Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 239

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Bạch Chỉ nhíu đôi mày thanh tú, Liên Kiều bĩu môi vui. Lúc xảy biến cố thì nhiệt tình đón tiếp, còn tưởng là con ruột, giờ đây chút gió lay cỏ động, thái độ lập tức hời hợt, sợ vạ lây rước họa . Quả nhiên đời câu: Ký nữ vô tình, đào kép vô nghĩa. Nữ tử xuất chốn trăng hoa, dù ngày thường cố tỏ vẻ thanh cao thế nào chăng nữa, cuối cùng vẫn chẳng che giấu nổi bản tính ham giàu phụ khó, xuôi theo gió mà ngả nghiêng.

 

Chẳng qua dùng lời lẽ đó, còn thể gì hơn? Tưởng Nguyễn đáp: “Không cả, di nương cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi. Nếu tổn thương đến tiểu , lòng đây cũng sẽ cảm thấy áy náy thôi.”

 

Đại di nương mỉm càng thêm nhiệt tình. Tưởng Nguyễn bà, chậm rãi : “Hiện tại thể Ngũ di nương nặng nề, nghĩ bụng hẳn là thể tâm ý lo liệu chuyện quản gia, thời gian khổ Đại di nương .”

 

“Ti dám giành công, chỉ là giúp đỡ xử lý đôi việc vặt vãnh mà thôi.” Đại di nương vẫn giữ thái độ khiêm tốn như khi. Tưởng Nguyễn cất lời: “Di nương quá khiêm tốn .”

 

Đại di nương khoát tay lia lịa, tiễn nàng đến tận cửa Nguyễn cư, mới cung kính cáo từ.

 

Sau khi Đại di nương khuất, Lộ Châu nhịn : “Cô nương, Ngũ di nương hành động như rõ ràng là ngáng đường .” Hồng Anh hôm nay tự cho là đương gia chủ mẫu, thị uy phủ đầu Tưởng Nguyễn. Nàng đón, cố tình dùng lý do vụng về , chính là nhắc nhở đám hạ nhân trong phủ về thái độ của chủ tử Tưởng phủ đối với Tưởng Tín Chi. Tưởng Nguyễn từng giúp Hồng Anh thoát khỏi Hạ Nghiên, nay nàng thế, quả là vô ơn bạc nghĩa, điều.

 

“Nàng là kẻ thông minh,” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt . “Có điều, tự cho là quá thông minh mà thôi.” Hồng Anh lấy lòng Tưởng Quyền, dĩ nhiên bày tỏ sự chán ghét rõ ràng đối với Tưởng Nguyễn. Ban đầu thấy nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, nên nàng dốc lòng lấy lòng, chí ít thể công khai xích mích. nay Tưởng Tín Chi gặp chuyện, Tưởng Nguyễn còn chút giá trị nào để lợi dụng, Hồng Anh lập tức trở mặt, chút lưu tình. Thế nhưng, dường như Hồng Anh quên mất một chuyện: vật trong bụng nàng , rốt cuộc là thật giả?

 

Nếu Hồng Anh cứ đắc ý đến mức đầu óc mê như , nàng cũng chẳng ngại ngần giúp nàng lún sâu hơn nữa. Trước , trao cho nàng cơ hội lựa chọn. Nếu Hồng Anh quyết định theo con đường , thì kết cục mà nàng gánh chịu, cũng thể oán trách khác .

 

Lộ Châu vẫn còn ấm ức, bất bình: “Bất quá chỉ là một di nương mà thôi, tưởng là đương gia chủ mẫu chắc? Còn vị Đại di nương , cứ sát theo , trông chẳng khác gì một nô tài.” Tưởng Nguyễn tách sứ mặt, khẽ : “Bà , nô tài.”

 

“Cô nương?” Bạch Chỉ nhận manh mối, bèn hỏi: “Có Đại di nương điều gì bất thường?” Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát. Từ kiếp đến kiếp , ấn tượng của nàng về vị Đại di nương hề sâu đậm. Chỉ là một sủng ái, ghẻ lạnh, màng đến thế sự. Có lẽ vì nâng từ nha đầu thông phòng lên di nương, nên bà luôn an phận thủ thường. Khi Triệu Mi còn sống, đối với bà khá rộng lượng. Sau Hạ Nghiên nhập phủ, Tưởng Quyền chỉ sủng ái Hạ Nghiên, Đại di nương càng đất dụng võ. Hạ Nghiên cũng khó dễ Đại di nương, lẽ vì ả cảm thấy một di nương thất sủng, xinh bối cảnh thì chẳng uy h.i.ế.p gì. Vào lúc tất cả trong phủ hùa ức h.i.ế.p con nàng, thái độ của Đại di nương đối với các nàng vẫn giữ sự khách khí như .

