Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:12:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Ngự thư phòng, Thiên tử sắc mặt âm trầm, ánh mắt chằm chằm Thái phó đang mặt. “Trẫm chẳng từ lúc nào Liễu Thái phó trở nên hết mực quan tâm Hoằng An quận chúa như ?”
“Vi thần chỉ tận tâm với bổn phận, huống hồ việc còn tồn tại nhiều điểm khả nghi. Chi bằng hãy cho phép điều tra thêm, để Hình bộ thể rõ tường tận, như lúc thẩm vấn xử lý cũng khiến trong thiên hạ tâm phục khẩu phục.” Liễu Mẫn giữ thái độ đúng mực. Người giờ nhập bè kết phái, tuy là tân quý, nhưng cũng đóng góp nhỏ cho triều đình. Đây là đầu tiên y đối mặt với cái chất vấn của Hoàng đế, mà thần thái vẫn thản nhiên, hề chút hoảng loạn nôn nóng.
‘Bộp’, một quyển sổ con nặng nề va lên Liễu Mẫn. Hoàng đế quát lớn. “Trẫm đang hỏi ngươi, từ lúc nào mà ngươi quan tâm đến Hoằng An quận chúa đến như !”
Thân là vua một nước, tai mắt rộng khắp. Ngày thường cũng ít chuyện phong thanh. Hiện giờ Hoàng đế sinh lòng thích Liễu Mẫn. Tuy nhiên, thái độ của Liễu Mẫn vẫn cung kính, lưng thẳng tắp, sắc mặt chút đổi, thấp giọng đáp: “Vi thần chỉ tận tâm với trách nhiệm của kẻ thần tử, tuyệt nhiên mang bất kỳ tư tâm nào.”
Lý công công liếc đối diện. Tuổi trẻ, mang theo lòng khoáng đạt, phong thái văn nhã, cùng cốt cách cao ngạo quật cường thường thấy ở bậc văn nhân. Đây vốn là Hoàng đế cố tình bồi dưỡng cho Đại Cẩm mai , giờ chọc vảy ngược của Hoàng đế, dáng vẻ nếu đạt mục đích sẽ chịu bỏ qua. Lý công công thầm tính toán: buổi chiều Triệu lão tướng quân đích tới đây một chuyến, Ý Đức Thái hậu cũng lên tiếng, Tiêu Thiều tuy gì, nhưng dựa bản tính của chắc chắn sẽ khoanh tay . Hôm nay ngay cả trực thần Liễu Mẫn Liễu Thái phó cũng giúp, đích trưởng nữ Tưởng gia, Hoằng An quận chúa, quả nhiên là phi phàm. Tuy nhiên, nếu Liễu Mẫn còn cố thêm, e rằng chỉ càng đổ dầu lửa mà thôi, quả thật cách .
Hoàng đế lạnh lùng chằm chọc Liễu Mẫn hồi lâu, đột nhiên hung hăng vỗ bàn. “Hay cho câu tư tâm! Nếu các ngươi ai ai cũng giúp cho Hoằng An, trẫm gia hạn thêm mấy ngày thì ? Được, trẫm thử, các ngươi còn thể lấy chứng cớ gì! Cút ngoài!”
Hoàng đế thịnh nộ. Liễu Mẫn hành lễ ngoài. Lý công công nhẹ giọng trấn an . “Bệ hạ cần quá mức lo lắng, lời Liễu Thái phó cũng đạo lý. Chuyện e là điều kỳ quái, chỉ sợ kẻ tâm đem cơ sở nhiễu loạn. Gia hạn thêm vài ngày nữa cũng là điều .”
“Ngươi nghĩ trẫm hồ đồ ư?” Hoàng đế sổ con bàn, sự thất vọng và phẫn nộ lộ rõ. “Chẳng qua trẫm thể hiểu nổi, tại tên nào cũng trúng Tưởng Nguyễn. Chẳng lẽ nàng thật sự là yêu nữ ư?”
…
Liễu Mẫn rời khỏi Ngự thư phòng, xuất cung, thẳng tới đại lao Hình bộ. Ngục thấy y thì thoáng kinh ngạc, ngay đó vội vàng đón tiếp. “Không Thái phó đại nhân tới, là vì chuyện gì?”
