Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:13:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đó Tuyên Phái với y rằng, trả thù tên Tứ hoàng tử Tuyên Lãng phản bội , Thái tử vốn ôm hận với hành vi của Tuyên Lãng, cứ bực bội vì mãi tìm cách trừng trị . Nghe Tuyên Phái thế thì y chút d.a.o động. Tuyên Phái tiếp tục liệt kê những lợi ích mà y sẽ đạt chuyện , thành công khơi gợi lòng ham chơi của Thái tử, từ đó hợp tác cùng Tuyên Phái diễn một màn kịch ho .
Cho đến tận bây giờ, Thái tử vẫn lấy lạ, một hoàng tử giờ hề nổi bật như Tuyên Phái, tại thể nghĩ mưu kế tuyệt diệu đến thế. Vị thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh ai mời cũng mời , mà Tuyên Phái chỉ rằng chỉ cần tung tin tức trong cung y thuật quý hiếm, Hạ Thanh ắt sẽ đồng ý nhập cung. Quả nhiên đó đúng như dự đoán, ban đầu Thái tử thể hiểu nổi vì Tuyên Phái đoán trúng hết việc, giờ ngẫm , e rằng tất cả đều là công lao của Tiêu Thiều. Tuyên Phái rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, tuổi hẳn vẫn tâm cơ gì sâu xa, suy tính chu đáo như đều là do Tiêu Thiều dặn dò mà thôi.
Liễu Mẫn cảm tạ y, nhưng thực chất Thái tử giúp đỡ vì Liễu Mẫn. Nay thấy dáng vẻ tâm thần bất định của Liễu Mẫn, Thái tử thấy chút đồng cảm. Mặc dù ngày thường Liễu Mẫn nghiêm khắc đến đáng ghét, nhưng xét cho cùng y cũng chỉ là một thái phó tính tình ngay thẳng mà thôi. Thấy y vì nữ nhân mà sầu muộn, dầu gì cũng tình nghĩa thầy trò, Thái tử vỗ vai Liễu Mẫn: “Thái phó, ngươi đừng quá đau lòng. Trên đời hàng ngàn vạn giai nhân, cần gì cố chấp một chủ? Không bao lâu nữa nàng thành vợ khác. Thái phó vốn hiểu lễ nghi, bằng Bổn cung tìm cho ngươi vài cô nương đáng yêu chăng? Dù tuyệt sắc như Hoằng An quận chúa, nhưng cũng sẽ khiến ngươi thất vọng.”
Cơ thể Liễu Mẫn cứng đờ, vội vàng dậy: “Ý của Thái tử Điện hạ, vi thần xin ghi nhận, nhưng vi thần ý định . Vi thần còn một việc cần xử lý, xin phép cáo lui.” Dứt lời, y thi lễ bước mà như thể đang chạy trốn.
Thái tử hừ một tiếng, tiện tay nhả bã trong miệng , khinh thường : “Vô vị.”
…
Trái ngược với vẻ u sầu tại những nơi khác, Cẩm Anh vương phủ tràn ngập khí hân hoan, rộn ràng tựa hồ đón Tết Nguyên Đán. Kể từ khi cố Cẩm Anh vương và Vương phi qua đời, Vương phủ chìm trong tĩnh lặng hiếm thấy, bao giờ vui mừng tưng bừng đến nhường .
Ý chỉ của Ý Đức Thái hậu ban xuống, trong phủ truyền tin cho . Bồ câu đưa thư dùng để báo tin mừng đến các phân bộ Cẩm Y Vệ khắp Đại Cẩm, tất cả đều vội vàng góp của chuẩn tân lễ chúc mừng chủ tử và Thiếu phu nhân.
Lâm quản gia hăm hở dùng khăn lau chùi tấm gương Tây Dương, kéo Cẩm Tứ hỏi: “Ngươi xem, dùng thiệp in hoa dát vàng, dùng tơ Thiên tàm thêu chữ thì trang nhã hơn?” Hắn trầm ngâm giây lát lắc đầu. “Hay là thẻ gỗ Đàn hương, bên đính trân châu? Lần mang về một lô hạt châu lưu ly Ba Tư, đính lên sẽ rực rỡ lấp lánh, mới biểu lộ khí hỉ sự. Ừ, cứ quyết như !”
Cẩm Tứ liếc xéo. “Lão Lâm, một tấm thiệp hỉ thôi cần cầu kỳ đến mức ? Nếu cố Vương phi thấy ngài phung phí như , chắc chắn sẽ hối hận vì giao chức quản gia cho ngài.”
