Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:21
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi tin Tưởng Nguyễn sắp sửa ghé thăm phủ Cẩm Anh vương, Lâm quản gia lập tức truyền lệnh cho hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ từ trong ngoài. Ông còn tự giám sát, bắt hầu lau chùi ba lượt, đ.á.n.h bóng đến mức soi gương , ngay cả khi Hoàng đế giá lâm cũng từng đãi ngộ long trọng đến thế.
Tất cả chỉ vì một câu của Cẩm Nhị: “Dù thì thánh chỉ tứ hôn cũng sẽ sớm ban xuống. Lần đầu tiên phủ chúng nghênh đón Thiếu phu nhân, chẳng lẽ cần long trọng một chút ?” Lâm quản gia hệt như một đứa trẻ mười tuổi, đích chỉnh lý bộ phủ . Cẩm Tứ thấy Lâm quản gia nhiệt tình đến , chỉ đành lắc đầu than thở: “Kiểu còn giống quản gia nữa, đến cả bà tử chăm sóc cũng cần cù chịu khó bằng ông .”
Khi Tưởng Nguyễn dẫn theo Lộ Châu và Thiên Trúc đặt chân đến phủ Cẩm Anh vương, liền thấy cảnh tượng chỉnh tề. Tiếng hô “Bái kiến Thiếu phu nhân” vang vọng chấn động trời đất, dọa sợ cả đàn chim chóc nuôi trong vườn, khiến lũ ch.ó dữ trông nhà cũng sủa vang. Lộ Châu cúi đầu xuống trộm, Thiên Trúc nhếch mép. Tưởng Nguyễn thần sắc vẫn điềm nhiên như , chỉ cất lời: “Thái hậu sai mang chút vật phẩm đến cho Vương gia.” Tựa như bái kiến ‘Thiếu phu nhân’ là chính nàng .
Chúng nô bộc trong phủ Cẩm Anh Vương đều vị Quận chúa tương lai trấn áp đến nỗi mất hết hồn vía, gì tiếp theo. Tiêu Thiều bước , lạnh nhạt đám Lâm quản gia, chỉ với Tưởng Nguyễn: “Đi theo .” Rồi dẫn nàng thẳng trong.
Người hầu tự giác lui xuống.
Tưởng Nguyễn bước theo lưng Tiêu Thiều. Lần vì tình thế cấp bách, nàng kịp kỹ cảnh trí trong phủ. Giờ đây cẩn thận quan sát, chợt cảm thấy cảnh vật nơi đây tương đồng với Tiêu Thiều: hắc thạch lạnh lẽo, nước suối trong ngần, vẫn giữ vẻ thanh lãnh như cũ; cây cối um tùm đan xen, vài phần phong nhã dị thường. Bớt vẻ tiêu sái phóng khoáng, thêm vài nét tùy hứng. So với Tưởng phủ trải đầy hoa cỏ do các vị thất cố ý bày biện, cảnh trí giản đơn nơi càng hợp ý nàng hơn.
Bóng lưng Tiêu Thiều vẫn lạnh lẽo ưu nhã như thường lệ. Không hiểu hôm nay chậm hơn ngày. Dọc đường, Tưởng Nguyễn mải ngắm phong cảnh lâm viên đến xuất thần, chú ý Tiêu Thiều đột ngột dừng , bất giác va thẳng vòm n.g.ự.c rộng của .
“…”
Tiêu Thiều đầu , thấy Tưởng Nguyễn đưa tay xoa trán. Thân hình cao ngất, tay chân thon dài, Tưởng Nguyễn cạnh chỉ tới n.g.ự.c . Hiếm khi thấy nàng sơ ý đến , động tác xoa trán khiến Tiêu Thiều nhớ năm xưa khi bái sư ở núi Già Nam, phía núi nuôi một con hươu hoa mai non, dáng vẻ đáng yêu khiến khác kiềm lòng nổi mà đưa tay sờ đầu nó.