“Ta tới gặp một .” Liễu Mẫn khẽ nhíu mày. Vào quan trường mấy năm, y vẫn quen đám thích a dua nịnh nọt. Dù , y vẫn lấy một thỏi bạc trong tay áo đưa cho cai ngục.
Ngục thương mà sợ, nhận lấy. Trong lòng thầm nhủ: Thái phó mang tiếng thanh danh trong sạch, tự nhận là thanh lưu, e rằng cũng chỉ là cái mác bên ngoài. Vị cũng rõ ràng chuyện đút lót nơi quan trường , hà cớ gì thích vẻ cao thượng. Mặc dù trong lòng nghĩ , mặt vẫn tỏ vẻ cung kính, : “Được , Thái phó đại nhân chuyện gì cứ thẳng với tiểu nhân là , chỉ cần thuận tiện, tiểu nhân nhất định cố hết sức mà .” Dứt lời hỏi: “Thái phó đại nhân gặp vị nào?”
“Hoằng An quận chúa.” Liễu Mẫn đáp.
Phòng giam nhốt Tưởng Nguyễn là nơi chuyên dành cho tử tù. Tuy vẫn kết luận, nhưng hầu như tất cả đều nhận định nàng khó thoát khỏi kiếp nạn. Giết quận chúa một nước, nào dễ lui . Tuy nhiên, nhờ Tiêu Thiều hoặc Triệu Quang Đích đút lót , ít nhất cuộc sống trong ngục của nàng vẫn , đám ngục ở đây cũng dám khó dễ nàng.
Lúc Liễu Mẫn , thấy Tưởng Nguyễn dựa lưng tường, đang suy nghĩ gì, dáng vẻ xuất thần, hề vẻ hoảng sợ. Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, đó tự nhạo bản . Từ lâu nàng một cô gái bình thường, cảnh tượng lóc hoảng hốt giãy giụa khi giam đại lao nào khả năng diễn nàng.
“Quận chúa.” Hắn mở miệng gọi.
Tưởng Nguyễn hồi thần, ngẩng đầu thấy , trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, ngay đó mỉm : “Liễu Thái phó.”
Phạm Khắc Hiếu
Liễu Mẫn xuống song sắt nhà giam, đối diện với nàng. Nhìn khắp phòng giam, tuy điều kiện đơn sơ nhưng đến mức hà khắc, bất đồng với những phòng giam y thấy đường. Y phục Tưởng Nguyễn sạch sẽ tinh tươm, đoán chừng nàng hề chịu khổ cực gì. Chắc chắn ngầm phái đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-250.html.]
[Chỗ là ngắt đoạn của bản gốc, văn bản thế, nên giữ nguyên định dạng]
“Liễu Thái phó tới đây, là gì?” Tưởng Nguyễn thấy chỉ lo xung quanh, bèn lên tiếng hỏi.
Liễu Mẫn nàng. “Ta. Tới thăm ngươi.” Dừng một chút, hỏi: “Ngươi vẫn chứ?”
Tình ý ẩn hiện trong mắt thanh niên, dẫu cố kìm nén, song lúc lơ đãng vẫn bộc lộ đôi chút. Tưởng Nguyễn vốn là tinh ý quan sát sắc diện, khẽ nhíu mày, khẽ mỉm : “Ta vẫn , phiền Thái phó quá lo lắng .”
Nàng luôn khách khí thừa, ẩn chứa sự từ chối xa cách muôn trùng. Liễu Mẫn cảm thấy lòng se , nghĩ đến tình cảnh hôm nay, nghiêm nghị : “Ta tin ngươi. Chắc chắn ngươi g.i.ế.c Hòa Di quận chúa.”
Liễu Mẫn vẫn luôn cảm thấy, tuy bề ngoài Tưởng Nguyễn là một lạnh nhạt, nhưng trái tim vô cùng lương thiện, nếu ngày thấy Hòa Di quận chúa bắt nạt Thập Tam hoàng tử chẳng tay cứu giúp.
“Tất nhiên giết.” Tưởng Nguyễn . “Ta cần thiết sát hại cô .”