“Tiểu nha đầu như ngươi thì hiểu gì chứ?” Lâm quản gia vốn ghét khác nghi ngờ năng lực của , ưỡn ngực, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Thiệp hỉ mà chu sẽ mất thể diện của Vương phủ. Chủ tử chúng đang gì? Kết , kết , đại hỉ sự của đời ! Ngày xưa bao kẻ dám đồn đại rằng Chủ tử cả đời cưới vợ, giờ chúng tát thẳng mặt đám thị phi đó! Hôn sự thật lớn, thật trang hoàng, giữ trọn vẹn thể diện cho ngài . Hơn nữa, chỉ một tấm thiệp mời mà ngươi cho là tốn kém? Tiểu Tứ, lão Lâm cho ngươi , sính lễ Thiếu chủ quyết định ban cho Thiếu phu nhân, đó mới gọi là phung phí ngút trời!”
Cẩm Tứ , mắt lập tức sáng rỡ. Chưa kịp mở lời thì trung vang lên tiếng gió rít “vù vù”, Cẩm Tam từ cây đáp xuống, vẻ mặt hưng phấn Lâm quản gia, truy vấn: “Sính lễ rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Ngươi đoán xem?” Lâm quản gia chậm rãi , khiến cả hai sốt ruột yên.
“Bảy bảy bốn mươi chín xe chăng?” Cẩm Tứ đoán mò. Tính tình nàng lạnh lùng như nam tử, rõ lắm chuyện sính lễ cưới hỏi, thuận miệng một câu.
“Phi, bốn mươi chín xe? Ngươi nghĩ Chủ tử là kẻ nghèo hèn ?” Cẩm Tam lắc đầu. “Nữ nhân mà, sính lễ càng nhiều càng vẻ vang, đoán chín chín tám mươi mốt xe.” Tuy Cẩm Tam nữ tính hơn Cẩm Tứ, nhưng cũng là Cẩm Y Vệ, chẳng mấy bận tâm đến chuyện thường nhật của nữ giới.
Lâm quản gia hận rèn sắt thành thép, nguýt dài hai : “Thật ngờ trong mắt hai ngươi, Cẩm Anh vương phủ nghèo túng đến . Chín chín tám mươi mốt xe là gì. Phải là một trăm sáu mươi tám xe!”
“Một trăm sáu mươi tám xe?” Cẩm Tam Cẩm Tứ đồng loạt kêu lên. Cẩm Tam cau mày: “Thế rốt cuộc là giá trị bao nhiêu?”
“Thôi thẳng cho các ngươi rõ. Một trăm sáu mươi tám xe sính lễ đó, dùng để mua ba tòa Thượng thư phủ vẫn còn thừa thãi,” Lâm quản gia . “Mà đó mới chỉ là lễ vật. Ta thấy theo tính cách của Thiếu chủ, khi Thiếu phu nhân về cửa, bộ Cẩm Anh vương phủ e là đều thuộc về nàng hết. Ôi, chủ tử trưởng thành thì giữ nữa, chỉ lo cho phu nhân mà thèm để mắt đến đám hạ nhân chúng .” Nói xong, giọng Lâm quản gia lộ rõ vẻ ưu sầu.
Lễ vật bằng giá trị ba tòa Thượng thư phủ, quả thực là con khổng lồ. Cẩm Tam và Cẩm Tứ , thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cẩm Tam nuốt nước miếng, hỏi: “Nhiều sính lễ như , Chủ tử sợ là quá ưu ái cho Thượng thư phủ ?”
Lâm quản gia lắc đầu: “Ngốc nghếch! Sính lễ nhiều đến thế, thể mang đến Thượng thư phủ? Đương nhiên là giao bộ cho Thiếu phu nhân bảo quản . Chuyện các ngươi cần lo lắng, Thiếu chủ sớm liệu tính chu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-261.html.]
[]
“Thiếu chủ quả là uy vũ!” Cẩm Tam trợn tròn mắt. “Nếu là nữ nhi chân chính, cũng nguyện gả cho .”
“Ngươi chẳng nữ nhi ?” Lâm quản gia khinh miệt. “ Thiếu chủ cũng chẳng thèm để mắt đến ngươi, dung nhan ngươi sánh bằng Thiếu phu nhân.”
“…”
…
Trong lúc Lâm quản gia cùng Cẩm Tam, Cẩm Tứ còn đang tranh cãi ồn ào, họ hề Tưởng Nguyễn từ cổng lớn bước Cẩm Anh vương phủ. Người hầu trong phủ thậm chí cần thông báo với Lâm quản gia, ai nấy đều nhiệt tình nghênh đón nữ chủ nhân tương lai, dẫn đường giới thiệu ngóc ngách. Dọc đường , hễ gặp ai cũng cung kính vô cùng, nghiêm cẩn hành lễ, hô vang ba tiếng ‘Thiếu phu nhân’, khiến Lộ Châu bên cạnh che miệng thầm.
Sau khi dẫn Tưởng Nguyễn đến thư phòng của Tiêu Thiều, bọn hạ nhân tự động lui . Lộ Châu và Thiên Trúc gác bên ngoài, để gian riêng tư cho đôi uyên ương chỉ hôn.