Quả nhiên cũng thế. Lòng bàn tay đặt lên mái tóc mềm mại của nàng, chút khó chịu trong tâm trạng của lập tức biến mất trong nháy mắt. Hắn rủ mắt, thẳng đôi mắt đang mở to của Tưởng Nguyễn. Khẽ ho nhẹ một tiếng, che giấu sự lúng túng, thu tay về.
Phạm Khắc Hiếu
“Thái hậu quyết định gả .” Tưởng Nguyễn thẳng vấn đề, hề vòng vo. “Ngươi điều gì với chăng?”
“Tưởng Tín Chi thua trận. Nếu Tuyên Ly và Tuyên Hoa đoạt lấy binh quyền của Tưởng Tín Chi và Quan Lương Hàn, ắt phái viện binh tương trợ. Nay võ tướng trong triều chia hai phe: phe Tuyên Lãng và phe Tuyên Ly. Triệu gia thể tùy tiện lộ diện, còn Tây Nhung tuy sớm quy hàng và tỏ vẻ vô dã tâm, nhưng một khi triều đình điều binh rời , e rằng quân Tây Nhung sẽ dị động. Nam Cương vốn khó dây dưa, đến lúc đó nội ưu ngoại hoạn, ắt Đại Cẩm sẽ gặp nguy cơ lớn.” Tiêu Thiều thoáng ngừng, nàng tiếp. “Tuyên Ly dã tâm cưới nàng. Nếu nàng đính hôn với , Triệu gia sẽ kiềm chế, nếu Tưởng Tín Chi còn sống cũng sẽ nắm trong tay. Nếu bất trắc gì xảy , nhắm chính là nàng.” Mắt đen như mực, bình thản . “Tình cảnh của nàng khó khăn, bảo vệ nàng.”
“Tiêu Thiều, ngươi hiểu lời chăng?” Tưởng Nguyễn . “Ta cần ai bảo vệ cả, báo thù.”
“Ta sẽ giúp nàng.” Tiêu Thiều đáp.
[]
“Ngươi sợ là họa quốc yêu nữ ư?” Tưởng Nguyễn khẽ.
“Nàng ân cứu mạng với . Giờ đây, sinh mệnh do nàng nắm giữ.” Tiêu Thiều trịnh trọng . “Ta tuyệt đối sẽ ngăn cản nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-236.html.]
“Ngươi vẫn luôn báo đáp ân cứu mạng của khác như ?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Bất cứ ai cứu ngươi, ngươi đều sẵn lòng cưới đó ư?”
“Nàng là đầu tiên.” Thanh niên mi mục như họa, vẻ ngoài lạnh lùng mà chất chứa thâm tình, trong mắt ẩn chứa một sự dung túng sâu thẳm, đến chính cũng từng . Giọng nhẹ nhàng như tiếng mưa xuân gieo hạt, ôn nhu mà kiên định. “Chỉ duy nhất một nàng.”
…
Lộ Châu ngoài đình nghỉ mát, từ xa hai đang trò chuyện, sầu muộn đến mức bứt tóc. “Chuyện ... rốt cuộc thể thành đây?”
Một bóng đột nhiên từ xà ngang treo ngược xuống xuất hiện mặt. Lộ Châu kinh hãi, thét một tiếng, thấy nọ xoay một cái, thẳng mặt nàng, vội vã đưa tay bịt miệng nàng . “Suỵt, nhỏ tiếng , đừng quấy rầy chủ tử!”
Lộ Châu khó chịu Cẩm Nhị, tức giận . “Đồ quỷ quái!”
Cẩm Nhị buông tay. “Ai là kẻ phá rối hả, đây tư thái oai hùng, phong lưu hào phóng, vô nữ tử ngưỡng mộ… Này cô nương khoan !”
Lộ Châu thẳng đầu . Cẩm Nhị định đuổi theo thì một cản đường, chính là Cẩm Tam. Cẩm Tam vuốt tóc, dáng vẻ phong lưu đa tình. “Sao nào? Lại tán tỉnh tiểu cô nương ?”