 

Kiếp , khi nàng tiến cung thì còn ngóng bất cứ tin tức gì về Đại di nương nữa. Giờ nghĩ , nhiều năm trôi qua, trong Tưởng phủ, Đại di nương giống như một sự tồn tại vô hình. Sống an phận thủ thường, hành xử nhún nhường, đó chính là Đại di nương. Nếu là ở nhà khác thì , nhưng cố tình đây là Tưởng phủ. Người sống cả đời, luôn mục đích riêng cho bản . Ví như mục đích của Hồng Anh là trở thành đương gia chủ mẫu, Hạ Nghiên nắm hết quyền hành, Triệu Mi thì chỉ mong Tưởng Quyền đối xử với con nàng hơn một chút. Thế nhưng Đại di nương dường như chẳng mưu cầu nào, hề điều gì đặc biệt, gần như tất cả lãng quên. Không cố gắng lấy lòng ai, mà vẫn thể an sống sót đến tận bây giờ, nếu chút tâm cơ thủ đoạn nào, thế thì quả là chuyện lạ lùng hiếm thấy.

 

“Sau các ngươi hãy chú ý đến bà nhiều hơn, nhưng đừng tỏ quá lộ liễu.” Tưởng Nguyễn căn dặn. “Hy vọng bà là kẻ ẩn sâu nhất phía .” Nếu Đại di nương thật sự vấn đề, một thể ẩn giấu bản suốt mười mấy năm trời, thì sự kiên nhẫn và mục đích của đó, quả thực quá đỗi đáng sợ.

 

Đang chuyện, bỗng Tam đẳng nha cất lời báo: "Thưa cô nương, Tứ cô nương tới."

 

Tưởng Đan đến. Tưởng Nguyễn khẽ nhướng mày, quả nhiên Tưởng Đan hành động nhanh thật, là tới để giễu cợt nàng chăng? Nàng nhẹ một tiếng: "Mời Tứ ."

 

"Đại tỷ tỷ." Tưởng Đan bước cất tiếng gọi, đôi môi khẽ chúm chím. Hôm nay, nàng vận sa y sắc quất chín thêu hoa mai, trông rực rỡ tươi mới, thanh lịch mà tao nhã, tựa liễu yếu đào tơ, khiến khác sinh lòng yêu thương, che chở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-239.html.]

 

Nàng xuống đối diện Tưởng Nguyễn, bày dáng vẻ sầu khổ: "Đại tỷ tỷ, về đại ca. Chắc hẳn tỷ tỷ trong cung sẽ rõ hơn, đại ca hiện giờ ?"

 

Đến nước , Tưởng Nguyễn ngay cả việc vẻ hòa thuận cũng ngại diễn trò với nàng , chỉ như thẳng. Tưởng Đan thoáng chút bất an, : "Đại tỷ tỷ, Đan nương lỡ lời điều gì chăng?"

 

"Đương nhiên là lỡ lời ." Tưởng Nguyễn tiện tay rót cho một chén , thản nhiên : "Chuyện chiến sự biên cương, là cơ mật quốc gia, thể tùy tiện để ngoài dò la. Nếu kẻ dụng tâm khác thêu dệt, há chẳng sẽ gây đại họa ?"

 

"Đại tỷ tỷ," Tưởng Đan lúng túng, giọng chứa vẻ tủi : "Đan nương cũng dụng ý riêng, rốt cuộc thể dùng tin tức để gì?"

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : "Nếu Tứ nhất định những chuyện như , cũng khó. Ba ngày chính là lúc nhập cung, bắt đầu cuộc sống mới." Nàng hàm ý: "Hiển nhiên Tứ thể nhiều. Nếu Bệ hạ ân sủng, dù là tin tức cơ mật hơn cũng thể thám thính. Đến lúc đó, chừng còn tới xin Tứ tiết lộ đôi điều."