“Tiêu Thiều, rốt cuộc ngươi gì?” Tưởng Nguyễn hỏi. Hành động của quá đột ngột khiến trở tay kịp; hôm nay nàng bất ngờ kịp phòng , trói chặt con thuyền của Cẩm Anh vương phủ.
Tiêu Thiều xoay . Hôm nay, vận hắc y như thường lệ, mà đó là bộ y phục sắc đỏ nhạt, bên ngoài khoác áo tơ mỏng thêu họa tiết bạch mãng. Hắn trông ôn hòa hơn ngày thường đôi chút, càng thêm tuấn tú tuyệt luân. Đôi mắt sáng rực, nếu sâu thêm sẽ cuốn hút, khó lòng thoát . Hắn Tưởng Nguyễn thật sâu, cất lời: “Nàng vui ?”
“Hiện tại khắp kinh thành đều đồn rằng đoá ‘bạch ngọc lan’ như ngươi hủy hoại, ngươi nghĩ thể vui nổi ?” Đây là đầu tiên Tưởng Nguyễn thẳng thắn bộc lộ cảm xúc mặt .
Trong mắt Tiêu Thiều dâng lên ý . “Ừm, cam tâm để nàng hủy hoại.”
Thái độ dịu dàng đến mức bất ngờ như , khiến nàng nhất thời đáp lời . Tưởng Nguyễn trừng mắt một lúc: “Bây giờ ngươi đang đắc ý ?”
“Ta vui lắm.” Tiêu Thiều ghé sát, thủ thỉ bên tai nàng. Hắn vốn hình cao lớn, gần như khiến Tưởng Nguyễn chỉ tới n.g.ự.c , từ xa tựa như ôm trọn nàng lòng. Giọng mang theo vẻ yêu chiều, ôn nhu mà ngay cả bản cũng nhận , âm thanh từ tính quyến rũ. “Vương phi.”
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Nguyễn lui một bước, giữ cách với . Người bất phân trường hợp dùng nam sắc mê hoặc rốt cuộc gì đây, rõ là chiếm đoạt tiện nghi, thể thừa nhận, chiêu thực sự hữu hiệu. Tiêu Thiều nhạt một tiếng, giọng mang theo sự mê hoặc vô hình, phong lưu như ngọc, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt thanh nhã thường ngày.
“Chung quy tại hôn sự gấp gáp như ?” Tưởng Nguyễn nhíu mày hỏi. “Ngươi sắp ?”
Tiêu Thiều cúi mắt nàng. “Phải, mười ngày sẽ lên đường. Trước đó, cột nàng , tránh để sinh thêm rắc rối.”
Cột chặt nàng? Câu khó hiểu vô cùng, nhưng hiện tại Tưởng Nguyễn còn để tâm đến những việc nhỏ nhặt đó nữa. Nàng chỉ hỏi . “Mười ngày ư?”
“Thời gian cấp bách, các thế lực trong triều đang nhòm ngó nàng. Thái hậu hạ ý chỉ , đợi rời , nàng sẽ nhập Cẩm Anh Vương phủ. Chờ khi khải hồi triều mới chính thức cử hành thành .” Tiêu Thiều trầm giọng. “Cẩm Anh Vương phủ thể bảo vệ nàng bình an, hôn sự tuy diễn gấp gáp nhưng chỉ là tạm thời thích ứng. Nàng cứ yên tâm, sẽ giúp nàng. Sau thành , cũng sẽ cưỡng ép nàng những điều nàng .” Nói đến đây, gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiều ửng đỏ, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, hề nao núng.
Tưởng Nguyễn bình tĩnh thong dong hơn nhiều, nàng thẳng mắt đáp lời. “Được.” Với tính tình kiêu ngạo của Tiêu Thiều, nàng cũng chẳng tuyệt sắc giai nhân khiến si mê, sẽ cần cưỡng cầu nàng. Về điểm Tưởng Nguyễn hết sức yên tâm. Nghĩ thông suốt chuyện, nàng cảm thấy quan hệ giữa và Tiêu Thiều còn ngượng nghịu nữa, nếu thể chỉ là bằng hữu hoặc duy trì quan hệ hợp tác, cũng tồi.
Nàng cúi đầu suy tư như , Tiêu Thiều quan sát nàng đầy suy tư, mím môi , đột nhiên cất tiếng. “Nàng là của Cẩm Anh Vương phủ, chính là nữ nhân của Tiêu Thiều . Có bất cứ việc gì, cần do dự chi cả, cứ thẳng tay .” Dừng giây lát, thêm. “Liễu Mẫn, Tuyên Phái, cả Cô Dịch nữa, nàng cũng cần bận tâm.”
Tưởng Nguyễn ngẩn , nhất thời chút ngỡ ngàng, cảm thấy gương mặt nóng ran. Nàng thầm nghĩ, cái Tiêu Thiều thì lạnh nhạt vô cùng, mà lúc nào cũng thể khiến nàng rơi sự ngượng ngập tên.