhiên mỉm . Ví như giờ phút , nàng vẫn ung dung khẽ Tưởng Tố Tố. Rõ ràng vô cùng ôn hòa, nhưng trong đôi mắt quyến rũ , toát sự châm biếm và miệt thị rõ ràng.
Sự miệt thị đó, khiến mắt Tưởng Tố Tố cay xè. Ả lớn tiếng chỉ trích mắng chửi, nhưng yết hầu nghẹn cứng, chẳng thể phát tiếng.
Tưởng Nguyễn thu tầm mắt, Tiêu Thiều : “Thì Ngũ di nương sai báo đến gặp ngươi, là đến đây để xem kịch. Xem , ngươi hề câu dẫn? Vậy thì vở kịch khó mà diễn tiếp .”
Tiêu Thiều thoáng ngẩn , nhưng vốn là mẫn tiệp, lập tức nắm mấu chốt của vấn đề. Thì Hồng Anh chủ tâm độc ác như . Nếu đổi thành khác, giờ phút sớm trúng mị thuật của Tưởng Tố Tố, chuyện hoang đường ngay tại chỗ. lúc Tưởng Nguyễn đẩy cửa , dĩ nhiên sẽ thấy cảnh chướng mắt.
Đích xuất giá mà cùng phu quân tương lai của tỷ tỷ mật, dù Thái hậu tứ hôn cũng chẳng thể đổi ý chỉ. Nếu Tưởng Nguyễn là cá tính cương liệt, ắt sẽ tự vẫn để giữ trọn danh tiết. Sau đó, chỉ cần dùng lý do che đậy cho qua, đích (Tưởng Tố Tố) danh chính ngôn thuận tỷ tỷ gả , chẳng là chuyện thuận nước đẩy thuyền , há chẳng là một chuyện viên mãn?
Nếu tính tình yếu đuối, nàng sẽ nhẫn nhịn cho qua. gì thì , nàng cũng là đích nữ của phủ, thể vô cớ chịu tiếng đoạt mất sự trong sạch. Dĩ nhiên, Tưởng Tố Tố một danh phận thỏa đáng. Đích nữ thể , nhưng Trắc phi thì vặn, tạo nên giai thoại tỷ cùng hầu hạ một phu quân.
Bất luận là khả năng nào, đối với hại thì đây đều là một đả kích chí mạng. Dù sống chết, cả đời cũng sẽ chuyện ảnh hưởng, chẳng thể sống vui vẻ. Dù miễn cưỡng thành hôn, trong lòng vẫn mãi khúc mắc, thể cùng phu quân cử án tề mi, sớm muộn cũng phu quân hờ hững.
Chuyện hôm nay thoạt đơn giản, nhưng kỳ thực chồng chéo phức tạp, ẩn chứa ý đồ thâm độc khiến khác kinh ngạc cứng lưỡi. Hồng Anh và Tưởng Tố Tố vì việc quả thật hao tổn ít tâm tư. Chẳng qua, bọn chúng thể nắm tâm tính thường tình của đàn ông, nhưng ngờ Tiêu Thiều bẩm sinh lạnh lùng và tàn nhẫn, càng ngờ Tưởng Nguyễn bình tĩnh xử lý sự việc, thậm chí ngay cả ý niệm nghi ngờ hiểu lầm cũng hề .
Tiêu Thiều cũng nhận thấy sự tỉnh táo quá mức của Tưởng Nguyễn, trong lòng bỗng dâng lên chút mất mát. Nếu thật sự hai hữu ý với , lúc nàng nên đôi phần ghen tuông. Nàng càng tỉnh táo, càng chứng tỏ nàng hề để chuyện ở trong lòng.
Tiêu Thiều nghĩ , nhưng lầm tâm tư Tưởng Nguyễn. Nàng thấy chén rượu còn vương vãi, làn hương mị hoặc đang lơ lửng trong khí, liếc sang Tưởng Tố Tố với y phục nửa kín nửa hở, trong lòng từ từ dâng lên một cơn phẫn nộ.