 

Phạm Khắc Hiếu

Tưởng Đan , biểu cảm rõ là mừng lo, chút quái đản: "Đại tỷ tỷ cứ trêu Đan nương. Trong cung bao giai nhân tài mạo xuất chúng, Đan nương chẳng qua chỉ là một thứ nữ thấp kém." Nàng Tưởng Nguyễn: "Nếu đổi là Đại tỷ tỷ, Tưởng phủ mới đích thực là phúc phận lớn."

 

"Thôi nào," Tưởng Nguyễn : "Nếu Phụ để ngươi cung, ắt hẳn vì ngươi điểm hơn . Một khi nhập cung, lẽ nào lên như diều gặp gió? Dù khác xuất cao quý hơn ngươi thì thế nào, chỉ cần ngươi ân sủng, chẳng tất thảy đều xu nịnh, ngưỡng mộ ngươi ? Huống chi lưng ngươi còn Tưởng phủ, Phụ đang chống đỡ cho ngươi." Kiếp , lúc nàng sắp nhập cung, đám nhân danh nghĩa trong Tưởng phủ đều khuyên giải an ủi nàng như , hôm nay nàng trả bộ những lời , đắp hết lên Tưởng Đan. Không Tưởng Đan tai sẽ cảm thấy thế nào.

 

Lời trái mang mấy phần chân thành, nhất thời Tưởng Đan cũng rõ Tưởng Nguyễn rốt cuộc đang nghĩ gì, miễn cưỡng : "Đại tỷ tỷ , Phu nhân hóa điên, Nhị thiếu gia đưa tới biệt trang tĩnh dưỡng. Nhị tỷ tỷ cũng trở về phủ Hạ Hầu, là Hầu gia phu nhân mắc bệnh nặng, nàng về để thăm bệnh."

 

"Nhị ca quả là lòng." Tưởng Nguyễn : "Sức khỏe Hầu gia phu nhân nay vốn , Nhị về thăm cũng là lẽ ."

 

Tưởng Đan nhíu mày, thất vọng vì thấy phản ứng mà nàng mong đợi. Một lúc lâu , nàng như vô tình : " tĩnh dưỡng ở chẳng , hà cớ gì khăng khăng đến thôn trang ? Đường tới đó gập ghềnh hiểm trở, . . ."

 

"Nhị ca tự chủ trương của y." Tưởng Nguyễn tiếp lời, trái cắt ngang. Tưởng Đan thể gì hơn, cũng Tưởng Nguyễn đào sâu thêm chuyện . Nàng thuận miệng thêm mấy câu dậy, : "Đan nương còn trở về chuẩn hành trang nhập cung, dám quấy rầy Đại tỷ tỷ nữa. Muội về , rảnh rỗi sẽ tới thỉnh an Đại tỷ tỷ."

 

Tiễn Tưởng Đan , Lộ Châu châm mới cho Tưởng Nguyễn, bĩu môi : " là giả nhân giả nghĩa. Nếu đắc thế, e rằng mắt chẳng còn ai gì nữa." Trong mắt nhóm nha , Tưởng Đan hôm nay đến Nguyễn cư mục đích là để khoe khoang, tiện thể bỏ đá xuống giếng, xem cảnh trạng quẫn bách của Tưởng Nguyễn. Tiểu nhân mà đời thường , hẳn chính là loại như Tưởng Đan .

 

Tưởng Nguyễn để tâm nhiều đến Tưởng Đan. Lời Tưởng Đan , vô tình cố ý, cũng để lộ một chuyện: con mồi nhẫn nhịn lâu ngày rốt cuộc chịu nổi mà tự tới gần cạm bẫy. Vậy, nên đợi nó tự ngã xuống, nên đẩy nhẹ một cái đây?

 

Tưởng Đan mượn tay nàng, nhưng sai lầm ở chỗ nàng đ.á.n.h giá thấp khác, cho rằng tất cả đều là kẻ ngu. Chẳng qua xem tình hình mắt, ngờ mất kiên nhẫn đầu tiên chính là Tưởng Siêu.

 

Nàng nhấp một ngụm , cất lời: "Thiên Trúc, ngươi hãy điều tra xem Hạ Nghiên đang ở trang viện nào. Tưởng Siêu rốt cuộc tay ."

 

Loading...