Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 24
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:16
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng bất ngờ chen khiến tiếng bàn tán trong công đường cắt ngang đột ngột. Vương Ngự Sử khẽ vung tay áo, trầm giọng: “Dẫn !”
Người cất lời nha dịch dẫn , cũng là một tiểu cô nương mặc y phục nha . Nàng tiến lên quỳ xuống, lập tức cất lời rành rọt: “Bẩm đại nhân, nô tì thấu rõ Tưởng tiểu thư oan khuất.”
“Ngươi giải bày như thế nào?” Vương Ngự Sử vội vã hỏi.
Nha đầu ngẩng đầu, lộ gương mặt tròn trĩnh vẫn còn nét ngây thơ, chính là Lộ Châu, vốn chút quen với Liên Kiều. Nàng gãi gãi đầu, thưa: “Đêm mà Trần Chiêu Xuân Oanh tỷ tỷ mất mạng, nô tì giặt y phục xong từ bên ngoài trở về, ngang qua viện của Tưởng tiểu thư. Lúc nô tì tiếng động lạ trong giếng. Ban đầu nô tì sợ hãi, nhưng đó ngỡ là tiếng mèo hoang, nên để tâm nữa.” Lộ Châu suy nghĩ thêm: “ khi đó nô tì tìm Liên Kiều tỷ tỷ để trò chuyện, kết quả trong phòng ai, Tưởng tiểu thư cũng hề ở trong viện. Như , Tưởng tiểu thư càng thể nào là ném Xuân Oanh tỷ tỷ xuống giếng .”
Lộ Châu dứt lời, bên ngoài vang lên một giọng khác: “Nô tì cũng thể chứng cho Tưởng tiểu thư. Hôm đó nô tì gặp Trần Chiêu ở bên ngoài thì thấy vội vã, trời cũng tối muộn. Nhìn hành động bối rối, vô cùng hốt hoảng, ban đầu nô tì vẫn hiểu, nhưng giờ nghĩ , e rằng là vì mới sát nhân, nên hắt chậu tương nước bẩn thỉu lên Tưởng tiểu thư!”
Lần , cất lời ngờ là Tiểu Viên.
Cục diện dường như đang ngược , chứng cứ đều chỉ thẳng Trần Chiêu. Hắn ngờ trong chốc lát nhiều nha chứng, xác nhận bịa đặt như , đầu óc lúc rối bời. Hắn ngờ vực Tưởng Nguyễn, thực sự thể tưởng tượng nổi nàng mua chuộc những nha từ lúc nào.
Trong công đường, Trần Chiêu hoang mang sợ hãi; còn bên ngoài, Trương Lan nôn nóng đến đỏ cả mắt, hận thể phá vỡ sự ngăn cản của nha dịch mà xông trong. Mụ miệng liên tục c.h.ử.i bới, mắng nhiếc ngừng. Trong thời khắc sinh tử , mụ chẳng còn bận tâm đến phận chủ tử hạ nhân nữa, liên tiếp thốt những lời thô tục, chỉ cây dâu mắng cây hòe đều là nhắm Tưởng tiểu thư. Những xung quanh đưa mắt liếc , nhưng đối với vị Tưởng tiểu thư hờ hững, tranh chấp càng thêm khen ngợi, tán thưởng.
Tiễn Vạn Lý thấu, hôm nay Trần Chiêu đừng hòng kiếm chút lợi lộc nào. Chẳng Tưởng Nguyễn là nhờ vận may trời ban, quý nhân tương trợ, rơi tử cảnh mà vẫn thể Tuyệt xử phùng sinh (gặp đường sống trong cõi chết). Hắn sang Vương Ngự Sử: “Đại nhân, xem sự tình nên xử lý …”
Vương Ngự Sử khoát tay: “Thu Nhạn, ngươi khai rằng ngươi tận mắt chứng kiến Trần Chiêu sát nhân. Vậy, vật chứng nào ?”
Trần Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm đó xử lý thứ vô cùng thỏa đáng, tuyệt đối thể để bất kỳ sơ hở nào. Cho dù sai thăm dò, chắc chắn cũng thể tìm chứng cứ gì.