Ngay lúc , nàng đột nhiên nhớ kiếp Tuyên Ly tống nàng thiên lao. Tưởng Tố Tố cũng từng diễu võ dương oai đến nhà lao gặp nàng, thao thao bất tuyệt kể về những ngọt ngào giữa ả và Tuyên Ly. Khi , từng lời Tưởng Tố Tố đối với nàng như sấm sét giữa trời quang, một tấm lòng chân thành đổi phút cuối mới tất cả chỉ là dối trá lừa gạt. Tuyên Ly âm thầm qua với Tưởng Tố Tố từ lâu. Lúc bấy giờ nàng tài nào hiểu , vì Tuyên Ly luôn miệng trong lòng chỉ nàng, nhưng lưng những chuyện mật từng với nàng cùng Tưởng Tố Tố.
Chắc chắn khi đó Tưởng Tố Tố cũng bày dáng vẻ mị hoặc như hôm nay mặt Tuyên Ly, khiến mới đối xử khác biệt với ả.
Kiếp kiếp , Tưởng Tố Tố luôn đối địch với nàng, đội trời chung. Kiếp nàng ái mộ Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố liền đoạt mất Tuyên Ly. Kiếp Thái hậu tứ hôn cho nàng và Tiêu Thiều, Tưởng Tố Tố cướp Tiêu Thiều. Trong lòng Tưởng Nguyễn vui, ánh mắt Tưởng Tố Tố trở nên sâu thẳm khó dò.
“Nàng định tính toán ?” Tiêu Thiều hỏi. “Ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t ả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-267.html.]
[]
Tuy Tiêu Thiều gán cho danh phận loạn thần tặc tử, nhưng việc xử lý đều vô cùng chu đáo, đồng thời hề bận tâm đến những cuộc đấu đá vụn vặt nơi hậu trạch. Cách việc của tàn khốc, dứt khoát, mang đậm phong cách Cẩm Y Vệ: đơn giản, thô bạo, chỉ cần g.i.ế.c là xong. Tưởng Tố Tố vốn hiểu rõ Tiêu Thiều, ả lẽ chỉ theo lời đồn đại bên ngoài, coi như những nam nhân bình thường khác. ả , Tiêu Thiều kiêu ngạo ngấm tận xương cốt, dù hôm nay gài bẫy, cũng đời nào ngoan ngoãn theo sự sắp đặt của Tưởng phủ. Khả năng lớn nhất là sẽ nổi cơn thịnh nộ g.i.ế.c c.h.ế.t của Tưởng phủ, nghênh ngang rời . Cuối cùng, dù Hoàng đế bất đắc dĩ bắt , thì chuyện cũng sẽ giảm nhẹ, đại sự hóa tiểu sự mà thôi.
“Hà tất đến mức ?” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng cất lời. “Là tỷ , vốn cần thiết đuổi tận g.i.ế.c tuyệt. Chẳng qua, ” nàng về phía Tưởng Tố Tố đang rực hận , mỉm . “Nhị sợ rằng ai thèm đoái hoài, thậm chí tiếc đ.á.n.h chủ ý lên đầu , thì kẻ đích tỷ cũng nên giúp một phen chứ.”
Tiêu Thiều nàng, ánh mắt như điều suy nghĩ, : “Nàng định thế nào?”
“Nhị quốc sắc thiên hương, băng thanh ngọc khiết, lẽ để nhiều chiêm ngưỡng mới .” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt đáp. “Trong Tưởng phủ bao gã sai vặt, nếu thể lấy một mỹ nhân như Nhị , hẳn bọn chúng sẽ vô cùng vui mừng.”
Trong mắt nàng thoáng qua một tia mệt mỏi, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Tiêu Thiều nhạy cảm vẫn kịp thời bắt . Hắn nhận cảm xúc của Tưởng Nguyễn chút biến đổi, mặc dù rõ lý do nào thúc đẩy nàng đưa quyết định .
Song, bất kể Tưởng Nguyễn gì, sẽ vô điều kiện ủng hộ. Hắn gật đầu, : “Được.”