“Ăn linh tinh gì đấy?” Cẩm Nhị phất phất tay, tiện tay ngắt một cọng cỏ lên cắn. “Hiện hứng thú.”
“Kẻ lão luyện phong tình như ngươi cũng ngày thất thủ.” Cẩm Tam thần bí rướn tới gần Cẩm Nhị, híp mắt . “Ngươi trông chừng cho kỹ đấy. Cẩm Y vệ trong phủ đều đang dòm ngó tiểu cô nương . Hiện tại, nha hầu cận của vị Quận chúa tương lai đang hoan nghênh lắm, vả , Lộ Châu khuôn mặt đáng yêu, theo đuổi nhiều lắm. Đừng trách nhắc nhở ngươi nhé.” Dứt lời, tung bay lên, biến mất mặt Cẩm Nhị.
Sắc mặt Cẩm Nhị phức tạp, ngẩn một lúc lâu, đó phun nhánh cỏ trong miệng , bước nhanh về phía .
Trên cây, Cẩm Tam chà xát tay, gõ nhẹ chậu. “Mau tới mau tới! Mau xem Cẩm Nhị thất thủ ! Cược lớn cược nhỏ đây! Ai cược thì nhanh tay nhanh chân lên, chậm trễ thì còn kịp nữa !”
…
Bất luận thế nào, phủ Cẩm Anh Vương vốn yên ắng lạnh lẽo nay vì thêm nhóm Tưởng Nguyễn mà trở nên sôi nổi hơn nhiều. Cẩm Tứ cho rằng, chuyện thành thế là do phủ Cẩm Anh Vương quá thiếu thốn nữ nhân. Gộp hết tỳ nữ trong Cẩm Y Vệ và tỳ nữ của Tưởng Nguyễn cũng chỉ mười , còn đều là loại chỉ thể mà thể ăn.
Đám nha bên cạnh Thiếu phu nhân, ngoại trừ Thiên Trúc nghiêm túc, ai nấy đều phong thái độc đáo, nhất thời khiến các tiểu tử mới lớn trong Cẩm Y vệ rối rít nhòm ngó, nhao nhao thử vận may. Lộ Châu, Liên Kiều cùng một khác cưng chiều mà sinh lo sợ, nào là thị vệ mang tới một hộp điểm tâm, nào là thị vệ đem hoa tươi tặng. Lộ Châu than phiền: “Thuộc hạ kẻ nào cũng tinh ranh lanh lợi, chỉ mỗi chủ tử chậm chạp thấu hiểu thế chứ?”
Tuy chủ tử vẫn thông suốt, nhưng ngăn đám thuộc hạ nhiệt tình thích náo nhiệt. Ví dụ như chiều nay, vốn dĩ Tưởng Nguyễn trở về, kết quả bước tới cửa phủ thấy Lâm quản gia khoa trương kêu lên: “Ôi chao, trời cao hại lão nô! Kẻ nào dám cả gan hỏng xe ngựa của Thiếu phu nhân hả? Ôi ôi, con ngựa chắc hẳn ăn trúng đồ bậy bạ nên đau bụng đây, trông thật đáng thương! Mau mau tìm thú y đến khám bệnh cho nó!” Dứt lời, lão vội vã chạy tới mặt Tưởng Nguyễn hối bồi tội: “Thiếu phu nhân, thật là ngại quá, xe ngựa hỏng ạ. Trong phủ lúc cũng còn xe ngựa nào khác, con ngựa cần nghỉ ngơi. Huống hồ Thiếu phu nhân sắc trời ạ, sắp sửa trở trời , nhỡ đường về mưa to trơn trượt, nhỡ xảy chuyện bất ngờ thì ? Ôi phỉ phui, là lão nô năng bậy bạ, thể xảy chuyện gì chứ? gì thì , an vẫn là thượng sách, ạ?”