Thu Nhạn kiên định gật đầu. “Có!”
Trần Chiêu ngây . Vương Ngự Sử lập tức hỏi: “Vật gì?”
“Bẩm đại nhân, lúc nô tì tận mắt thấy, Trần Chiêu bóp cổ Xuân Oanh. Chắc hẳn Xuân Oanh liều c.h.ế.t chống cự, vì thế cổ Trần Chiêu hẳn vết trầy xước do móng tay nàng cào. Đại nhân chỉ cần kiểm tra xem cổ Trần Chiêu vết trầy xước nào , đồng thời tra xem trong móng tay của Xuân Oanh dính vết m.á.u . Chân tướng sự việc sẽ sáng tỏ ngay lập tức.”
Trần Chiêu kinh hãi tột độ, vô thức đưa tay che cổ. Vương ngự sử chút do dự phất tay, quát lớn đám nha dịch: “Mau tiến lên kiểm nghiệm!”
Trần Chiêu cố sức giãy dụa, nhưng thể y thể sánh bằng sai dịch nha môn , chỉ vài chế ngự. Lý Mật tiến lên kiểm nghiệm kỹ lưỡng, khẩn cấp bẩm báo Vương ngự sử: “Khải bẩm đại nhân, quả nhiên sai, vết trầy xước do móng tay để .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-24.html.]
Vương ngự sử gật đầu. “Mau cử , kiểm tra móng tay của Xuân Oanh, xem liệu dính vết m.á.u .”
Trần Chiêu rõ còn đường thoát, thể mềm nhũn khuỵu xuống đất. Chẳng mấy chốc, kiểm nghiệm , xác nhận móng tay Xuân Oanh quả vết máu. Vương ngự sử rống lớn một tiếng: “Trần Chiêu to gan lớn mật! Ngươi g.i.ế.c diệt khẩu, hủy thi diệt tích, còn vu oan giá họa cho kẻ khác! Ăn cắp còn la làng! Hôm nay nhân chứng vật chứng rành rành, thể chối cãi, ngươi còn dám ngoan cố chịu nhận tội ?”
Trần Chiêu kinh hoảng quỳ rạp, dập đầu lia lịa, miệng ngừng kêu gào: “Đại nhân tha mạng, xin Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân cũng chỉ là nhất thời hồ đồ. Không, là lỡ tay, chỉ là lỡ tay mà thôi! Tiểu nhân cố ý g.i.ế.c nàng, là nàng uy h.i.ế.p tiểu nhân, tiểu nhân vì quá tức giận nên kìm . Xin Đại nhân, xin Đại nhân rủ lòng tha cho tiểu nhân….”
Trương Lan ngoài thấy cảnh , chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thể mềm nhũn ngã vật xuống giữa đám .
Vương ngự sử lệnh kéo Trần Chiêu . Phiên thẩm vấn quả thực là một màn… đặc sắc hiếm . Đã lâu lắm , dân chúng phố Đông từng chứng kiến vụ án nào quái đản đến . Con trai của tên quản sự , tham ô dám vu khống, chính tay g.i.ế.c nhưng đổ tội lên đầu tiểu thư, quả thực là tội ác chồng chất, tày trời!
Vốn tưởng rằng vụ án kết thúc, nào ngờ một thanh âm đúng lúc vang lên. Một nha dịch vội vàng tới bẩm báo: “Khải bẩm đại nhân, đ.á.n.h trống kêu oan.”
“Hả? Lại kêu oan?” Tri huyện Tiễn Vạn Lý thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lén Vương ngự sử một cái, càng thêm chột . Chẳng hiểu vì hôm nay, dân chúng liên tiếp đ.á.n.h trống kêu oan, trong mắt Vương ngự sử chắc chắn sẽ nghĩ cai quản bất lực, mới khiến nhiều mặt kiện tụng đến thế. Nghĩ đến đây, Tiễn Vạn Lý dù vô cùng lo lắng, cũng thể nghiêm mặt lệnh: “Dẫn !”