Tưởng Tố Tố trợn tròn mắt Tưởng Nguyễn, thể tin rằng lá gan của Tưởng Nguyễn lớn đến mức . Có lẽ vì mấy Tưởng Nguyễn rõ ràng thể đẩy ả tử cục nhưng , khiến Tưởng Tố Tố ảo tưởng rằng nàng đang kiêng kỵ. Tưởng Quyền cưng chiều Tưởng Tố Tố như mạng, nếu Tưởng Tố Tố thực sự xảy chuyện, chắc chắn liên quan đến Tưởng Nguyễn, Tưởng Quyền tất nhiên sẽ chừa đường sống cho nàng. lời Tưởng Nguyễn hôm nay, chính là định xé rách mặt, để một chút đường lui nào.
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Nguyễn bước tới mặt ả, từ cao xuống, ánh mắt bình thản như nước hồ thu. Nàng bao giờ quên hận thù của kiếp , vốn định khiến Tưởng Tố Tố mất hết tất cả, đó từ từ sụp đổ. xem hôm nay, những tâm cơ tính toán đây đều trở thành dư thừa. Hạ Nghiên bại, tiền đồ khoa cử của Tưởng Siêu hủy hoại, danh tiếng của ả cũng chẳng còn gì . So với một đời gấm hoa kiếp , giờ đây Tưởng Tố Tố tựa như một khác.
Chấp niệm ban đầu nay bỗng hóa thành vô nghĩa. Tưởng Tố Tố quen thói giả vờ, vẻ thanh cao như tiên tử cũng chỉ vì trèo lên vị trí cao hơn. Một kẻ xem trọng danh vị cuối cùng rơi xuống kết cục ti tiện, ngày ngày chịu đựng những ánh mắt và tính khí tệ bạc của khác để sống, cảm giác đó sẽ ?
Đối với Tưởng Tố Tố mà , đây chắc là một sự hành hạ và trừng phạt còn thâm độc hơn cả cái chết.
Tưởng Nguyễn rủ mắt. Nàng thể lãng phí thêm thời gian cho một kẻ định sẵn thất bại chân . Nàng còn Tưởng Tín Chi, còn Triệu gia, còn Tuyên Phái. Bất kỳ một mối họa nào cũng diệt trừ tận gốc. Tưởng Tố Tố còn sống thêm ngày nào cũng chỉ là vô ích, chuyện nên đẩy nhanh. Mà Tưởng Tố Tố, ả sống thoải mái quá lâu .
Nàng lạnh nhạt : “Vậy thì phiền phu quân nghĩ cách ném Nhị ngoài, nhớ là vứt ở nơi càng náo nhiệt càng .” Nàng chúm chím, dung nhan minh diễm động lòng tựa như hỏa hồ ly. “Lệ sắc bậc , để vạn cùng thưởng thức mới thỏa đáng.”
Tiêu Thiều hai từ ‘phu quân’ bật từ miệng Tưởng Nguyễn cho chấn động tại chỗ, rõ là kinh ngạc là giật , nhưng trong lòng vẫn dấy lên một cảm giác vui thích khó tả. Yên lặng một lát, mới gọi: “Cẩm Nhị.”
Cẩm Nhị gãi đầu, : “Được , Chủ tử, thế vứt xuống cổng Tưởng phủ nhé ạ? Xa quá thì mệt lắm ạ.”
“Vậy cũng .” Tưởng Nguyễn đáp. “Cực khổ cho ngươi.”
“Không cực khổ, chỉ cần Thiếu phu nhân thông cảm cho Thiếu chủ là .” Cẩm Nhị xòa, một tay nhấc Tưởng Tố Tố lên bay thẳng ngoài. Võ công của ẩn vệ vốn hề thấp, huống chi bên ngoài sớm tiếp ứng. Đám nô tài bà tử canh giữ bên ngoài hẳn xử lý từ lâu, bằng thể đợi tới giờ vẫn dám bước .
Sau khi Cẩm Nhị , Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn, đột nhiên hỏi: “Nàng vui.”
“Ta thể vui vẻ như Vương gia.” Tưởng Nguyễn thần sắc đổi, nụ vẫn ôn hòa như cũ, nhưng hiểu vì , Tiêu Thiều vẫn cảm thấy nàng vui, thậm chí còn tức giận. Nàng : “Một tuyệt sắc giai nhân tự dâng hiến, phúc phận e rằng hiếm , phu quân quả thực diễm phúc vô biên.”
Tiêu Thiều ngẩn , rủ mắt trầm ngâm một hồi, đột nhiên nhếch môi nở một nụ nhạt.