Nghe Tưởng Nguyễn , sắc mặt Liễu Mẫn rạng rỡ hơn chút, : “Ngươi yên tâm, nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngươi ngoài.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc. Mặc dù nàng giúp đỡ Liễu Mẫn là vì ngày lót đường cho , nhưng từng hành động của Thái phó hôm nay đều vượt ngoài dự liệu ban đầu của nàng. Sự chân thành tha thiết của , hóa thành một áp lực nặng nề.
“Đa tạ Liễu Thái phó.” Tưởng Nguyễn trầm ngâm. “Chuyện tự chủ trương, một ngày nào đó sự thật sẽ phơi bày, Liễu Thái phó cần quá bận tâm.”
Trong mắt Liễu Mẫn thoáng hiện vẻ thất vọng. “Ngươi hề coi là bằng hữu.” Hắn đợi Tưởng Nguyễn đáp lời, tiếp: “Ban đầu ngươi giúp , nay đến lúc nên báo đáp. Tất nhiên trợ giúp ngươi, ngươi cần thêm nữa. Người xưa câu, ân nghĩa giọt nước lấy suối nguồn báo đáp. Ngày đó ngươi ban cho ân đức lớn lao như thế, mạng của nhờ ngươi mà đổi. Ta, nếu báo đáp, thì Liễu Mẫn còn mặt mũi nào với nhân thế?”
Yên lặng hồi lâu, Tưởng Nguyễn mới lắc đầu : “Thái phó là nhân nghĩa chính trực, tất nhiên vui lòng kết giao. Chẳng qua, việc tính toán riêng, Thái phó tùy tiện nhúng tay tương trợ e rằng sẽ phản tác dụng. Chi bằng đợi ngày gặp chuyện phiền phức khác, sẽ cầu xin Thái phó tay, khi chỉ mong Thái phó đừng chối từ ân tình .”
“Tất nhiên sẽ chối từ.” Liễu Mẫn vội vàng . Dưới ánh đuốc yếu ớt, mắt Tưởng Nguyễn sáng trong như nước, ngũ quan xinh tuyệt trần. Lòng khẽ động, lời thầm kín bấy lâu giấu nơi đáy lòng bỗng thốt : “Nàng, nàng nguyện ý để che chở chăng?”
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên .
Gương mặt tuấn tú của Liễu Mẫn ửng đỏ, đầu tiên những lời với một cô gái, nào còn xót chút thanh cao kiêu ngạo, giờ đây chỉ còn sự vụng về và thẹn thùng. “Ta, ái mộ Quận chúa lâu. Giờ đây tình cảnh của Quận chúa khó khăn, qua chuyện thể kẻ hãm hại Quận chúa nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ khó lòng phòng . Nếu Quận chúa gả nhà khác, sẽ thêm một tầng bảo hộ. Liễu Mẫn bất tài, tuy thành tựu to lớn, nhưng nguyện che chở Quận chúa cả đời. Ta sẽ dốc hết sở học và bản lĩnh cả đời, bảo hộ Quận chúa chu , quyết để nàng chịu nửa phần tủi nhục thiệt thòi.”
Tưởng Nguyễn . Đời Liễu Mẫn kết cục gì, đến tận cuối cùng nàng cũng . Thiết nghĩ dựa tài hoa của Liễu Mẫn, nếu thể để Tuyên Ly sử dụng, hẳn cũng khó thoát khỏi cái chết. Chẳng qua đời nàng từng tận mắt chứng kiến vươn lên thoát khỏi sự chán chường, mạng trời xui đất khiến, cuối cùng cũng cho thanh niên trẻ cơ hội thăng hoa, từng bước như một đóa hoa sen, phụ hoài bão một đời.
hai kẻ như hai đường thẳng song song ở kiếp , kiếp trời xui đất khiến gặp , nàng chỉ lợi dụng , vô tình sự chân tình của .
“Ta…” Tưởng Nguyễn đáp lời, nhưng đột nhiên thấy một giọng lạnh lùng quen thuộc truyền tới, trong giọng ấn chứa sự vui.
“Nàng cần ngươi chở che. Bởi vì, nàng là của bổn vương.”