Người tới cũng là một nha . Dân chúng xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán, tự hỏi hôm nay là ngày gì mà hễ đ.á.n.h trống kêu oan đều là nha cả.
Nha dẫn , Vương ngự sử cất giọng hỏi: “Ngươi nỗi oan khuất gì cần trình báo?”
Nha dập đầu một cái thật mạnh: “Khải bẩm đại nhân, nô tỳ kêu oan cho tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Tiểu thư nhà ngươi, là nào?” Tiễn Vạn Lý hiếu kỳ hỏi.
Phạm Khắc Hiếu
“Là Tưởng tiểu thư.” Nha đáp.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm Liên Kiều. Liên Kiều cũng hướng về nàng một cái, vành mắt hoe đỏ, dập đầu Vương ngự sử, lớn tiếng hỏi: “Nô tỳ cả gan thỉnh Đại nhân cho phép nô tỳ hỏi một câu. Thân là kẻ hạ nhân, nhưng đối xử khắc nghiệt với chủ tử, thậm chí còn cố ý mưu hại chủ tử, thì sẽ xử lý thế nào?”
Vương ngự sử ngẩng đầu lên, đáp: “Quốc quốc pháp, gia gia quy. Mặc dù các sự tình của hạ nhân thường gia pháp trông nom quản lý, nhưng khi liên quan đến sinh mạng thì đó là chuyện thuộc về quốc pháp. Gia quy thuận theo quốc pháp. Mưu hại mạng là tội lớn tày đình, nghiêm trị tha!”
“Rất .” Liên Kiều gật đầu dứt khoát. “Vậy thì thỉnh Đại nhân, nô tỳ tiểu thư nhà kêu oan, tố cáo con Trương Lan. Tiểu thư nhà đày tới thôn trang hơn năm năm, chịu đựng bao nhiêu ngược đãi khắc nghiệt, sống còn bằng cả một hạ nhân! Một nhà Trương Lan ức h.i.ế.p tiểu thư lương thiện, chiếm đoạt tài sản riêng của nàng, còn thường xuyên ngược đãi. Cứ cách chín ngày thì bắt tiểu thư lên núi đốn củi; giữa trời đông giá rét thì bắt xuống sông giặt y phục. Cơm chỉ là rau dưa đạm bạc, chăn nệm mỏng manh, y phục thì rách nát lạnh lẽo. Tiểu thư ở thôn trang hơn năm năm, từng ăn một bữa cơm no, từng hưởng qua một ngày an lành nào! Nàng còn thêu thùa may vá để kiếm tiền, sống chung với lũ chuột bọ, thức ăn thì sâu kiến gặm nhấm, bệnh t.h.u.ố.c thang trị liệu, tàn tạ héo hon như cỏ cây khô úa….”
Liên Kiều thổ lộ liên tục, lời lẽ thống thiết đến mức khiến đều rưng rưng nước mắt. Trong đám đông thiếu những phụ nhân dễ mềm lòng, họ bắt đầu lớn tiếng c.h.ử.i bới sự độc ác của nhà Trương Lan, đau xót cho phận tiểu cô nương khuê các . Ngay cả Tiễn Vạn Lý cũng nén mà thổn thức trong lòng, quả thực, cuộc sống của một đứa trẻ nhà bình dân còn sung sướng hơn Tưởng Nguyễn nhiều.
Liên Kiều vẫn dứt lời. Nàng ngẩng cao đầu tiếp: “Nếu chỉ vì những chuyện vặt vãnh , nô tỳ thể so đo, chỉ đành oán trách phận bất công, dám than vãn nửa lời. g.i.ế.c thì đền mạng! Cho dù mưu sát thành, cũng chịu sự trừng phạt thật lớn. Trần Chiêu đẩy tiểu thư nhà rơi xuống nước, mưu đồ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Ai ngờ tiểu thư mạng lớn, thoát khỏi tay Diêm Vương mà sống sót. Xin Đại nhân phân xử giúp tiểu thư nhà nô tỳ, trừng trị những kẻ độc ác tâm mang ý đồ xa !”